HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Lăng Mạt Mạt lập tức tỏ rõ lập trường của mình, nhanh chóng lên tiếng: "Thầy tìm em có việc gì sao?"

"Ừ." Lý Tình Thâm gật đầu một cái, thản nhiên trợn mắt nói dối: "Về chuyện album, buổi chiều anh nhìn thấy vài vấn đề nhỏ, muốn tìm em bàn bạc."

Lý Tình Thâm dừng một chút, hỏi thăm: "Bây giờ em có thời gian hay không?"

Lăng Mạt Mạt nhanh chóng gật đầu chắc chắn, nói: "Có!"

Sau đó, nhìn Thẩm Lam Triết đang đứng một bên, cười xấu hổ, liên tiếp nói xin lỗi: "Thẩm tiên sinh, thật xin lỗi, thầy tìm tôi bàn chuyện album mới, tối nay không thể cùng anh ăn cơm rồi."

Đáy mắt Thẩm Lam Triết thoáng hiện lên chút mất mác, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn Lăng Mạt Mạt cười, nói: "Không sao, hẹn hôm khác mời em ăn cơm."

Lý Tình Thâm nghe được câu này, nhíu mày, đột nhiên xoay người đi ra.

Lăng Mạt Mạt thấy thế, lập tức cười lễ phép với Thẩm Lam Triết, nói một câu: "Thẩm tiên sinh, hẹn gặp lại." Sau đó không dám trễ nãy một khắc, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

Lý Tình Thâm đi rất nhanh, trong nháy mắt đã đến cửa thang máy khách sạn, vươn tay mở thang máy.

Anh bước vào trước, tay vẫn ấn cửa, Lăng Mạt Mạt thấy cảnh đó, lập tức chạy vào thang máy.

Dọc đường thang máy đi, hai người cũng không nói lời nào, đến một tầng lầu bọn họ ở, Lý Tình Thâm bước ra, Lăng Mạt Mạt theo sát phía sau, đi vào phòng của Lý Tình Thâm.

Khách sạn Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm ở đều là phòng cao cấp, bên ngoài là phòng khách, một phòng ăn nhỏ và bên trong là phòng ngủ.

Lý Tình Thâm không trực tiếp bàn bạc công việc với Lăng Mạt Mạt, mà lại dẫn cô đến bàn ăn sau phòng khách.

Ở đó đặt đầy thức ăn, chắc là Lý Tình Thâm gọi điện kêu khách sạn đem lên.

Lý Tình Thâm bảo Lăng Mạt Mạt ngồi xuống, cầm một đôi đũa đưa cho cô: "Ăn cơm trước đi."

Lăng Mạt Mạt nhận lấy đôi đũa, nói một tiếng: "Cám ơn."

Hai người thường ngồi ăn cùng nhau, Lăng Mạt Mạt đã thành thói quen, nhưng hiện tại cô có chút mệt, Lăng Mạt Mạt liền lung tung đùa món ăn, đợi đến khi Lý Tình Thâm ăn xong, cô nhanh chóng buông đũa xuống.

Lý Tình Thâm nhìn cơm trong bát Lăng Mạt Mạt hầu như không được đụng đến, nhíu mày, đáy mắt thoáng qua vẻ lo âu, nhìn vào mắt của cô, giọng nói quan tâm: "Sao lại ăn ít như vậy?"

"Không sao, chính là không muốn ăn." Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái.

"Ít nhiều gì cũng nên ăn bữa tối, như thế không tốt cho bao tử." Lý Tình Thâm vừa nói, vừa gắp chút thức ăn vào bát của Lăng Mạt Mạt.

Nét mặt Lăng Mạt Mạt trầm lại.

"Thức ăn không hợp khẩu vị?" Lý Tình Thâm nhìn nét mặt trầm tư của Lăng Mạt Mạt, không chút do dự, nói: "Muốn ăn cái gì, anh làm cho em ăn."

Một người thỉnh thoảng không ăn một bữa cơm, cũng là chuyện bình thường, Lăng Mạt Mạt cảm thấy không có gì lớn, không nghĩ tới Lý Tình Thâm lại khoa trương như thế.

Lăng Mạt Mạt lập tức lắc đầu như gõ trống, khoát tay, vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy Lý Tình Thâm đứng lên, vòng qua bàn ăn, vội vàng đi tới trước mặt cô, sau đó những ngón tay thon dài của anh hương tới vần trán trắng nõn của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi