HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Edit: Lam Anh

Lý Tình Thâm chậm rãi buông cổ tay Lăng Mạt Mạt ra, anh gật đầu, cả người bình tĩnh dọa người, anh nói: “Anh biết rồi.”

Sau đó anh lập tức xoay người, lên xe, giẫm chân ga, rời đi.

Một loạt động tác kia của anh, xem ra không có gì khác một người bình thường.

Vẻ mặt cao quý, tư thế tao nhã.

Chỉ có bản thân anh biết, bây giờ anh, sớm đã tan thành mảnh nhỏ.

Chấp niệm, sở dĩ trở thành chấp niệm, là vì dù cho chết đi cũng không thay đổi.

Mặc dù không có cách nào có được, anh lại biết, chấp niệm yêu cô kia, cũng không có cách nào dừng lại.

Chỉ tiếc, anh chỉ không có cách nào dừng lại, chỉ có thể cưỡng ép buộc mình hung bạo lui lại phía sau cô, nhìn bóng lưng phía xa của cô.

Anh và cô trong lúc đó, cho tới bây giờ cũng không là tình yêu hai người, vẫn đều là anh một mình phấn đấu hăng hái.

Chuyện đến ngày hôm nay, anh không biết mình còn có thể làm gì nữa, cũng không biết mình phải làm chút gì.

Thật ra không trách cô.

Trong phương diện tình yêu, vốn không thể nói công bằng.

Lúc trước là bản thân bất chấp cố gắng, khư khư cố chấp.

Cho nên, đối với cô mà nói, cô chỉ có thể cho anh mở đầu, không có kết thúc.

Gió trong xe rất mát, mà Lý Tình Thâm lại cảm thấy đáy lòng một mảnh băng giá.

Thật lâu sau, Lăng Mạt Mạt mới từ từ xoay người, nhìn xe đã biến mất không thấy, cô lập tức không có sức lực, ngồi xổm trên mặt đất, khóc như một đứa bé.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Ngày thứ ba qua Tết âm lịch hàng năm, cũng chính là mùng Ba tháng Giêng âm lịch, là ngày tụ hội của người trẻ tuổi tập đoàn Bạc Đế.d;đ@lqđ

Ngày này vừa vặn là Chủ Nhật, Tô Thần từng nói với Lăng Mạt Mạt ngày này đón cô đi chơi, cho nên sáng sớm đặc biệt gọi điện thoại, bảo Lăng Mạt Mạt chuẩn bị một chút, hẹn mười hai giờ trưa tới đón cô.

Tết âm lịch là Lăng Mạt Mạt một mình trải qua, cô vốn là ở nhà làm ổ, ban ngày từng ra ngoài vài lần, trên đường cái vắng tanh, không có một ai.

Bây giờ Tô Thần nói hẹn cô ra ngoài, cô cũng không hỏi nhiều là chuyện gì, đi xuống lầu đúng thời gian hẹn.

Tô Thần cực kỳ đúng giờ, khi Lăng Mạt Mạt bước xuống điểm cuối, Tô Thần vừa lúc đến nơi, Tô Thần hạ cửa kính xe, vẫy tay, kêu Lăng Mạt Mạt lên xe, sau đó tiêu sái quay đầu một cái, xe lập tức lao nhanh ra ngoài.

Tô Thần một đường ra khỏi thành phố X, Lăng Mạt Mạt không nhịn được tò mò hỏi: “A Thần, đây là chúng ta đi nơi nào?”

Tô Thần một tay nắm tay lái, một tay giữ đầu, lười biếng híp híp mắt, thần bí nói như này: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”

Lăng Mạt Mạt bĩu môi, không hỏi nữa, tối qua mất ngủ cực kỳ nghiêm trọng, ngồi trên xe lâu có chút mệt mỏi rã rời, Lăng Mạt Mạt dứt khoát rúc trên ghế ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi Lăng Mạt Mạt tỉnh lại, tốc độ xe đã chậm lại, đập vào mắt là một mảng sóng lớn cuộn trào mãnh liệt của biển khơi, rầm rầm rộ rộ, Lăng Mạt Mạt thán phục một phen, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sau đó xe chậm rãi chạy vào trong một tòa biệt thự xinh xắn.

Biệt thự kia bốn phía đều làm bằng thủy tinh, trên ban công tầng hai có một suối phun xinh xắn, xem ra cực kỳ tinh tế trang nhã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi