HÀO MÔN TỔNG TÀI SỦNG LÃO BÀ

Âu Thành Nghiêm lúc này tỉnh dậy trong cơn mê mang, nhìn xung quanh thì thấy có bà nội Hàn Đình Thâm, La Thiên Tôn, ngay cả người ghét anh là Kháp Kháp cũng ở đây, và hai đứa con nhỏ của mình,

Thế nhưng điều anh muốn nhìn thấy lúc này nhất, thì gương mặt ấy lại không có ở đây, anh ta liền đảo mắt xung quanh để tìm Cố Ninh Tinh, nhưng vẫn không có,

Mọi người ai nấy điều vui mừng khi anh đã tỉnh lại, thì đột nhiên họ không biết phải nói với anh như thế nào, khi Âu Thành Nghiêm hỏi Cố Ninh Tinh đâu,

Âu Thành Nghiêm nhìn họ im lặng thì lại có linh cảm không ổn, mà lo lắng lớn tiếng hỏi thêm một lần nữa,

Lúc này Hàn Đình Thâm mới lạnh lùng trả lời, "Cô ấy đã biết tất cả về chuyện anh, cảm thấy ấy nấy tự trách bản thân mình, nên đã bỏ đi rồi "

Anh ta nghe xong hốt hoảng tự mình ngồi bật dậy mặc kệ mình đang bị thương, "Tại sao mọi người lại... "

Bà Âu lúc này mới lên tiếng, "Là bà đã kể cho con bé biết mọi chuyện, bà không muốn nhìn con bé cứ hiểu lầm cháu mãi được "

Bà thật sự không thể đứng nhìn cách mà Âu Thành Nghiêm trọn cách im lặng, mà cứ thế tự để cho Cố Ninh Tinh hiểu lầm, và cả hai đã phải tốn thời gian quá nhiều rồi

Âu Thành Nghiêm mới cau mày, còn tức giận mà nhào về phía trước, khiến cho dây truyền nước và vết thương bị động đến, "Bà Nội, cháu đã nói là... Ưa "

Bà Âu giật mình khi anh hấp tấp tự mình động đến vết thương, bà liền xót cho anh mà ngăn anh ta quát lớn,

"Thành Nghiêm vết thương chưa khỏi, cháu đừng cử động mạnh quá "

Vẫn là anh ta không yên tâm, cố chấp bản thân, liền mạnh tay rút dây đang truyền nước ra dứt khoác, "Không được cháu phải đi tìm cô ấy "

Bà Âu hốt hoảng, nhanh chóng ngăn những gì anh ta đang làm, "Nhưng vết thương của cháu và sức khỏe vẫn chưa khỏi, kể cả cháu vừa mới tỉnh lại kia mà "

Anh ta câu mày hấp tấp, còn cố chấp muốn bước xuống giường, vì anh sợ mình sẽ không tìm được cô và không muốn mất cô nữa, "Cháu mặc kệ, cháu không muốn mất đi cô ấy thêm một lần nào nữa "

Hàn Đình Thâm lúc này nỗi giận, mạnh tay đè anh ta nằm lại xuống giường, quát lớn tiếng, "Anh nằm yên đi được không, tôi đã điều tra được cô ấy đang ở đâu rồi, anh không cần phải gấp gáp, tôi nghĩ là cô ấy đã tha lỗi cho anh, nhưng không thể tha lỗi cho chính mình, nên cô ấy mới quyết định là muốn có chút thời gian để suy nghĩ ổn định lại bản thân "

Âu Thành Nghiêm lúc này mới nghiến răng chịu đựng, sau đó liền nói, "Đồ ngốc, sao lại tự trách mình chứ, tất cả điều là lỗi của tôi kia mà "

Anh ta sau đó mới bình tĩnh lại, nằm trên giường tay nắm chặt thành đấm chịu đựng, anh ta chắc chắn sẽ đến gặp cô với bộ dạng nghiêm chỉnh,

Vài ngày qua, Âu Thành Nghiêm vẫn là không chịu đựng được nữa, cứ ở đây mãi mà không làm được gì cả, vì anh ta nhớ Cố Ninh Tinh lắm,

Anh ta thừa cơ hội ngày hôm này không có ai ở cùng mình, anh ta liền bảo Phong Diệp chuẩn bị một bộ đồ, và máy bay, anh ta sẽ bay qua Mỹ,

Vì Hàn Đình Thâm tra ra được là cô bay qua Mỹ và cũng đã tìm được địa chỉ nhà,

Lúc điều tra địa chỉ, thì Kháp Kháp liền nhận ra ngay đó là căn nhà ở Mỹ mà cô bé và Cố Ninh Tinh sống cùng nhau lúc nhỏ,

Phong Diệp nghe lệnh của anh, liền nhanh chóng đi chuẩn bị ngay, lúc này Âu Thành Nghiêm đang chuẩn bị thay quần Áo,

Nhưng trước khi anh bay qua Mỹ, thì ở đây anh sẽ giải quyết chuyện của Lâm Bình Chi trước,

Sau đó anh ta đưa chìa khóa cho Phong Diệp, còn bảo cậu đến ngân hàng bảo mật, mở lấy những giấy tờ tham ô, trốn thuế và những vụ làm ăn trái pháp luật đưa lên cho cảnh sát,

Phong Diệp gật đầu cầm lấy chìa khóa và rời đi, còn anh ta thì nhanh chóng đi đến nhà họ Lâm,

Anh ta cơn lửa tức giận, lạnh lùng đi vào nhà họ Lâm, ông Lâm lúc này đột ngột nghe anh đến bất ngờ, mà trên mặt cứ chạy những giọt mồ hôi,

Ông ta giọng nói run cầm cập mà tươi cười cố gắng lên tiếng, "Con rể, con đến đây có chuyện gì sao"

Âu Thành Nghiêm không thèm nhìn ông, mà lạnh lùng nói, "Đừng gọi thân mật đến như vậy, Lâm Bình Chi đâu "

"Nó... " ông ta sợ hãi khi anh ta đến đây tìm Lâm Bình Chi, ông ta định nói dối thì chưa kịp nói Âu Thành Nghiêm đã nhanh chóng đi vào,

Âu Thành Nghiêm bước chân nhanh chóng đến gần cô ta, cau mày lạnh lùng bóp lấy cổ cô ta,

Lâm Bình Chi chưa kịp phản ứng đã bị anh ta đột ngột bóp cổ, "Thành Nghiêm anh đến đây có việc... Ặc "

Cô ta cau mày khó chịu, vì bị nghẹt thở, nên dùng sức vùng vẫy, với nước mắt, "Thành... Thành Nghiêm, anh làm gì... Ặc... Vậy "

Ba của cô ta hốt hoảng chạy đến gần anh, nắm kéo cánh tay để ngăn cản anh ta, "Cậu... Cậu làm gì vậy, sao lại bóp cổ con bé như vậy "

Anh ta mạnh tay hất ông Lâm ra khiến ông ta choáng váng xém ngã, và sau đó tay anh ta bóp chặt hơn, miệng còn nói lời cảnh báo, "Lâm Bình Chi, tôi đã cảnh báo cô và gia đình cô rồi kia mà, đừng động đến cô ấy và con tôi, sao cô lại không nghe "

Lâm Bình Chi cảm giác khó thở vô cùng, nước mắt cứ chạy xuống sợ hãi, dù vậy nhưng cô ta vẫn không nhận lỗi, "Em... Ặc... Em không có... Anh... Anh tha cho em "

Âu Thành Nghiêm nghiến răng cau mày lạnh lùng bóp mạnh, "Còn ngoan cố không nhận "

Lúc này cô ta chỉ còn một ít hơi thở, còn khó khăn lời van xin, "Em xin anh, hự... Thả em ra đi "

Âu Thành Nghiêm lúc này nghĩ đến Cố Ninh Tinh và hai đứa con còn kể cả bà nội, nên đã nhân từ mà buông tay ra khỏi cổ cô ta, tha cho cô ta sự chết, "Tôi sẽ không nói nhiều với cô nữa, cô từ giờ trở đi sẽ không còn là người của tôi nữa, và gia đình của các người chuẩn bị vào tù hết đi "

Lâm Bình Chi được anh ta thả tay, liền khuỵ xuống ho khan vài tiếng khụ khụ, rồi mới run rẩy sợ hãi kiềm theo tiếng khóc van xin, "Thành Nghiêm, em xin anh đừng làm vậy mà "

Cô ta quỳ dưới chân anh, nắm lấy chân anh ta, còn khóc lóc van xin rất thảm thiết, nhưng anh ta không một chút xót thương, chỉ có sự lạnh nhạt, vì anh ta đã bỏ qua cho cô quá nhiều những gì cô ta làm quá đáng, và lỗ mãng,

Phong Diệp lục này đi vào, nói nhỏ với anh ta, "Chủ tịch đến rồi ạ "

Sau đó lúc này phía ngoài cửa, có một số vài người cảnh sát đi vào lịch sự nói, "Chào ông tôi có lệnh và bằng chứng để bắt ông về tội kinh doanh trái phép và trốn thuế nên chúng tôi có quyền bắt ông, và cô Lâm chúng tôi có bằng chứng bắt giam cô về tội bắt cóc người giam giữ, hành hung và uy hiếp người trái phép, chúng tôi có quyền bắt giữ cô "

Ông Lâm nghe xong lúc này mới kinh sợ, đứng chết chân khi nhìn những giấy tờ bất hợp pháp của mình mà hai chân như muốn khuỵ xuống,

Sau đó ông ta tất nhiên chối bỏ mà ra sức không nhận tội, ông ta lắc đầu gào thét, "Không... Không phải như vậy, các người sai rồi, tôi không có làm như vậy "

Ông ta thật sự không ngờ những giấy tờ ấy lại ở trong tay của cảnh sát, thế là đời ông chấm dứt, dù vậy vẫn ra sức phản kháng làm loạn bảo mình không làm gì cả,

Sau đó tất nhiên cảnh sát có chứng cứ nên đã nhanh chóng áp giải cả hai,

Lâm Bình Chi lúc này vừa không cam tâm lại sợ hãi khi mình bị tốn vào tù, nên đã khóc lóc van xin thảm thiết,

"Thành Nghiêm, đừng đừng mà.... Thành Nghiêm, đừng làm vậy với em "

Anh ta lạnh lùng không nhìn cô một lần, và cuối cùng cũng giải hai cha con cô ta đến đồn cảnh sát,

Âu Thành Nghiêm đứng thở mạnh một hơi, còn nói lời phiền phức, sau đó Phong Diệp liền bảo anh ta một chuyện, "Chủ tịch máy bay đã chuẩn bị, nên đi chứ ạ "

Âu Thành Nghiêm mới gật đầu và rời khỏi ngôi nhà này, sau đó Phong Diệp nhanh chóng chạy xe đưa anh ta đến máy bay riêng của nhà họ Âu,

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi