HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Lăng Mạt Mạt nhìn hành động tự nhiên của Lý Tình Thâm, không bị cản trở, đầu có chút mờ mịt, chỉ ngây ngốc hô một tiếng: “Thầy.”

Sau đó, cổ tay của cô liền bị Lý Tình Thâm hung hăng nắm lấy, lôi ra ngoài cửa thư phòng.

“Tình thâm, con làm gì đấy!” Ôn Giai Nhân không vui mở miệng gọi Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm không để ý đến Ôn Giai Nhân, chỉ một mực lôi Lăng Mạt Mạt đi, Lăng Mạt Mạt cảm thấy cổ tay của mình sắp bị anh nắm đến đứt rời, tuy nhiên lại không dám lên tiếng nhắc nhở.

Ôn giai nhân có chút lo lắng, trong lòng cho là Lý Tình Thâm đang tức giận bởi vì chuyện cái ly, bà từ trên ghế đứng lên, giọng nói trở nên có chút nghiêm túc, lại kêu tên của anh: “Tình Thâm!”

Mắt Lý Tình Thâm lóe lên, cuối cùng vẫn ngừng lại.

Ôn Giai Nhân nhanh chóng đi tới trước mặt của Lý Tình Thâm: “Tình Thâm, cái ly đã bể rồi, Mạt Mạt cũng chỉ vì không cẩn thận thôi mà!”

Lý Tình Thâm từ chối cho ý kiến, không có lên tiếng.

Ôn giai nhân nhìn bộ dáng Lý Tình Thâm, không vui nói: “Tình thâm, con nghe mẹ nói không?”

Lý Tình Thâm giật giật môi, có chút không nhịn được thuận miệng nói: “Biết.”

Nghe câu trả lời lấy lệ này đáy lòng Ôn Giai Nhân có chút không yên lòng, bà chỉ sợ Lý Tình Thâm thật sự bởi vì cái ly mà làm khó Lăng Mạt Mạt, cho nên, vẫn tiếp tục mở miệng, giọng điệu mang theo vài phần chỉ trích và bất mãn: “Cái đứa này bộ dáng này mà nói là biết rồi sao? Con xem, con hù sợ Mạt Mạt rồi kìa.”

Lý Tình Thâm liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, phát hiện đáy mắt cô gái này tồn tại vẻ bất an, đáy lòng mềm nhũn, bất đắc dĩ thở dài một cái, anh đâu phải giận vì cái ly, anh giận là vì Ôn Giai Nhân thu xếp người phụ nữ cho anh còn chưa tính, cô lại ở bên cạnh chọn với bà, còn là một bộ chọn lựa kỹ càng, bộ dạng thích thú!

Vẻ mặt Lý Tình Thâm hòa hoãn lại, gật đầu một cái, nói: “Con thật sự biết rồi.”

Ôn Giai Nhân thấy bộ dáng lúc này của Lý Tình Thâm mới yên lòng lại, sau đó liền kéo tay Lý Tình Thâm, kéo anh đi tới trước máy vi tính.

Lý Tình Thâm cau mày, mặt lộ vẻ không vui: “Làm cái gì vậy!”

Ôn Giai Nhân không trả lời, liền để Lý Tình Thâm xem một tấm hình trong máy vi tính, cười khanh khách nói: “Tình Thâm, con xem mấy cô gái này đi, con cảm thấy ai hợp mắt? Có thời gian, có thể đi gặp một chút!”

Lăng Mạt Mạt vẫn bị Lý Tình Thâm nắm chặt cổ tay, trở lại trước máy vi tính một lần nữa, nửa ngày, lúc này cô mới bất giác nghĩ rằng mắt Lý Tình Thâm có thể nhìn rồi.

Đáy lòng hiện lên một cỗ vui mừng.

Mắt của anh tốt rồi, có thể nhìn đến thấy rồi.

Thế nhưng vui mừng và vui sướng còn không có duy trì bao lâu, thì có một sự khổ sỡ không giải thích được đang lăn lộn nơi đáy lòng.

Ánh mắt của anh tốt lên, đã có thể nhìn thấy, nhưng vừa rồi đáy lòng cô muốn anh mù cả đời, khi đó anh có thể xứng với cô rồi!

Nhưng trời cao không thương cô, ngay cả một chút xíu hi vọng cuối cùng của cô, tất cả đều bị phá hủy rồi!

Lý Tình Thâm làm như không thấy mấy tấm hình ki, đứng dậy, cũng không nói lời nào liền lôi Lăng Mạt Mạt ra ngoài lần nữa.

Ôn Giai Nhân thấy thái độ Lý Tình Thâm như vậy, có chút không vui, không nói hai lời đã ngăn ở trước mặt của anh, nói: “Lý Tình Thâm, mẹ không cho phép con đi!”

“Từ nhỏ đến lớn, con muốn làm gì, mẹ đều không quản không hỏi không can thiệp, cho con tự do!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi