HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Edit: rubymoon2710

Trần Uyển Như cười nhẹ một tiếng, liền thoải mái đóng cửa xe lại, hướng về phía Đường Kỳ phất phất tay, sau khi thấy Đường Kỳ lái xe dời đi, liền xoay người, đi về nhà, mới đi hai bước, đã nhìn thấy bóng dáng cao to của một người đi ra từ trong bóng tối.

Anh ta ngược ánh đèn đi đến.

Đèn đường sau lưng Trần Uyển Như vừa vặn hỏng mất, không thấy rõ khuôn mặt người tới, chỉ là cảm thấy ánh mắt của anh ta, trong đêm tối, tản ra ánh sáng vô cùng kinh diễm, theo bước chân của anh ta, gương mặt tuấn mỹ phi phàm của anh trong ánh mắt Trần Uyển Như, dần dần trở nên rõ ràng.

Là Tô Thần.

Trên môi anh treo nụ cười như có như không.

Chỉ là....... Trong nụ cười kia dù cất giấu thế nào cũng không che được sự khinh miệt!

“Không phải nói có ở nhà sao?”

Tô Thần đứng cách Trần Uyển Như một bước ngắn, mở miệng, giọng điệu ôn mà trầm.

Trần Uyển Như không nghĩ tới Tô Thần sẽ canh giữ dưới nhà mình, như bị sét đánh, cô đứng tại chỗ không thể động đậy, lần đầu tiên trong đời nói láo bị người ta bắt tại trận.

Tô Thần đứng ở trước mặt của Trần Uyển Như, nhìn chằm chằm vào đôi mắt và lông mày trang điểm đậm của cô, hoàn toàn không nhận ra dung mạo thật, sự chán ghét trong mắt Tô Thần ngày càng đậm, nhưng bên môi vẫn treo nụ cười tao nhã tuyệt đẹp như cũ, kiên nhẫn chờ đợi Trần Uyển Như trả lời.

Trần Uyển Như biết Tô Thần là đang chờ đợi mình giải thích, nhưng trong mắt anh hiện lên sự chán ghét và giễu cợt mà cô quen thuộc, khiến cô trong nháy mắt có thể hiểu được ý nghĩ chân thật trong lòng anh........ Cùng những người đó giống như nhau, coi cô là một người bẩn thỉu!

Đáy lòng Trần Uyển Như ngược lại không phập phồng quá lớn, vốn là bởi vì nói láo bị phát hiện khiến cô có mộ tí ti lúng túng và ngượng ngùng cũng dần dần tan biến, Trần Uyển Như bình tĩnh chịu đựng gian khổ lại một lần nữa trở về, nhíu nhíu hàng lông mày cong dài nhỏ như lá liễu, mở miêng hỏi bằng đôi môi mềm mại đỏ tươi,: “Tô thiếu gia tại sao lại ở chỗ này?”

Tô Thần không nghĩ tới cô ngược lại có thể mặt không đỏ không thở mạnh mà hỏi ngược lại mình, một đôi đen nhánh mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Đáy lòng có chút tức.

Nói không rõ là giận chính mình, hay là tức người phụ nữ đứng trước mặt này!

Anh cảm thấy, anh là không có việc gì là, tự đi tìm tai họa!

Thời gian quý báu, anh lại ăn no dỗi việc biết rõ cô lừa gạt mình, vẫn còn muốn tới đến dưới lầu đợi cô!

Đợi chừng hơn một giờ không nói, lại còn bởi vì một câu nói của cô, thành công tức giận!

Rốt cuộc anh là vì cái gì?

Không phải lúc ban đầu là muốn vạch trần lời nói dối của cô, nhìn bộ dạng lúng túng của cô hay sao?

Tại sao mọi chuyện lại phát triển không theo dự đoán của anh vậy?

Trầnn Uyển Như chờ cả ngày, không thấy Tô Thần trả lời, rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn tìa nhà cao tầng trước mặt, từng nhà đều đã lên đèn, liền lại hỏi: “Chẳng lẽ Tô thiếu gia đang chờ người nào sao?”

Sắc mặt Tô Thần cũng không phải dễ nhìn “Ừ” một tiếng, coi như là trả lời, rồi sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Trần Uyển Như, hỏi: “Nếu như tôi không nhìn lầm, người vừa mới đưa cô về, là Đại Thiếu Gia của Phố người Hoa tại Mỹ, Đường Kỳ!”

Trần Uyển Như gật đầu một cái, không e dè chút nào thừa nhận: “Đúng!”

Sau đó nhìn đèn đường phía sau, nhìn như rất nghiêm túc tán dương: “ Ánh mắt Tô thiếu gia thật tốt, nơi đó đèn đường sáng, đều có thể nhìn rõ người đưa tôi về là ai!”

Tô Thần hừ lạnh một tiếng, có chút gượng gạo ho khan một tiếng, ánh mắt có chút bối rối xoay mặt, anh sẽ không nói cho cô biết, trước đó ở khách sạn Khải Việt anh đã nhìn tên người đặt thức ăn của căn phòng riêng đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi