HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Ôn Giai Nhân thấy bộ dáng Lý Tình Thâm lạnh tanh, vươn tay nắm cánh tay cánh tay của con trai mình, cười cười với một nhà ba người trước mặt, nói: "Tình Thâm nhà tôi chính là như vậy, không thích nói chuyện, thời điểm nhìn thấy người lạ thì càng trầm mặc."

Bà Chu cũng theo cười, thật lòng khen ngợi: "Lý thiếu gia thật là tuấn tú, trầm ổn kín kẽ, tôi vẫn muốn có một đứa con trai như vậy, chỉ tiếc là sinh Chu Noãn nhà chúng tôi, bà Lý thật tốt số!"

Ôn Giai Nhân đã quen nghe người khác khen con trai của mình, tuyệt không kinh ngạc, nhưng tính tình bà từ trước đến giờ rất dịu ngoan, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tự nhiên cũng sẽ mím môi mà cười, ưu nhã mở miệng: "Số mạng của bà Chu cũng đâu có tệ, Chu tiểu thư dáng dấp xinh đẹp như vậy, chắc hẳn có không ít chàng trai theo đuổi!"

Chu Noãn nghe nói như thế, cúi đầu cười một tiếng, làm như e lệ, hướng về phía Ôn Giai Nhân nói cám ơn: "Cám ơn dì Ôn." Sau đó nhẹ nhàng nâng mắt lên, nhanh chóng quan sát Lý Tình Thâm một chút, sắc mặt ửng đỏ.

"Chu tiểu thư thật hiểu chuyện, so với Tình Thâm nhà chúng tôi thì tốt hơn nhiều, nửa ngày không nói ra một chữ, hiện tại sắp tốt nghiệp đại học sao?" Ôn Giai Nhân nở nụ cười, hỏi.

"Dạ, sang năm nghỉ hè liền tốt nghiệp." Âm điệu của Chu Noãn nhu nhu trả lời.

"Học đại học nào?" Ôn Giai Nhân lại hỏi.

"MIT." Chu Noãn đáp.

Ôn Giai Nhân kinh ngạc một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Lý Tình Thâm: "Tình thâm, Chu tiểu thư học chung một trường đại học với con đấy."

Lý Tình Thâm chỉ là không chút để ý "Dạ" một tiếng.

Lăng Mạt Mạt ngồi ở bên người bà cố, hai người nói chuyện rất nhỏ tiếng, liền bị câu chuyện bên này hấp dẫn.

"Ở MIT con đã từng nghe qua Lý thiếu gia diễn giảng, cũng có học lớp của Lý thiếu gia dạy." Chu Noãn nở nụ cười, nói.

Thanh âm của cô thong thả thật giống như tơ lụa, Lăng Mạt Mạt nhìn về phía Chu Noãn, xinh đẹp dịu dàng, tư thế ngồi quy củ, có thể nhìn ra được đã tiếp nhận qua giáo dục tử tế.

Chu Noãn thấy Lăng Mạt Mạt đang nhìn mình, liền khẽ mỉm cười với cô, không có nhe răng: "Cô là Lăng Mạt Mạt, tôi biết cô, ca khúc của cô rất êm tai."

Lăng Mạt Mạt không nghĩ tới Chu Noãn đột nhiên lại nói chuyện với mình, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới cười trả lời một câu: "Cám ơn."

"Không cần khách khí." Chu Noãn thoải mái trả lời.

Bà Chu nghe được Chu Noãn nói chuyện với Lăng Mạt Mạt, lập tức nắm chặt thời cơ, mang nghi vấn trong lòng, hỏi tới: "Vị Lăng Mạt Mạt tiểu thư này là bạn gái của Lý thiếu gia?"

Lăng Mạt Mạt nghe được lời này, theo bản năng liếc mắt nhìn Lý Tình Thâm, phát hiện Lý Tình Thâm cúi đầu, mặt mày mơ hồ thoáng hiện sự dịu dàng, mặt cô đỏ lên, cũng cúi đầu theo.

Ôn Giai Nhân lập tức xác định được nghi ngờ của bà Chu, liền cười nói: "Bà Chu, bà hiểu lầm rồi, Mạt Mạt cháu cố của mẹ tôi."

Lúc này bà Chu mới nhẹ nhẹ mà gật đầu, mặt mày hớn hở, giọng điệu cũng nhẹ nhõm dễ nghe rất nhiều: "Hoá ra là như vậy a, mới vừa rồi là tôi hiểu lầm." Dừng một chút, lại hỏi Ôn Giai Nhân: "Vậy, Lý thiếu gia hiện tại có cô gái nào trong lòng hay không?"

Ôn Giai Nhân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lý Tình Thâm, nghĩ đứa con trai nhà mình đến bây giờ cũng chưa có bạn gái, liền lắc đầu một cái: "Nếu có cô gái nào trong lòng thì tốt, tết năm nay cũng đã 27 tuổi, một người bạn gái cũng không có, bà nói tôi có thể không nóng nảy sao!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi