HÀO MÔN TỔNG TÀI SỦNG LÃO BÀ

Thời điểm tại nơi đất nước Mỹ thuộc Tiểu bang California, một cô gái trẻ trung khá xinh đẹp khoản chừng hơn hai mươi tuổi, dù là ngồi dưới ánh đèn bao phủ bóng tối của bầu trời, nhan sắc cô gái ấy vẫn khiến vẻ đẹp của cô trở nên rất lộng lẫy,

Cô gái đang nghiêm túc viết bài luận cho buổi học ngành kinh doanh của cô, vì cô sắp sửa tốt nghiệp nên phải nổ lực làm, thì đột nhiên lại có một tiếng nhẹ nhàng giọng mơ hồ ngáy ngủ phát ra nói chuyện với cô, "Tiểu thư, cô vẫn chưa ngủ sao ạ "

Cô gái giật mình quay về hướng tiếng nói và nhìn em ấy mỉm cười, thúc giục em ấy "Kháp Kháp, sao em tỉnh dậy rồi, mau đi ngủ lại đi "

"Tiểu thư, cô đừng học quá sức, đã một giờ đêm rồi đấy ạ " cô gái mặc đồ ngủ đứng ngoài cửa phòng từ từ đi đến gần cô gái, tay dụi dụi mắt vẫn còn ngáy ngủ, giọng nói có lời trách móc cô nhưng lại nói rất nhỏ nhẹ,

Cô gái nhìn em ấy mỉm cười, cưng chìu mà xoa đầu em ấy, cô liền nói lời khiến cho em ấy yên tâm đi ngủ "Ngoan, chị biết rồi em mau đi ngủ đi nha, chị viết xong sẽ đi ngủ ngay "

"Cô nhớ phải ngủ đó nha " Kháp Kháp xác nhận nghe lời cô nói, liền gật đầu rồi quay đi trước khi đi còn quay lại nhắc nhở cô,

Cô gái cau mày yêu thương ừm một tiếng, rồi quay người lại tiếp tục tập trung vào việc học,

Cô gái ấy tên là Cố Ninh Tinh, năm nay đã được hai mươi hai tuổi, là con gái thứ hai của nhà họ Cố, thuộc một tập toàn công ty không gọi là lớn nhất nhì, nhưng được cái làm ăn chân chính cũng loại thuộc top mười trong số những công ty khác, Cố Ninh Tinh là người con gái này được ba cô nuôi dưỡng rất kỹ, bởi cô là người sau này phải thừa kế công ty nhà họ Cố, vì anh hai của cô từ nhỏ đã bị bệnh tim suy yếu, dù họ có bỏ tiền nhiều cở nào thì ngân hàng nội tạng cũng không phù hợp để cấy tim cho anh hai cô,

Cố Ninh Tinh mặc dù ước mơ của cô là sẽ trở thành một bác sĩ khoa tim mạch, vì từ nhỏ nhìn thấy anh hai mình bị dằn vặt trong đau đớn, khó thở nên cô mới quyết tâm lớn lên sẽ học ngành y,

Thế nhưng không ngờ từ năm cô lên mười tuổi đã được ba cô đưa qua bên Mỹ sinh sống, và học hành đến lớn khi đến gần lớn, mới chọn môn ngành khinh doanh để sau này tiếp quản công ty nhà họ Cố, là vì có một lần cô nghe ba cô nói chuyện với cô rằng, anh hai cô sau này không thể tiếp quản được công ty, vì bác sĩ nói anh hai cô nếu không ghép tim trước tuổi ba mươi thì sẽ không sống được đến ba mươi tuổi, nên họ chỉ có thể dựa dẫm và mong chờ vào cô,

Nghe vậy cô rất buồn, buồn đến khóc lóc một đêm, vì cô rất yêu thương anh trai này, nên cô đã suy nghĩ nghe lời ba quyết tâm học khinh doanh, nhưng cũng thay vào đó, cô ở bên này cũng lén học ngành y, ngày đêm nổ lực để tìm ra giải quyết cứu lấy anh trai mình,

Ngồi trên bàn làm bài tập, cuối cùng cũng đã làm xong, cô nhẹ nhàng gấp bài tập lại, sau đó nhìn lại đồng hồ đã gần hai giờ sáng, thế nên cô mới nhanh chóng lên giường ngủ,

"Tiểu thư, Tiểu thư cô mau dậy đi ạ " sáng hôm sau, cô đang ngủ rất ngon, thì đột nhiên nghe tiếng của kháp kháp gọi mình,

"A, chết rồi " không ngờ nghe tiếng của Kháp Kháp gọi, cô ngay lập tức bật người dậy hốt hoảng, vì cô sắp trễ giờ đến trường học,

"Kháp Kháp, Sao em không gọi chị dậy sớm " Ninh Tinh lật đật chạy vào nhà vệ sinh, bên trong vừa vệ sinh cá nhân vừa vọng ra lời nói trách móc cô bé,

Kháp Kháp cau mày, nhưng không thể tức giận với chủ nhân, em hay chỉ bểu môi ủy khuất trả lời cô "Em đã gọi cô hơn năm lần rồi đấy ạ, nhưng cô ngủ rất say "

Ninh Tinh quả thật đây là lỗi của cô, nên đã không nói gì thêm cả, mà nhanh chóng tập trung vào phần chính, đó là thay quần áo và đến trường,

"Kháp kháp, chị đi đây " Ninh Tinh lật đật chạy thật nhanh xuống nhà, còn hô lớn kêu em ấy,

"A, Tiểu thư đồ ăn sáng đây ạ "Kháp Kháp cũng hốt hoảng cầm theo đĩa thức ăn trứng ốp la chạy ra,

"Cảm ơn em, chị đi đây, và cho chị xin lỗi vì lúc nãy lớn tiếng với em " Ninh Tinh liền chạy đến gần em ấy, cô không ăn sáng, nhưng chỉ vớ lấy cái bánh đưa lên miệng ăn rồi cảm ơn em ấy, nhưng lại nhớ chuyện lúc nãy thấy có lỗi nên liền xin lỗi em ấy, sau đó thật nhanh quay đi, trước khi đi còn nháy mắt với em ấy một cái,

"Em không sao đâu, tiểu thư đi cẩn thận nha " kháp Kháp nhìn tiểu thư của mình vui vẻ như vậy sao cô bé có thể giận được chứ,

Kháp kháp em ấy là người bảo vệ Ninh Tinh, còn là bảo mẫu chăm sóc của cô nữa, cô bé năm nay chỉ mới mười tám tuổi thôi nhưng lại rất giỏi việc nấu nướng, em ấy còn rất giỏi võ nhưng lại trầm tính với người lạ, cô bé chỉ hòa thuận với Tiểu thư của mình mà thôi, em ấy còn là trẻ mồ côi nữa,

Ninh Tinh lái chiếc môtô một mạch thật nhanh đến trường học, cũng may là cô không hề trễ giờ,

Ninh Tinh vừa vào đến lớp với dáng vẻ xinh đẹp dù không hề có một lớp trang điểm nào trên mặt, cô từ lúc nhập học năm cuối này, thì hầu như tất cả chàng trai trong trường điều theo đuổi cô, kể cả các cô gái cũng ngưỡng mộ cô mà học theo cách ăn bận thời trang của cô rất đẹp, nhẹ nhàng cá tính lại kèm theo sự dịu dàng,

Ngồi vào bên trong phòng học, đột nhiên một chàng trai từ đâu nhào đến cô, nhưng cô lại né một bên khiến cậu ta mém nhào té xuống đất,

"Hôm nay lại ngầu quá đấy, Ninh Tinh à " cậu ấy liền bật dậy ngồi cạnh bàn của cô tươi cười lên tiếng,

Ninh Tinh nhìn cậu ta một cái, nhưng không cười với cậu ta, cô vẫn vẻ tập trung lấy những bài tập mà hôm qua cô thức đêm để làm, một chút sẽ nạp cho thầy,

Cậu ta đã quá quen với thái độ của cô, nên liền nhiều lời tiếp tục nói, "Thật sự quen biết cậu đã lâu, tuy nhìn cậu rất thục nữ, nhưng sao lại thích chạy xe phân khối lớn như vậy chứ "

Cậu ta biểu môi nói lời đùa giỡn cô, tuy cậu biết cô ta không trả lời minh, nhưng thật chất những lời cậu nói Ninh Tinh lúc nào cũng lắng nghe,

"Tinh Tinh, nếu cậu ham mê tốc độ như vậy, sẽ bị ế đó nha " cậu bạn học tươi cười, liền trêu chọc cô, vì cô là mẫu người ham mê tốc độ, còn nói lời chăm bím bảo cô sẽ bị ế không ai lấy cô,

Ninh Tinh nghe những lời của cậu ta nói thật khiến cô khó chịu mà, liền dùng tập vỡ đánh nhẹ vào đầu cậu ấy, "Ai da.... "

Ninh Tinh không dừng lại ở đó, còn tỏ vẻ tức giận, trừng mắt với cậu, cô liền đứng dậy cho cậu ta một bài học,

"Hào Dương Bối, cậu nói nhiều quá đấy, hôm nay cậu chết chắc rồi "

Dương Bối biết rằng cô như thường lệ sẽ tức giận, liền nhanh chóng đứng dậy chạy thật nhanh,

"Ninh Tinh tỷ tỷ, người xinh đẹp đừng giận, sẽ bị ế thật đấy " vẫn là thói quen trêu ghẹo của Dương Bối rất nhây và thích thú đối với Ninh Tinh, dù cậu trong lớp có trêu chọc ai cỡ nào cũng không bằng ghẹo cô,

"Cậu đứng lại cho tôi" Ninh Tinh mặc dù biết trong lời nói của Dương Bối chỉ là đùa vui chọc ghẹo cô để vui vẻ, vì đây không phải lần đầu,

Ninh Tinh cũng đùa theo cậu, cô cũng nhanh dí bắt cậu, khiến tất cả học sinh trong lớp điều thích thú tươi cười,

Thế nhưng ngay lúc đang đùa giỡn quá đà, đã vô tình đụng chạm đến thầy giáo trẻ của lớp, thầy liền cau mày mắng "Cả hai không còn nhỏ nữa, đã sắp tốt nghiệp rồi, còn đùa giỡn nữa "

"Chào thầy " Dương Bối và Ninh Tinh hoảng hốt ngừng lại, ngay lập tức cả bọn trong lớp cúi xuống đồng thành chào thầy giáo,

Người thầy giáo nho nhã bảo các em ngồi xuống, rồi mới chuyển mắt qua Ninh Tinh nhắc nhở cô một chuyện, "Ninh Tinh, bài lận của em như thế nào rồi, sắp tốt nghiệp sẽ cần dùng đến nó đấy "

"Em xong rồi ạ " Ninh Tinh dịu dàng, giọng nói cũng nhỏ hơn, liền gật đầu với thầy,

"Ừm, mau vào chỗ ngồi đi " Thầy giáo hài lòng với lời nói của cô, liền đặt tay xoa đầu cô dịu dàng,

Thầy ấy tên là Mộ Việt Thành, là một thầy giáo trẻ vừa mới vào trường dạy học cách đây không lâu, nhưng từ khi thầy ấy bước vào lớp học lần đầu tiên, đã khiến cô thích thầy rồi,

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi