HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Hôm nay, thời gian đã qua, ly biệt rồi lại đoàn tụ, những chuyện đã trải qua đều đã trở thành quá khứ.

“Này.” Tô Thầm cầm một ly rượu thủy tinh đế cao đưa đến trước mặt Lăng Mạt Mạt, cô mới hồi hồn, nhận lấy ly rượu, nói một tiếng “Cảm ơn”, nụ cười trên mặt đẹp đến không chút kẽ hở.

“Vừa rồi đang nghĩ gì vậy?” Tô Thần giơ lên ly rượu, nhẹ nhàng cụng ly với cô một cái, tùy ý hỏi.

Lăng Mạt Mạt lắc đầu, không lên tiếng, chỉ là giơ ly rượu lên, lặng lẽ nhấm nháp, yên lặng đứng bên cạnh Tô Thần, chỉ chốc lát sau, ánh mắt dừng lại trên người của Lý Tình Thâm.

Cô không nhịn được bắt đầu theo dõi bóng dáng của anh, ngẩn người.

Anh dường như vô cùng quan tâm đến cô gái tên Sủng Nhi đó, nụ cười sáng lạn diễm lệ khác thường, nếu nói ánh sáng bắn ra bốn phía, đại khái chính là đang nói về cô ấy.

Đệ nhất thiên kim đại tiểu thư của X thị.

Mọi người đều coi cô ấy là công chúa của thiên hạ.

Dường như tâm trạng của cô ấy không tốt, chẳng biết tại sao lại uống rất nhiều rượu, không cận thận nôn ra, Lý Tình Thâm vươn tay, liền vô cùng yêu quý mà đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, cầm khăn tay, tỉ mỉ lau sạch sẽ khóe môi của cô ấy.

Động tác của anh dịu dàng đến như vậy.

Dịch Thiển đưa tới một cốc nước lọc, Sủng nhi đưa tay lên muốn nhận lấy, lại bị Ly Tình Thâm chặn lại, nhàn nhạt cầm lấy, tự mình giúp Sủng Nhi súc miệng.

Sủng Nhi từ đầu đến cuối đều ở trong lồng ngực của Lý Tình Thâm, bàn tay bé nhỏ nắm lây quần áo của anh, đầu chôn trong ngực của anh.

Lăng Mạt Mạt đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Lý Tình Thâm chăm sóc tỉ mỉ cho một cô gái khác ở đằng xa.

Hình ảnh như vậy, dường như, rất thoải mái.

Chàng trai anh tuấn thanh cao và cô gái xinh đẹp tốt bụng.

Đẹp đẽ như vậy, nhưng đối với cô mà nói, đó là một thế giới xa xôi.

Thật ra thì cô biết, cô cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ như vậy, trong lòng sẽ rất khó chịu, nhưng cô lại không thế dời ánh mắt đi, dù là toàn thân đã đau nhói.

Cô nhớ anh suốt một năm, ngày nào anh cũng xuất hiện trong mơ, ban ngày ngây ngốc nghĩ đến, cũng là anh.

Hiện tại rốt cuộc cũng đã có thể gặp được anh, dù là anh đối xử dịu dàng chân tình với một cô gái khác, cô cũng rất muốn nhìn.

Thật ra thì cũng chỉ có như vậy, cô mới có thể phóng túng bản thân mà nhìn theo anh.

Trong lúc vô ý, Lý Tình Thâm quay đầu, đối mặt với ánh mắt của Lăng Mạt Mạt, người Lăng Mạt Mạt liền cứng lại, nhanh chóng cúi đầu.

Đến khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh toàn bộ đều đã đặt vào cô gái trong ngực.

Khoảng chừng hai phút sau, Lý Tình Thâm ôm Sủng Nhi đi về phía cửa ở bên này, Tô Thần nhìn thấy gò má tái nhợt của Sủng Nhi, giọng nói quan tâm: “Sủng Nhi sao rồi?”

Sủng Nhi lắc đầu một cái, không lên tiếng, thân thể mềm nhũn dựa vào bả vai của Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm nửa ôm cô, nghiêng đầu, ôn hòa mở miệng: “Để anh đưa em về?”

Lăng Mạt Mạt chưa từng nghĩ Lý Tình Thâm cũng có giọng nói dịu dàng đến vậy, khiến cho mắt cô nóng lên.

Sủng Nhi khẽ gật đầu, Lý Tình Thâm lúc này mới ngẩng đầu lên, mở miệng nói: “Tôi đưa cô ấy về nhà trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ.”

Tô Thần gật đầu.

Ánh mắt Lý Tình Thâm nhìn về phía Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt cúi đầu, không nhìn Lý Tình Thâm.

Đáy mắt Lý Tình Thâm hiện lên những tia sáng phức tạp, cuối cùng, ôm lấy Sủng Nhi quay người rời đi.

Lý Tình Thâm nghĩ, mình trở về nước, lý do chỉ đơn giản là sáu chữ: “ngày đó là sinh nhật cô”, chỉ là không ngờ tới, sau khi trở về, cô lại đi cùng với một người đàn ông khác

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi