HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Edit: Ngọc Hân

Chỉ riêng giá trị nhân dân tệ cổ phần của hai người này đã đủ khiến Lăng Mạt Mạt trợn mắt há hốc miệng rồi, nhưng khi cô lật tới văn kiện cổ phần tập đoàn Bạc Đế xem thì Lăng Mạt Mạt mới hoàn toàn biết thế nào gọi là tiền nhiều đếm không hết!

Lý Tình Thâm chỉ chiếm 5% tổng số cổ phần tập đoàn Bạc Đế, mỗi giá cổ phiếu tính bằng Đô-la thì Lăng Mạt Mạt có một cảm giác duy nhất đó chính là số lẻ đó nhìn lóa cả mắt.

Tờ cuối cùng là văn kiện chuyển nhượng tài sản.

Nội dung sơ lược là tất cả xe cộ nhà cửa chi phiếu vốn lưu động và các cổ phần của công ty dưới tên Lý Tình Thâm, toàn bộ đều quy về dưới tên Lăng Mạt Mạt.

Phía trên luật sư đã chia điều khoản xòn, Lý Tình Thâm cũng đã ký tên rồi.

Chỉ chờ chữ ký của Lăng Mạt Mạt thì phần văn kiện chuyển nhượng tài sản này hoàn toàn có hiệu lực.

Rất lâu sau Lăng Mạt Mạt mới lấy lại tinh thần, cầm những văn kiện kia và danh sách cổ phần đút lại vào trong túi đen đưa cho Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm ‘mặt nhăn mày nhó’ ngước mắt lên nhìn Lăng Mạt Mạt một lúc lâu mới vươn tay nhận lấy cái túi từ trong tay cô, tùy tiện ném lên sofa sau đó chậm rãi cầm tay Lăng Mạt Mạt, hơi dùng sức kéo cô vào trong ngực mình.

“Tại sao trả lại cho anh? Không phải nói tất cả mọi thứ của anh đều là của em sao?”

Lăng Mạt Mạt nghe ra sự nghiêm túc trong lời nói của Lý Tình Thâm, cô bứt rứt giãy dụa trong ngực anh, sợ hãi ngước mắt lên nhìn anh sau đó mới lắp bắp nói: “Em từng nói nhưng em chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.”

Nhiều tiền như vậy, cô chỉ nhìn cũng đủ hù chết rồi, huống chi ngày đó cô chỉ thuận miệng nói toàn bộ đồ đạc của anh đều là của cô, anh có thể đừng nghiêm túc thực hiện như vậy được không.

Lý Tình Thâm chỉ nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt không nói một lời.

Lăng Mạt Mạt bị anh nhìn có chút chột dạ, cắn môi dưới không thể không nói thật: “Được rồi, em thừa nhận anh đưa cho em những thứ này em rất vui vẻ, nhưng vui thì vui cũng không có nghĩa là em có tư cách nhận, hơn nữa đây không phải là con số nhỏ gì, đủ cho rất nhiều người không lo chuyện ăn uống hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Em chỉ nhìn một cái đã hoảng sợ em không thể nhận, hơn nữa, hơn nữa em ở cùng với anh, đồ của em không phải là tiền của anh, anh như thế sẽ khiến người ta cảm thấy em là người ham vinh hoa phú quý!

“Mạt Mạt, ở chỗ này của anh mỗi một câu nói của em, chỉ cần anh có thể làm được thì anh sẽ làm tất cả.” Lý Tình Thâm hiểu ý tứ trong lời nói của Lăng Mạt Mạt, cũng biết đáy lòng cô hoảng sợ, lực đạo ôm cô lặng lẽ tăng thêm, giọng điệu ấm áp: “Mạt Mạt, anh cho em những thứ này chỉ vì muốn nói cho em biết, cả đời này anh chỉ muốn sống với em. Lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương có rất nhiều thứ không hiểu, ở trên web có nói người phụ nữ nắm giữ tất cả tiền bạc của người đàn ông thì cảm giác an toàn sẽ tăng lên rất nhiều. Nói ra có chút buồn cười, anh không biết làm thế nào để cho em có cảm giác an toàn, duy nhất anh có thể làm chính là làm những thứ kia để em có cảm giác đó, đáy lòng không còn trống trải cô đơn, cho nên Mạt Mạt, anh nói những việc này, em hiểu không?”

Trong lòng Lăng Mạt Mạt ấm áp, hốc mắt hơi nóng lên, nhưng nhiều tiền như vậy, Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một lát vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, “Em hiểu nhưng số tiền này em vẫn không thể nhận.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi