HÀO MÔN TRANH ĐẤU I: NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Edior: lam linh

“Chính là ngọc phỉ thúy nha!!” Trang Hạo Nhiên trả lời hắn rồi lập tức nhìn Bác Dịch. Thấy hắn không có việc gì, người đứng như bức tượng ở trong quán rượu. Kinh ngạc nhìn người này từ trên xuống dưới rồi nói. “Ôi!! Cậu sao lại ở đây? Chuyến đi này của chị tôi, khả năng đi sẽ không trở về! Tối hôm qua hai người... Không có giảng hòa hay sao?”

“Chờ một chút!” Bác Dịch có điểm gấp gáp nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Tâm tình lập tức kích động, nói: “ Cậu nói đây là phỉ thúy! Nói cho rõ ràng!! Đây là loại phỉ thúy gì?”

Trang Hạo Nhiên hơi giật mình nhìn về phía Bác Dịch, nói thẳng: “Đây là một khối ngọc phỉ thúy màu xanh. Không biết vì sao chị của tôi yêu thích nó vô cùng! Lần trước trong cuộc thi thời trang. Chị chỉ là đem nó tạm thời cởi ra. Nhưng chuẩn bị một cái túi để đem cất. Nhưng không ai biết nhà thiết kế nào đem nó cắt đi. Lúc đó chị của tôi như bị điên lên. Sai người đem toàn bộ người ở đó giết đi! May mắn Mặc Hàn vào tra xét. Bị rơi vào đường cùng, nhà thiết kế kia đành phải vừa khóc vừa giao chiếc ngọc phỉ thúy đã gãy kia. Chị nhìn thấy viên ngọc bị như vậy, đau lòng đến khóc. Nói thật, từ trước đến giờ. Tôi chưa bao giờ thấy chị thương tâm đến khóc như vậy. Làm tôi cũng cảm thấy sợ!”

Bác Dịch sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Trái tim giống như vị người khác cho một cú đấm, hít thở không thông. Cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn nhìn Trang Hạo Nhiên, nói; “ Đó là một khối ngọc phỉ thúy màu xanh hình vuông. Có dây thừng màu đen!”

“Đúng!” Trang Hạo Nhiên gật đầu. Kích động chỉ tay vào Bác Dịch kêu lên: “Chẳng lẽ... viên phỉ thúy kia, là anh đưa cho chị?”

Bác Dịch cảm giác dường như mình bị choáng váng. Đôi mắt tràn ngập sự hối hận. Nhớ tới lúc ở vườn nho. Vì chuyện phỉ thúy. Mà chính mình lại nói với cô những câu nặng lời như vậy. Mà cô từ đầu đến cuối vẫn không có thái độ gì chỉ tự mình đuổi theo xe anh để nói lời xin lỗi. Nghĩ đến đây trái tim hắn bỗng quặn thắt..

“Thật là anh hả??” Trang Hạo Nhiên tỉnh ngộ nhìn về phía Bác Dịch, kích động nói; “Khó trách chị ta hôm qua tìm đến phòng chính. Nói muốn vì anh mà làm một bữa ăn. Hi vọng người kia tha thứ chính mình! Tôi còn đang cảm thấy kì lạ. Chị tôi là một người nổi tiếng như vậy. Cho tới bây giờ chị chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy lại càng không phải nói đến chuyện làm cho người khác một bữa cơm! Anh không biết vì làm cơm cho anh mà mười ngón tay của chị đều có vết đứt, chị lại còn cảm thấy sợ anh không hài lòng. Lúc từ vườn nho trở về lại mang theo một ít rau chuẩn bị làm cho anh món rau dưa salad...”

Bác Dịch nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

Trang Hạo Nhiên càng nói âm thanh càng thấp. Cuối cùng, khuôn mặt hắn bộc lộ vẻ nghiêm túc nhìn về phía Bác Dịch khẳng định nói: “Bác Dịch... chị của tôi thật sự... Yêu ngươi!”

Cả người Bác Dịch chấn động. Đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!!

“Chị thực sự yêu anh!Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua chị vì một nam nhân mà trả giá đến như vậy!” Trang Hạo Nhiên khẳng định nhìn về phía Bác Dịch, thật lòng nói.

“Ngải Lâm!! Ngải Lâm ————” Bác Dịch chấn động. Đôi mắt của hắn ngấn lệ. Xoay người chạy nhanh ra ngoài. Đột nhiên nhớ tới Trang Ngải Lâm trước khi đi có nói: Tôi phải về Paris... Có lẽ... Vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại.. Tim của hắn bỗng nhiên tê rần, tức khắc chạy thật nhanh ra ngoài nghẹn ngào kêu to: “Ngải Lâm!!! Ngải Lâm đừng đi!!”

Hắn nói hết. Tức khắc nhìn thấy Tô Lạc Hành vừa lái xe dừng ở đầu quán rượu. Hắn lập tức xông lên xe. Tô Lạc Hành còn chưa kịp nói được câu gì hắn đã nổ máy nắm chặt tay lái xông thẳng ra ngoài ———— hắn đạp chân ga mãnh liệt nhìn hướng Tân Hải mà lướt qua. Đau lòng hối hận nghẹn ngào kêu to: “Ngải Lâm!! Đừng đi!! Chờ anh! Hãy cho anh một cơ hội để nhận lỗi!”

m thanh kia như tên bắn vang rất xa. Một chiếc Lamborghini nhẹ nhàng ra!!

Lúc này, trong xe di động vang lên!!

Bác Dịch không có thời gian nghe điện thoại. Đôi mắt rưng rưng. Siết chặt tay lái. Nhấn ga phóng như tên lái hướng sân bay mà bay đi đến. Vượt qua không biết bao nhiêu là đèn đỏ. Đau lòng nhớ tới thời khắc lúc cùng Trang Ngải Lâm quen biết. Cô yêu hay không yêu đều rõ ràng. Cho đến bây giờ cô chưa từng muốn làm tổn thương bất luận kẻ nào. Nghĩ đến khi cha mẹ cô mất đi. Cô luôn có một cảm giác cô độc và không thích tiếp xúc với người khác. Những thứ triền miên đêm hôm ấy hắn chỉ nghĩ cô muốn mình làm bạn nhưng cho đến đêm qua. Có lẽ vì cô muốn tình yêu này mà nỗ lực. Cô chấp nhận hắn. Cô như vậy mà đã chấp nhận hắn!!

Bác Dịch nước mắt chảy xuống. Vừa lái xe vừa hối hận, nghẹn ngào đau lòng kêu to: “Ngải Lâm!! Ngải Lâm!! Anh xin lỗi em! Anh không muốn cho em đi. Hiện tại anh nhớ em đến phát điên rồi!! Đừng đi! Cho anh một cơ hội!!”

Xe lao nhanh như mũi tên hướng thẳng!!

Bác Dịch nắm chặt tay lái. Rơi lệ nhìn sân bay mà lao xuống. lại nhìn thấy nhiều xe cộ. Hắn hơi giật mình, run rẩy được thật khẩn trương tạm dừng xe. Ngẩng đầu nhìn thấy có rất nhiều cảnh sát phía trước đang điều tra xe cộ, đem đường đi chặn lại. Hắn sốt ruột vươn tay nghẹn ngào kêu to: “Ngải Lâm —————— “

Trong nháy mắt Bác Dịch khẩn trương đẩy cửa xe ra nhanh chóng cởi áo khoác ném tới cái giá rồi chạy như bay về phía trước kêu to: “Ngải Lâm —————— Ngải Lâm ———————— “

Sân bay vào lúc này. Có rất nhiều máy bay hạ cánh, máy bay cất cánh. Trên đường cao tốc. Những chiếc xe vẫn đi chậm chậm. Mà có một dâng người màu trắng chạy nhanh như bay. Nhìn có vẻ rất đáng thương.

Bác Dịch cắn chặt răng răng. Dùng hết toàn bộ sức lực nhanh chóng vượt qua rất nhiều xe. Đôi mắt ngập nước chạy như bay nghẹn ngào kêu to: “Ngải Lâm —————— “

Lúc này, trên bầu trốc xanh thắm bỗng có mây đen. Gió to mưa to sắp đến. Thời gian giống như hôm qua. Cái quá khứ lạnh lẽo mà lại vô tình!!

Bác Dịch ở trên đường chạy đến nữa giờ. Toàn thân tràn đầy mồ hôi cùng hòa lẫn với mưa. Nóng lạnh đan xen vào nhau. Hắn lại không quan tâm đến. Chạy nhanh vào sân bay. Chạy qua các phòng. Đôi mắt ngập nước hoang mang nhìn những người đi thoáng qua. Lúc thì nhìn lên trời lúc thì nhìn xung quanh. Chuyến bay đi Paris còn có mười phút bay lên!!

Hai mắt của hắn chợt lóe. Nhanh chóng vào hướng phòng an ninh. Thở phì phò trước mặt của một nhân viên. Đau lòng nghẹn ngào nói: “Xin chào! Tiểu thư!! Tôi cùng với vị hôn thê của tôi có chút hiểu lầm! Hiện tại cô ấy muốn đi Paris, phiền cô!! Phiền cô giúp tôi!! Tạm thời đừng để chuyến bay bay đi!! Tôi van cầu cô!”

Người nữ nhân viên công tác kia mặc đồng phục màu đen ngẩng đầu nhìn về phía Bác Dịch, mặt mặc dù bộc lộ vẻ ngại ngùng, lại vẫn kiên trì nói: “Xin lỗi, ngài! Chuyến bay quốc tế sắp sửa bay lên. Chúng tôi không thể làm được cái gì để ngừng bay!”

“ Tôi cầu xin cô!! Tôi thực sự có nhiều chuyện rất nhiều để nói với cô ấy!” Bác Dịch một thân ướt nhẹp. Nắm chặt hai tay của cô gái kia. Đôi mắt ngập nước cầu xin” Kiếp này tôi cũng chỉ có thể yêu một cô gái như thế! Tôi không thể để cho cô ấy đi!! Cô ấy đi rồi, sẽ không trở lại! Tôi bây giờ hối hận đến chết. Cầu xin hãy giúp tôi!!!”

Nữ nhân viên nhìn về phía Bác Dịch. Một khuôn mặt đau thương thậm chí đôi mắt tràn đầy nước mắt.hai tròng mắt thậm chí tràn đầy thật sâu tình nước mắt. Cô ngại ngùng. Cắn chặt môi liền cầm lên bộ đàm, lặng yên nói một ít lời...

Bác Dịch nặng nề thở đưa mắt lên nhìn về thời gian chuyến bay đã đến. Hắn lại đau lòng đấm vào cạnh tường phòng an ninh. Cúi đầu nức nở rơi lệ. Trong một khắc tuyệt vọng hắn đột nhiên nghĩ đến phương pháp khác. Liền hướng tới sân bay nhập khẩu mà chạy nhanh đi ————

Người phụ trác sân bay gọi điện thoại. Vừa mới đi ra. Lại nghe một âm thanh phát ra. m thanh vang vọng khắp sân bay. Bọn họ lập tức ngẩn ra!!

Khu Phát thanh!

Bác Dịch đau lòng đứng ở khu phát thanh. Những nhân viên phát thanh ở chuyến bay Pháp Paris nhường cho hắn. Hắn lại nhanh chóng mà đau lòng gọi; “Ngải Lâm —————— “

Pháp Paris chuyến bay. Những khách nhân đến, bọn họ đã.chọn được chuyến bay cho mình. Chuẩn bị máy bay bay lên thì lại nghe đến lời của một người đàn ông xa lạ. Không khỏi ngạc nhiên, cảm thấy kỳ quái liền ngẩng đầu...

Bác Dịch một thân trang phục hỗn độn. Ướt nhẹp, trên tay cầm microphone. Đôi mắt đau lòng gọi; “Ngải Lâm!! Anh là Bác Dịch! Kỳ thực tối hôm qua anh cả một đêm không ngủ! Anh nhớ em đến điên rồi. Không ngừng tìm người ở vườn nho để hỏi. Nhưng là bất luận họ nói như thế nào anh đều không nghe. Bởi vì khi đó lòng của anh rất đau! Bởi vì anh rất lo lắng cho em.... anh rất nhớ em! Đêm qua anh đã từng nản lòng, nghĩ đến nếu như không có em. Thế giới này dù có tốt đẹp thì vẫn không có ý nghĩa! Kỳ thực cho tới bây giờ, đều là một mình anh ở do dự và lui bước nhưng em.vẫn ở đó. Cảm ơn em, anh cảm ơn em vì đã cho cho phép anh yêu em. Em cho anh lại một cơ hội được không!! Không có em, dù anh có nhiều vườn nho hơn nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì! Vì em, anh cam tâm nguyện ý mất đi tất cả! Anh cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất cả!! Chỉ cần nem đồng ý ở lại. Xin em! Cầu xin em! Anh sai rồi. Tha thứ cho anh. Viên phỉ thúy chung quy chỉ là vật chết.. anh mặc kệ trong thiên hạ tất cả đều vỡ tan chỉ cần em đồng ý ở lạ. Anh sẽ dốc hết cả đời yêu em, vĩnh viễn tin em, sẽ không buông tha em! Ngải Lâm! Đừng đi!! Xin hãy cho anh một cơ hội...”

Nam tử này nói đến đây liền nghẹn ngào. Chịu không được mà cúi đầu. Đau lòng co quắp rơi lệ, giọng khàn khàn nói: “ anh rất nhớ em... anh nhớ em nghĩ đến muốn điên rồi... anh cầu xin em...cầu xin em... đừng đi...”

m thanh phát ra. Toàn trường đều im lặng. Mấy nhân viên mang y phục trắng nghe nói như thế đều lộ ra vẻ đồng tình.

Phi cơ cùng tất cả các người khác. Tất cả đều trầm mặc, không ngừng đang suy nghĩ. Người mà nam nhân này nói đến rốt cuộc là ai? Cô ấy ở đâu?

“Nếu như là tôi nghe nói như thế, nhất định sẽ quay đầu lại...” có một cô gái đi du lịch Paris nghe những lời thâm tình này. Đôi mắt cũng ẩm ướt.

Khu phát thanh. Có một cô gái bị cảm động cũng không khỏi rơi lệ.

Bác Dịch vẫn như cũ mờ mịt tuyệt vọng nhưng vẫn là đau lòng chờ mong tay cầm microphone, rơi lệ chờ đợi...

Thời gian trôi qua một hồi, có lẽ chỉ là vài giây, cánh cửa ở phòng chợt mở.

Trong nháy mắt Bác Dịch cảm thấy có hi vọng kích động ra bên ngoài nhìn, thâm tình gọi: “Ngải Lâm!!!”

Bỗng dưng có một người bất đắc dĩ tiến đến.

Trang Hạo Nhiên cuối cùng bất đắc dĩ xuất hiện. Hắn đau lòng trầm trọng ngẩng đầu nhìn về phía người bạn trước mắt này cười khổ nói: “Anh thật là. Ngay cả điện thoại cũng ngông nghe.. chị của tôi ngồi chính là máy bay tư nhân!! Máy bay này năm phút trước đã bay lên... hiện tại ngay cả góc máy bay anh cũng không thể nhìn thấy”

Trái tim vỡ nát!

Bác Dịch nước mắt chảy xuống. Sắc mặt cô hồn tuyệt vọng nhìn về phía người trước mắt..

Trang Hạo Nhiên cũng bất đắc dĩ nhìn về phía hắn. Nặng nề thở hổn hển một hơi. Xuyên qua khu thanh trong suốt kia, nhìn về phía bầu trời đầy mưa, dường như vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh màu trắng của máy bay. Dần dần biến mất ở phía xa...

Một trận âm thanh ồ ạt xác thực ở chân trời nơi nào đó vang lên!

Chiếc mây bay lao về phía mưa. Lao như ánh sáng để đến đất nước xa xôi kia. Có một cánh cửa sổ hiển ra một thân ảnh xinh đẹp. Chỉ thấy cô mặc váy dài hoa lệ cùng mái tóc dài ngang đến ngực trái. Mặt không bộc lộ cảm xúc gì lại quay đầu. Nhìn về phía mây ngoài cửa sổ. Đôi mắt lóe ra một giọt nước lấp lánh như kim cương. Sinh mệnh một lần nữa được bắt đầu...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi