Tô Thần nhìn chằm chằm Trần Uyển Như, thu lại những suy đoán, cùng Trần Uyển Như bắt tay một cái, nhưng phát hiện Trần Uyển Như đối với mình tỏ ra không có nửa điểm quen biết, Tô Thần liền không nhịn được nghĩ đến lần mình ở khách sạn Hoàng Cung bị cô cưỡng hôn.
Ánh mắt Tô Thần đối diện với Trần Uyển Như, dò xét cẩn thận, cảm thấy nét mặt cô gái từ đầu đến cuối đều là không nóng không lạnh, lại khẽ mỉm cười, xem như lần đầu tiên gặp mặt Tô Thần, không có lấy nửa điểm quen biết, Tô Thần không nhịn được nghĩ đến lần mình ở khách sạn Hoàng Cung bị cô cưỡng hôn, lại thấy cô gái đang định rút tay về, không nhịn được liền giữ tay cô lại: “Trần tiểu thư, tôi cảm thấy cô rất quen, tựa như đã từng gặp ở đâu rồi.”
Trần Uyển Như nghiêng nghiêng đầu, khóa chặt Tô Thần trong ánh mắt, hàng mi khẽ chớp che đi sự mờ ám, cô biết anh ta đang nói đến điều gì, nhớ đến hôm ở khách sạn Hoàng Cung, bị cô cường hôn, Trần Uyển Như khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười chưa lan tới đáy mắt, thậm chí còn chứa đôi chút giễu cợt: “Tô thiếu gia, từ trước đến giờ nói chuyện với phụ nữ đều như vậy sao?”
“Trần tiểu thư thật biết nói đùa.” Đáy lòng Tô Thần cảm thấy sững sờ, nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, bên môi nở một nụ cười bâng quơ, bản thân cảm thấy thú vị, “Tôi muốn một người phụ nữ, cần thiết phải nói chuyện như vậy sao?”
“Tô thiếu gia nói đúng lắm.” Giọng Trần Uyển Như nghe cực kỳ thành kính, mí mắt cô không cụp xuống, cũng không thèm nhìn Tô Thần: “Nếu Tô thiếu gia không cần làm như thế để đến gần một người phụ nữ, vậy xin Tô thiếu gia buông tay tôi ra, người không biết còn tưởng rằng Tô thiếu gia....” Trần Uyển Như dừng một chút, vẫn không nhìn Tô Thần, cánh môi cô trang điểm đậm, hồng như máu, cong cong, nở nụ cười kèm theo chút giễu cợt: “Đối với tôi có chút thích thú.”
Tô Thần vốn tính khí tốt, vào giờ phút này gương mặt hoàn toàn tối sầm, anh hướng về phía Trần Uyển Như trợn mắt nhìn.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở một bên, liền bật cười, Tô thiếu gia của tập đoàn Bạc Đế e rằng chưa từng bị ai làm cho mất hết mặt mũi. Chỉ là Tô Thần, anh gặp phải đối thủ là Trần Uyển Như. Một Trần Uyển Như đầy bản lĩnh, nếu như dùng một câu để hình dung về chị ấy, thì chính là có đầy đủ khí chất của một bậc nữ vương. Hồi đó, Trần Uyển Như liên tiếp cho Giản Thần Hi mấy bạt tai, cảnh tượng ấy vẫn còn rõ mồn một ở trong đầu cô, đôi khi nhớ đến, cũng sẽ làm cho bản thân cô thấy vui vẻ, thoải mái rất nhiều.
Thậm chí, Trần Uyển Như vì yêu một người đàn ông, cũng có thể hủy hoại mười năm ca hát của mình, tới kéo Giản Thần Hi xuống nước, để cô ta phải nhường đường. Cô gái như vậy đàn ông bình thường sao có thể quản?
Tô Thần nghe thấy tiếng cười của Lăng Mạt Mạt, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Lăng Mạt Mạt cố gắng nín cười, suýt nữa khiến mình nội thương, đứng ra hoà giải: “Được rồi, A Thần. Anh không nên cùng chị Uyển Như ồn ào nữa!”
Tô Thần cảm thấy đáy lòng không được thoải mái, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, chỉ là hung hăng dùng sức siết tay Trần Uyển Như, coi đó là sự cảnh cáo và phát tiết.
Trần Uyển Như mặc dù tinh thần mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là một cô gái, da mịn thịt mềm.Tô Thần dùng sức nắm tay như vậy, ngay lập tức cô cảm thấy một cơn đau buốt từ bàn tay truyền đến.