HÀO MÔN TIỂU CHA KẾ

Phương Lê đang ngồi ăn táo thì bỗng Nhạc Lâm Hoa gào khóc khiến cậu giật bắn mình mà làm rơi cả chiếc nĩa đang cầm xuống đất, cậu hoảng loạn nhìn qua thì thấy bà khóc đến nghẹn như vậy thật sự hoang mang vô cùng, đến cả Diêm Mặc Nghiêu ngồi bên cũng sửng sốt nữa là, nhưng hắn vẫn còn giận nên liền nói tiếp.

" Ngài khóc làm gì, đợi chúng con dọn ra rồi, ngài khóc với mấy đứa cháu của ngài."

Nghe hắn nói thì bà lập tức ngưng bật, vội vàng đứng lên nhìn Diêm Mặc Nghiêu mà hạ giọng.

" Con nói gì thế, giờ Phương Lê đang mang thai sao có thể di chuyển nhiều được chứ, ở lại trong nhà là tốt nhất, các con còn muốn lăn lộn dọn đi đâu chứ???"

" Thật ra con cũng muốn em ấy ở nhà cho thoải mái, nhưng ngài vì người ngoài mà nháo đòi sống đòi chết, còn dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn chúng con, nên thôi để chúng con dọn ra ngoài một phần cũng thoải mái một phần cũng an toàn hơn cho Phương Lê và đứa nhỏ trong bụng."

Nhạc Lâm Hoa thấy bộ dạng kiên quyết đòi dọn ra ngoài của Diêm Mặc Nghiêu cũng khá rén, chỉ có thể nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống bên cạnh Phương Lê nhẹ giọng nói.

" Phương Lê à, trước đây mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con, mẹ hứa sẽ không náo loạn như vậy nữa, con ngoan con ở lại đây đừng dọn đi ra ngoài, con muốn thế nào mẹ cũng nghe theo, nhà chúng ta ở đã quen, con dọn ra lỡ sống không quen lại ôm khó chịu vào người thì không tốt đâu."

Phương Lê đã được trợ lý đưa cho chiếc nĩa mới, vẫn ngồi ăn táo mà nghe Nhạc lão phu nhân nói đến ngáo ra, sao...sao thay đổi thái độ nhanh vậy, khi nãy lườm cậu không khác gì Phương Đắc Kỷ mê hoặc Diêm Trụ Vương, giờ lại nhẹ giọng như Ân Thập Nương nói chuyện với Natra vậy?, Chính là Phương Lê cũng nhanh lấy lại tinh thần cũng nắm lấy tay bà nhẹ giọng mà nói.

" Thật ra ở đâu đối với con không quan trọng, khi nãy đi khám bác sĩ cũng nói hiện tại con nên bảo dưỡng tâm tình thoải mái, như nãy ngài đã nói bọn Nhạc Văn Hi cũng đâu làm gì mà ép họ dọn ra khỏi Diêm gia thì không khác gì con cùng Diêm Mặc Nghiêu khi dễ người khác, còn khiến ngài đòi sống đòi chết như vậy chúng con lại mang tội. Thôi thì để chúng con dọn ra bên ngoài, ngài vẫn sống cùng cháu mình, chúng con cũng giữ được tâm trạng thoải mái vui vẻ. Ông bà xưa cũng có câu ở xa mõi chân ở gần mõi miệng, tụi con ở trong nhà cũng khiến ngài khó chịu rồi mâu thuẫn mẹ con lại gia tăng, nên thôi con nghe chồng con để bọn Nhạc Văn Hi ở với ngài đi. Còn tụi con dọn ra ngoài."

Nhạc Lâm Hoa nhìn bộ dáng Phương Lê nghe theo Diêm Mặc Nghiêu muốn dọn ra ngoài thì cả người đều nôn nóng, lập tức đứng dậy bước nhanh về phía Nhạc Văn Hi, nắm lấy tay y mà nói.

" Văn Hi à, nãi nãi có một căn hộ ở gần trường học của con, là một biệt thự ba tầng, tuy không lớn bằng Diêm gia nhưng một mình con ở cũng khá rộng rãi, trị an cũng tốt, hơn nữa còn gần trường con, con qua đó ở trước đi, tốt nghiệp xong nãi nãi lại tìm cho con một chỗ khác đẹp hơn được không?"

“Nãi nãi, ngài thật sự đuổi con đi sao?” Nhạc Văn Hi dùng ánh mắt bi thương mà nhìn Nhạc Lâm Hoa, bây giờ y đã tuyệt vọng rồi, biết không còn khả năng nào nữa.

" Nãi nãi không phải đuổi con, nãi nãi thật sự muốn con ở lại nhưng con cũng biết đó tình huống hiện tại là đặc biệt, nãi nãi biết con là đứa hiểu chuyện, phụ thân con có chút băn khoăn con cũng nên hiểu cho hắn, đừng để hắn khó xử."

" Ngài đừng nói thế, con không có phước phận làm phụ thân của họ, con cũng đã nói họ ở lại thì con đi, họ có thể ở lại cùng ngài, con chả có gì băn khoăn hay cần họ hiểu cho chuyện gì cả?"  Diêm Mặc Nghiêu cố ý trào phúng nói: “Ngài vừa rồi còn nói, trừ phi ngài  chết, bằng không dù có là ai cũng không được đuổi bọn họ ra khỏi Diêm gia mà, ngài mau quên thế?"

Nhạc Lâm Hoa bởi vì Diêm Mặc Nghiêu cố tình nói lại lời của bà mà trừng hắn một cái, sau đó xoay sang Nhạc Văn Hi tiếp tục nói.

" Còn đừng lo lắng quá, con vẫn là cháu của nãi nãi, suốt đời vẫn như thế, nãi nãi sẽ không bỏ các con."

" Nãi nãi con xin ngài mà, đừng đuổi con đi, con xin ngài." Nhạc Văn Hi khóc lóc mà cầu xin, y thật không muốn đi, tuy rằng biết hôm nay khẳng định sẽ phải bước ra khỏi Diêm gia nhưng y vẫn muốn hi vọng Nhạc Lâm Hoa rũ lòng thương mà giữ lại.

" Đứa nhỏ này, con nói gì vậy? Sao nãi nãi đuổi con đi được, đừng khóc. Nãi chỉ là muốn con dọn qua đó thôi, hiện tại tình huống trong nhà đặc thù chỉ có thể ủy khuất con, con ngoan đừng khóc nãi nãi sẽ thường xuyên qua thăm con mà."  Nhạc Lâm Hoa ôm lấy Nhạc Văn Hi, nghẹn ngào vừa nói vừa vỗ vỗ vai Nhạc Văn Hi, lại giúp y xoa xoa nước mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía người giúp việc đi theo bên cạnh bà nhiều năm mà lên tiếng.

" Mẹ Ngô, giúp Văn Hi thu thập đồ đi."

" Đồ đạc đã thu thập ổn thoả rồi thưa lão phu nhân, hiện tại chỉ còn vài thứ linh tinh, Văn Hi thiếu gia hẳn cũng chưa sử dụng đến, ngày mai sẽ dọn hết."

" Vậy được rồi, ngoan đừng khóc. Nãi nãi đưa con qua bên đó xem thử nhà. Nếu còn thiếu thứ gì nãi nãi sẽ kêu người mua đến sau."

Nhạc Lâm Hoa nắm tay Nhạc Văn Hi đứng dậy nói: “Nãi nãi qua đó ở cùng con 2 ngày."

Nhạc Văn Hi đã khóc không thành tiếng, chỉ là không ngừng lắc đầu tỏ vẻ chính mình không muốn đi. Nhưng Nhạc Lâm Hoa làm lơ đi, xoay sang nhìn mẹ Ngô, thì mẹ Ngô nhanh chống đỡ tay Nhạc Văn Hi nhưng thiết ra là nửa lôi nửa kéo y ra xe, cũng đối Nhạc Văn Hi nói: “Văn hi thiếu gia, ta biết cậu luyến tiếc lão phu nhân. Mấy năm nay lão phu nhân thật tình coi cậu là cháu ruột mà đối xử, nên cậu cũng đừng làm ngài ấy khó xử, hãy hiểu cho ngài ấy cũng là bất khả thi mà đưa ra lựa chọn như vậy."

Phương Lê ngồi hít drama mà há hốc miệng quên cả việc ăn táo, đến khi bóng dáng Nhạc Văn Hi bị kéo đi khuất mới phục hồi tình thần, sau đó cầm cái nĩa ghim miếng táo ăn dở đưa lên miệng Diêm Mặc Nghiêu, hắn cũng không chê mà há miệng ăn vào.

Cậu không hề nghĩ tới khi biết cậu mang thai thái độ của bà lại chuyển biến lớn đến như vậy, quả thật khiến cậu ngạc nhiên không thôi.

Phương Lê lại nhìn về phía Diêm Khải Tuấn, bọn họ huynh đệ bốn người đã đi ba người, hiện tại cũng chỉ dư lại gã.

“ còn ngươi?” Diêm Mặc Nghiêu mặt vô biểu tình nhìn Diêm Khải Tuấn nói: “ muốn ta gọi người nâng ngươi ra hay sao?"

" Con có thể tự đi được. Chỉ là muốn nói một câu, thật ra trong lòng con luôn thật sự cảm tạ ngài cùng nãi nãi mấy năm qua đã đối xử thật tốt."

" Huynh đệ các ngươi mấy người đều thật biết diễn, nhưng có thể nói ngươi là kẻ biết diễn nhất." Diêm Mặc Nghiêu nhìn gã ngữ khí như ở hầm băng mànói: “Nhưng mà diễn quá liền rất giả, ngươi làm bộ dáng như tôn trọng kính nể ta nhưng thật ra bộ dạng vô cùng giả dối khiến ta vô cùng khó chịu, nhìn ngươi mấy năm nay chắc hận ta lắm đúng không?"

Diêm Khải Tuấn giật thót cả lưng đều ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn cố trấn định bản thân, chỉ có bàn tay gã đang nắm chặt,làm lộ nội tâm khủng hoảng của gã, bởi vì gã nhận ra Diêm Mặc Nghiêu hẳn biết mọi chuyện thì mới nói ra câu như vậy, vậy từ lúc hắn đuổi gã đi cũng là lúc hắn sẽ truy sát gã.

" Ngài muốn thế nào?" Diêm Khải Tuấn dứt khoát hỏi, bộ dáng không còn diễn nữa, ánh mắt đều là hận thù nhìn Diêm Mặc Nghiêu.

" Ngươi không có tư cách để hỏi ta vấn đề này, gọi người sau lưng của ngươi tự đến đây ta sẽ cho các ngươi biết đáp án."

Diêm Mặc Nghiêu nâng nâng tay, Diêm Khải Tuấn liền bị hai bảo tiêu thô lỗ lôi ra ngoài cổng. Còn Phương Lê nhìn gã bị lôi đi, sau đó liền thở dài một hơi, dựa hết cả người vào Diêm Mặc Nghiêu.

" Cuối cùng trong nhà cũng yên tĩnh có thể an tâm dưỡng thai rồi, quả thật trong lòng mẹ thì em với anh cũng chả bằng đứa nhỏ chưa ra đời. Em thì không nói đến rồi, còn anh là con ruột mà khi nãy nhìn thái độ kiên quyết của mẹ em thật sự còn nghĩ mẹ sẽ giữa đám Nhạc Văn Hi ở lại để chúng ta chuyển đi cơ đấy. Nào ngờ nghe đến em có thai, mẹ lại chuyển nhanh đến như vậy, em giật mình luôn đấy."

" Tại vì mẹ cứ tin tưởng mấy gã thầy bói nói ta mệnh khắc thê, vô tử. Nên cũng không đặt hi vọng rằng em sẽ có thai, nếu không sẽ không bênh vực bọn họ đến như vậy."  Diêm Mặc Nghiêu vươn tay khoác qua vai Phương Lê, còn cúi xuống hôn hôn lên thái dương của vợ nhỏ.

" Thật sự mà nói, tuy thái độ của mẹ đối với em cũng không quá nhiệt tình nhưng cũng không lớn tiếng hay mắng chửi gì, nhiều lúc còn thuận theo ý của em nữa. Bên ngoài cũng bênh vực cho em. Em chỉ là lo khi mẹ biết chân tướng sự việc thì bà bị đả kích mà thôi, không biết lúc đó mẹ có chịu được hay không?"

Nếu nói đúng ra thì ngày thường Nhạc lão phu nhân có mặt Diêm Mặc Nghiêu thì còn bình thường còn không có Diêm Mặc Nghiêu thì trợn mắt làm lơ cậu, nhưng cũng không gây bất cứ chuyện gì hay kiếm chuyện với Phương Lê. Còn nếu bà có thái độ ác liệt xem cậu là kẻ thù mà đối xử thì cậu đã không do dự chuyển ra ngoài sống, rồi sau này sẽ không để bà thấy cháu. Diêm Mặc Nghiêu đương nhiên nghe hiểu, chỉ đành thở dài mà nói.

" Chịu đả kích là chuyện đương nhiên, nhưng dù có chuyện gì thì cũng phải cho mẹ biết sự thật, nếu không bà vẫn nghĩ bản thân làm đúng rồi sau đó lại mơ hồ mà đi theo sai lầm sẵn có, lúc đó đổi lại chúng ta mới là người phải chịu đả kích."

Phương Lê liền gật gật đầu: “Chuyện này, xác thật cũng là không thể gạt mẹ, phải cho mẹ biết thật tường tận để mẹ nhận ra sau này không để bị dụ nữa.”

Phương Lê sau khi kiểm tra biết mình có thai thì không đi học nữa, mà ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, trợ lý của cậu nhanh chóng đến trường để làm hồ sơ xin bảo lưu điểm lại cho Phương Lê. Do cạu học chuyên ngành vũ đạo, giwof mang thai đâu được vận động mạnh, Diêm Mặc Nghiêu cũng đang từng lưới để bắt hết những con cá còn xót lại, nên  tránh xảy ra sơ xót khiến bọn chúng chó cùng rứt giậu mà gây nguy hiểm cho Phương Lê hắn cũng đành để vợ nhỏ ở nhà. Bảo tiêu cũng tăng thêm một tầng, đảm bảo sự an toàn cho hai mẹ con.

Còn Phương Lê nghỉ học cũng nói trợ lý xin cho Vưu Nhiên nghỉ theo, chính là y thật sự hoang mang không hiểu. Nhưng Phương Lê chỉ nói vì an toàn của y nên mới làm vậy, còn bắt y dọn vào Diêm gia. Nên Vưu Nhiên cũng nhanh chóng làm theo, tin tưởng phải gọi là tuyệt đối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi