HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Lăng Mạt Mạt vốn đang đắm chìm trong vẻ đẹp của Lý Tình Thâm, lời nói dịu dàng của người đàn ông bên cạnh, ánh mắt yên tĩnh, bên trong một mảng rực rỡ, lộ ra hào quang lấp lánh, đầu Lăng Mạt Mạt nóng lên, không tự chủ được thốt lên: "Thầy, em muốn có một người chồng giống như anh vậy"

Lời của Lăng Mạt Mạt còn chưa dứt, xe đột nhiên thắng gấp lại.

Cơ thể Lăng Mạt Mạt bất ngờ lao về phái trước.

Sau đó lập tức tỉnh táo lại.

Trong nháy mắt bên trong xe an tĩnh hẳn.

Ngay cả tiếng hô hấp của hai người cũng có thể nghe rõ ràng.

Đáy mắt Lý Tình Thâm đầu tiên hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó mà một mảng ấm áp.

Lúc này Lăng Mạt Mạt mới ý thức được khi nãy mình nói gì, có chút khẩn trương, có chút lo lắng nghiêng đầu nhìn Lý Tình Thâm, phát hiện hô hấp người đàn ông có chút không ổn, thậm chí tay cầm lái cũng nhẹ nhàng phát run lên.

Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng nóng bỏng, làm cô không tự chủ được đỏ mặt lên, cô đảo tròn mắt, phát hiện bầu không khí trong xe ngột ngạt khác thường, lập tức lung tung giải thích: "Thầy, em không có ý đó, thầy rất tốt, nên em muốn tìm một người đàn ông tốt như thầy làm chồng"

Từ đầu đến cuối Lý Tình Thâm vẫn không lên tiếng, một đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đnag ứng hồng của Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt không đoán ra được rốt cuộc giờ phút này trong lòng Lý Tình Thâm đang nghĩ gì, cô nắm chặt quả đấm, tiếp tục nói: "Thầy, anh thông minh, lại có khả năng, đẹp trai lại quan tâm, cẩn thận kỹ lưỡng, giữ mình trong sạch"

Lăng Mạt Mạt nói xong, cũng thuận theo tự nhiên, đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình nói ra.

"Quan trọng hơn là, anh không xốc nổi, không giống như những người đàn ông kia, nói lời ngon tiếng ngọ, nhất định anh sẽ là một người chồng rất tốt"

Sau khi Lăng Mạt Mạt nói đến đây, mới phát hiện xe đã dừng lại, phía trước là đèn đỏ.

Lý Tình Thâm cũng ngừng lại, ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên mặt cô.

Lúc này Lăng Mạt Mạt mới nghĩ đến lời mình nói có ý gì, ánh mắt của cô càng trở nên hoảng loạn, cô hết sức che giấu tình cảm mình dành cho anh, nhìn Lý Tình Thâm cười rực rỡ lạ thường, mở miệng, nói: "Cho nên, thầy, anh đừng hiểu lầm, em chỉ là có cảm giác anh rất tốt"

Suýt nữa Lăng Mạt Mạt muốn cắn lưỡi của mình, cô không muốn để cho Lý Tình Thâm hiểu lầm, tại sao còn nói cô có cảm giác anh rất tốt?

Đến cùng là cô bị sau vậy hả?

Ttại sao ở trước mặt của anh lại trở nên luống cuống như vậy?

Chẳng lẽ cô không sợ anh phát hiện, trái tim của mình đã sớm có sự hiện hữu của anh?

Lăng Mạt Mạt nhìn về phía Lý Tình Thâm, duy trì nụ cười, vẫn không ngừng nháy mắt, bộ dáng không tim không phổi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, chuyển đề tài: "Thầy, đèn xanh rồi."

Lý Tình Thâm không nói gì, tự nhiên chạy xe đi, tiếp tục nhìn về phái trước.

Lăng Mạt Mạt ngồi ở một bên, không dám nhìn tới Lý Tình Thâm, tốc độ tim đập rất nhanh, thật vất vả yên tĩnh lại, cô phát hiện bên trong xe an tĩnh quỷ dị, không tự chủ quay đầu, nhìn về phía Lý Tình Thâm, phát hiện hình như anh không để ý tới lời nói của cô, đáy lòng của cô không nhịn được có chút mất mác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi