HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Cô liền giơ tay lên theo bản năng, che kín bụng của mình, nếu như cô mang theo đứa bé của cô rời đi, vừa đi năm năm, như vậy đứa bé này sẽ lớn lên ở trong hoàn cảnh không có ba.

“Mà cô và Lý Tình Thâm, đã tới tình trạng này rồi sao? Một ít thứ, không phải cứ đi Vienna mới có thể học, Mạt Mạt, cũng không phải là tôi nhất giữ cô lại, để cho cô hy sinh, nhưng trong tình yêu của cô và Tình Thâm, vẫn luôn là anh ấy bỏ ra, anh ấy có thể vì cô hi sinh, vì cô đi tìm chết, cô thì sao?”

Trong lòng Lăng Mạt Mạt, trong lúc bất chợt có chút đau buồn.

Trong đầu của cô bởi vì lời Cẩm Thu nói, bất chợt nghĩ đến những gì giữa cô và Lý Tình Thâm.

Từng ly từng tý, rõ mồn một trước mắt, giống như hôm qua.

Cô nghĩ đến Lý Tình Thâm cho cô ấm áp, nghĩ đến đợt đi vong quanh thế giới quay MTV, nghĩ đến anh vì cô mà đánh trả Giản Thần Hi, nghĩ đến anh ở trên núi tuyết vì cô giặt quần lót, nghĩ đến ông cố cô qua đời anh làm bạn, nghĩ đến cô gặp phải hai lần nguy hiểm tới tánh mạng trước, Lý Tình Thâm xả thân cứu giúp, nghĩ đến anh vì cô mà bị mù.

Sắc mặt Lăng Mạt Mạt, trong lúc bất chợt liền trắng bệch.

Cẩm Thu nói đúng.

Cho tới nay, ở cô và Lý Tình Thâm, trong tình yêu đều là anh bỏ ra, cô chỉ đang hưởng thụ, khi Lý Tình Thâm xoay người đi mất, giọng nói nghẹn ngào nói, Mạt Mạt, ta cũng cho là cô sẽ hiểu cậu ấy cũng thất vọng, đau lòng đi, khẳng định cậu ấy cảm giác mình cực khổ bỏ ra như vậy, vẫn bù không được một điều mơ ước của cô. Mà cậu ấy thì sao? Lại vì cô, nguyện ý bỏ mình, cũng bảo toàn giấc mộng của cô cho tới nay, đều là Lăng Mạt Mạt cô ích kỷ nghĩ, mình trong nháy mắt cảm thấy bi thương đến chết tâm, thật ra thì chân chân chính chính người biết đau thương là cậu ấy!

“Mạt Mạt, một người phụ nữ sống quang vinh chói lọi, sức mạnh tràn đầy, có xứng hay không xứng với người đàn ông kia, toàn bộ quyết định bởi người đàn ông đó có đối tốt với cô được không! Chỉ cần Lý Tình Thâm yêu cô, người trong thiên hạ nói cô không xứng với anh ấy, vậy thì ngại gì? Đúng, cô cứ thoải mái nói, cô không xứng, nhưng Lý Tình Thâm yêu chính là cô, cô xứng hay không, Lý Tình Thâm vẫn cố tình yêu cô hơn...cô phải làm thế nào? Vì sao cô chỉ vì ánh mắt hoặc lời nói của bọn họ, cũng không để ý tới cảm thụ của người cô yêu?” Cẩm Thu nhìn ánh mắt Lăng Mạt Mạt từ từ ửng hồng, tiếp tục nói: “Cuộc sống như này, như người uống nước, lạnh ấm tự biết.”

Cẩm Thu nghĩ, mình nên cần nói gì đã nói hết, còn lại nên làm như thế nào, chỉ có Lăng Mạt Mạt tự mình lựa chọn, nếu như cô nói nhiều như vậy, cô ấy cố ý đi, như vậy, cô gái này, thật sự không đáng giá để Lý Tình Thâm yêu!

Cẩm Thu đứng lên, tạm biệt, rời đi.

Lăng Mạt Mạt ngồi một mình ở chỗ đó, trong đầu từ từ trôi giạt rất nhiều suy nghĩ, cô bất tri bất giác lại nghĩ tới đôi vợ chồng già vừa đi qua chỗ cô, bọn họ đang vì từng lỗi của mình mà cảm thán ảo não!

Cô muốn đạp lên vết xe đổ đó sao?

Cô rời đi Lý Tình Thâm vui vẻ sao? Không vui.

Vậy nếu không vui, tại sao còn muốn rời đi?

Nếu như Lý Tình Thâm gặp phải nguy hiểm, cô có thể vì anh đi tìm chết sao? Có thể.

Nếu cô vì anh có thể đi chết, tại sao không thỏa hiệp với anh một lần?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi