HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Lăng Mạt Mạt thu hồi mất mác trong lòng, cố làm ra vẻ tức giận nhắn [nói lung tung! Em nói rất nghiêm túc, có thế nào em cũng nghĩ không thông vấn đề này!]

[Tôi nói, cậu ấy thích em!] Enson tiếp tục gõ chữ gửi cho cô.

[Nói hưu nói vượn, thầy có người trong lòng rồi, em len lén nói cho anh biết, thầy rất yêu cô gái kia, cô gái đó cũng thật là không biết điều, người đàn ông tốt như thầy, thế mà cô ấy không cần!]

Lý Tình Thâm thấy những lời này, bất chợt cười ra tiếng, sau đó trả lời một câu [người đàn ông tốt như vậy, cho em, em cần không?]

Lăng Mạt Mạt vô ý thức muốn nói một câu ‘em muốn’, để xem Enson có phản ứng gì, nhưng lại sợ nếu mình nói vậy, Enson cho là mình thích Lý Tình Thâm rồi sẽ không thích cô nữa, nhất thời cô lựa chọn trả lời thành thật [em nói, thầy tuyệt đối không thích em đâu.]

Lăng Mạt Mạt trả lời rất khẳng định.

Ở trong đầu của cô chưa bao giờ nghĩ tới Lý Tình Thâm sẽ thích cô, tựa như cũng chưa hề nghĩ mình sẽ thích Lý Tình Thâm.

Cô cảm thấy thế giới của hai người bọn họ khác nhau rất xa, nếu như không phải vận mạng xui khiến, cô và anh cũng sẽ không bao giờ xuất hiện cùng một lúc với nhau.

Có một loại người giống như Lý Tình Thâm, quá mức hoàn mỹ, khiến bất luận người nào ở trước mặt anh đều tự động xấu hổ, người như vậy, chỉ có thể kính ngưỡng chứ không thể yêu.

Cho nên, mặc dù cô và anh hiện tại là bạn bè, nhưng trong đầu Lăng Mạt Mạt cũng chưa từng có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào.

Thật lâu, Enson cũng chưa trả lời cho Lăng Mạt Mạt.

Nhắc tới Lý Tình Thâm, Lăng Mạt Mạt liền nhớ tới mấy ngày trước mình đã lỡ hẹn sinh nhật của anh, hiện giờ ông cố qua đời, anh lại đang tất bật giúp mình lo tang sự cho ông, suy nghĩ một chút, cô liền gửi tin nhắn cho Enson [mấy ngày trước là sinh nhật của Lý Tình Thâm, em không có đi, anh nói, em có cần tặng quà sinh nhật cho anh ấy không?]

[Quà sinh nhật?] rất nhanh Lăng Mạt Mạt nhận được tin nhắn của Enson.

[Dạ, đúng!] Lăng Mạt Mạt gửi tin xong, lại bắt đầu vắt óc suy nghĩ mình nên tặng quà gì cho Lý Tình Thâm.]

Lý Tình Thâm nhìn điện thoại di động như mở cờ trong bụng, quà sinh nhật, Lăng Mạt Mạt tặng quà sinh nhật cho anh?

Mặc dù đã qua sinh nhật mình, tặng quà có hơi trễ, nhưng anh vẫn không nhịn được mà có chút kích động và mong đợi.

Anh vô ý thức đánh một hàng chữ cho Lăng Mạt Mạt [em định tặng quà gì cho cậu ấy?]

[Em cũng đang suy nghĩ, anh nói, nên tặng quà gì cho anh ấy] Lăng Mạt Mạt suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra nên tặng gì cho thích hợp.

Lý Tình Thâm vốn định nhắn một câu ‘em tặng gì cậu ấy cũng thích’ nhưng mới đánh chữ được một nữa, anh bất chợt như nhớ tới điều gì, xóa từng chữ từng chữ vừa mới đánh, sau đó gõ một hàng chữ khác gửi cho cô [tặng một cái ly đi.]

Cái ly, cái ly, cả đời.

[Cái ly?] Lăng Mạt Mạt hồ nghi gửi tới tin cho anh, cái ly, đời, hình như không được tốt lắm, cô bổ sung thêm một câu [tặng cái ly có kỳ cục hay không?[

[Không biết, quà tặng thực dụng mới có ý nghĩa, Lý Tình Thâm thích uống trà, em tặng một cái ly, rất là thích hợp.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi