HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Mặc dù rất đau lòng Lý Tình Thâm, mặc dù không phải là không oán giận Lăng Mạt Mạt, tuy nhiên lại không biết trách cứ Lăng Mạt Mạt thế nào.

Cuối cùng Ôn Giai Nhân chỉ thở dài một cái, dừng khóc, bước đi theo Lý Niệm vào phòng bệnh.

Tần Thánh chậm rãi bóp tắt điếu thuốc, đi tới trước mặt của Lăng Mạt Mạt trước, vươn tay, kéo cô lên, nhìn thẳng cô một cái, đáy mắt giống như là có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Tô Thần mím mím môi, liếc mắt nhìn phòng bệnh, đi theo Tần Thánh rời đi.

Trong hành lang chỉ còn lại một mình Lăng Mạt Mạt.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Lý Tình Thâm mù, người của tập đoàn Bạc Đế đều biết.

Mấy ngày nay lục tục có người tới đây thăm, ngồi ở chỗ đó, cũng đều kể một ít đề tài để buông lỏng, cũng không có ai nhắc về đôi mắt của Lý Tình Thâm.

Du Dật Nhiên cũng thường xuyên đến, có lẽ là người cuối cùng của tập đoàn Bạc Đế, Lăng Mạt Mạt không có chỗ đứng ở nơi đây, đều là đứng ở trong hành lang, Du Dật vào phòng bệnh nói chuyện cùng Lý Tình Thâm, cho dù anh cũng có vẻ không yên lòng.

Du Dật là người hiểu rõ Lý Tình Thâm nhất, nói mình phải đặc biệt chăm sóc Lý Tình Thâm, tiễn toàn bộ đám người của tập đoàn Bạc Đế đi, sau đó anh mới ra ngoài, nhìn về phía Lăng Mạt Mạt nói: "Vào đi thôi, hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt."

Lăng Mạt Mạt gật đầu, nhìn Du Dật đi xa, cô mới bước vào trong phòng bệnh.

Lý Tình Thâm an tĩnh ngồi ở giường bệnh, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cùng trước kia xem ra không có gì khác biệt, tư thái ưu nhã, ý cảnh cao ngạo.

Nhưng Lăng Mạt Mạt biết, trong đôi mắt kia, cũng không nhìn thấy bất kỳ vật gì cùng sắc thái nữa rồi.

Lăng Mạt Mạt lặng yên không tiếng động đi tới bên giường, Lý Tình Thâm nghe tiếng vang, hơi xoay đầu lại một chút.

Lăng Mạt Mạt lặng lẽ vươn tay cầm chăn, đắp lên cho Lý Tình Thâm, cúi đầu, còn chưa kịp mở miệng, nước mắt liền rơi xuống.

Chất lỏng ấm áp rơi vào trên ngón tay của Lý Tình Thâm.

Ngón tay anh run lên, ấn đường hơi nhíu, liền giơ tay lên nhẹ nhàng sờ về phía mặt của Lăng Mạt Mạt, một lát sau, anh mới xác định là Lăng Mạt Mạt, liền câu môi, lộ ra một nụ cười thản nhiên: "Mạt Mạt?"

Thanh âm của anh cũng lạnh nhạt, không có oán hận, không do dự, bình thản thong dong.

Nhưng là, càng cố tình như vậy, đáy lòng của Lăng Mạt Mạt càng khó chịu.

Cô nghĩ, một người bị thương tổn lớn đến như vậy, tại sao có thể làm được như thế gió êm sóng lặng, không oán không não?

Lý Tình Thâm không nhìn thấy rõ, không biết Lăng Mạt Mạt vào giờ phút này vẻ mặt là như thế nào, chớ nói chi là suy đoán đáy lòng của cô rốt cuộc nghĩ cái gì, chỉ có thể bằng vào cảm giác của mình, tiếp tục ấm áp cười cười, gió nhạt mây xanh nói: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, tôi rất khỏe."

Lăng Mạt Mạt nghĩ đến lúc ở hiện trường tai nạn xe cộ, anh phun ra một ngụm máu, còn nhìn về phía cô mỉm cười nói ‘tôi không sao’, mà bây giờ, anh mất đi cặp mắt, còn có khí độ thong dong như thế, bình tĩnh tỉnh táo nói với cô một câu ‘tôi rất khỏe’.

Lăng Mạt Mạt nhìn ánh mắt của Lý Tình Thâm đang nhìn mình chằm chằm, biết rõ anh nhìn không thấy, nhưng cô lại vẫn là xoay đầu qua một bên, giơ tay lên lau sạch nước mắt trên mặt, giật giật môi, nhưng không có nói ra câu nào.

Lý Tình Thâm cũng là trầm mặc như vậy.

Bắt đầu từ ngày đó, người của tập đoàn Bạc Đế mặc dù lục tục sẽ đến thăm Lý Tình Thâm, lúc này Lăng Mạt Mạt sẽ cố ý nhường ra không gian.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi