HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Khi đó, cô là một cô gái đẹp nhất trong tình yêu, cô gái mà cả đời anh ta trân quý nhất.

Chỉ tiếc, anh ta là một người đàn ông bình thường.

Không chống cự nổi dụ hoặc.

Giọng Lương Tĩnh Như trong trẻo dịu dàng từ xa lượn lờ truyền đến.

“Cố gắng thay đổi vì em, lại không biết được, cho dù anh ở bên cạnh em, đó cũng coi là việc vĩnh viễn, giống như vẫn là ngày hôm qua, nhưng ngày hôm qua, đã vô cùng xa xôi, nhưng hai mắt nhắm lại, anh còn thấy được, đáng tiếc không phải anh, vì đến cuối cùng, anh đã từng đi lạc con đường khác” (đếch biết dịch sao)

Lục Niệm Ca lắng nghe, liền ngồi xổm xuống, vẻ mặt anh ta rất tỉnh táo, không có ai biết trong lòng của anh ra rốt cuộc khó khăn bao nhiêu.

Vào giờ phút này, cái gì anh ta cũng không muốn, anh ta chỉ muốn thời gian có thể đảo lại.

Người nào có thể giúp anh ta?

Khiến thời gian đảo ngược?

Anh ta chậm rãi cúi đầu, giơ tay lên, bưng kín mặt, không có bao lâu, anh ta liền phát hiện, trong lòng bàn tay của mình toàn bộ đều là nước mắt.

Bên tai của anh, trong lúc bất chợt liền phản phất vang vọng lên một vài câu.

“Lục Niệm Ca, em thích anh!”

“Lục Niệm Ca, chờ chúng ta kết hôn, chúng ta sinh hai đứa bé, một đứa bé trai, một đứa bé gái,con trai gọi Lăng Ái Ca, con gái gọi Lục Ái Mạt”

“Lục Niệm Ca, chẳng lẽ anh không có phát hiện hôm nay em có cái gì khác sao?”

“Lục Niệm Ca, em chán ghét anh, anh thế nhưng quên mất nói chúc ngủ ngon với em!”

“Lục Niệm Ca, làm thế nào, nhất định cuộc thi ngày mai em phải nợ môn rồi!”

“Lục Niệm Ca”

Anh ta mở to miệng, trong miệng vẫn không ngừng nhớ tới hai chứ Mạt Mạt từng nói.

Nhớ kỹ nhớ kỹ, anh ta liền khóc không ra tiếng.

Anh ta nói, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, Lăng Mạt Mạt, anh thật sự yêu em.

Anh là thật yêu em.

Anh là thật yêu em!

Chỉ tiếc, anh là thật yêu em, nhưng vẫn vứt bỏ lại em!

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Lần đầu tiên Lý Tình Thâm tới Lệ Giang, đã chạy thẳng tới khách sạn chỗ Lăng Mạt Mạt ở.

Anh cho tài xế dừng xe ở xa, mình cất bước đi tới.

Chỉ là mới mười phút, tài xế đã nhìn thấy Lý Tình Thâm trở về.

Sắc mặt của anh vô cùng dọa người, đáy mắt ảm đạm không có ánh sáng, cái người đó lúc vừa đi toàn thân mang theo sắc thái thanh cao, bước chân vội vã, vào giờ phút này, toàn thân đã không còn bất kỳ sự rực rỡ, ở Lệ Giang có nhiều ánh đèn màu sắc khác nhau chiếu xuống, sắc mặt của anh lại thấy vô cùng tái nhợt. Bước chân anh trở về cùng với sự vội vã ban nãy, lại có tư thái như chạy trối chết.

Anh mở cửa xe ra, ngồi xuống.

Anh không mở miệng, tài xế cũng không dám nói chuyện.

Tài xế biết lần này Lý Thiếu Gia tới Lệ Giang là tìm Lăng tiểu thư, đã tra được Lăng tiểu thư ở khách sạn, Lý Thiếu Gia xuống máy bay, cũng không kịp nghỉ ngơi và ăn bữa tối, liền phong trần đi tìm Lăng tiểu thư, nhưng tại sao Lý Thiếu Gia lại một mình trở lại đây?

Tài xế không dám hỏi, bởi vì ông ta chưa bao giờ từng thấy bộ dạng Lý Thiếu Gia như vậy, bộ mặt như tro tàn, không còn sức sống.

Thời gian từng chút từng chút như dòng nước chảy qua, thật lâu, rất lâu sau đó, cuối cùng tài xế vẫn phải đánh bạo, hỏi một câu: “Lý Thiếu Gia, chúng ta nên đi đâu?”

Đôi mắt Lý Tình Thâm cũng không có chuyển động, cứng ngắc ngẩng đầu lên, một hồi lâu, anh mới mở miệng, trong giọng kèm theo một chút nghẹn ngào: “Sân bay.”

Tài xế cũng không dám thở mạnh nữa, chạy xe, lái về sân bay lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi