HÀO MÔN TRANH ĐẤU I: NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Editor: lam linh

Sáng sớm ngày hôm sau trong phòng chính!

Một chén trà nóng bị ném xuống mặt đất vang lên những âm thanh của mảnh vỡ thủy tinh!

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Đang nằm trên giường, chiếc áo sơ mi trắng che lấp đi vết thương ở sát vai. Đôi mắt đỏ ngầu sắc bén lóe ra tia hoang mang.Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người ở trước mặt. Từng chữ yếu ớt hỏi: “Cậu.. Cậu.. cậu nói cái gì?”

Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng còn có Lâm Sở Nhai đứng ở trước mặt hắn đau lòng nhìn. Do dự một lúc lâu, Lãnh Mặc Hàn mới tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ trầm giọng nói: “Khả Hinh... Về nhà khi vai ngươi bị trọng thương. Động tác của bọn họ quá nhanh. Chỉ mới mấy giây đã phá hỏng được hệ thống rồi mới xông vào bên tròn! Nhưng ổ trục kia không phât ra tín hiệu thông báo cho nên bị đánh lén! Tung tích Điệp Y cũng không có! Khả Hinh thì bị trúng đạn. Vì lo lắng da thịt sẽ bị tê buốt và để lại di chứng nên cô chịu đau để cho Tô Thụy Kỳ đem hai viên đạn đó ra. Cuối cùng cô đau đến ngất đi. Từ đêm hôm qua đến giờ là còn hôn mê chưa tỉnh!”

“......” Trang Hạo Nhiên nằm ở trên giường. Khuô. Mặt lạnh lẽo thậm chí còn có một sự tức giận. Đôi mắt bắt đầu hiện ra tia sát khí. Lồng ngực đập mạnh, thở hổn hển như muốn hủy diệt tất cả. Hai tay chậm rãi nắm chặt ga giường màu trắng. Trên mu bàn tay hiện lên gân xanh. Trong nháy mắt. Những vết thương bị trúng đạn mở ra. Máu đỏ tràn ra nhanh chóng nhuộm cả tấm vải màu trắng.!

“Đại ca!” Tiêu Đồng đau lòng đi đến. Đau lòng xử lí lại vết thương cho hắn...

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng bực tức đưa tay lên chặn lại. Đôi mắt hiện ra vẻ đau lòng lẫn tức giận. Mặc kệ chiếc vai đang đau rát. Yếu ớt nói: “ viên đạn hôm qua lấy tròn xương cốt của tôi... Cho nên tôi biết có bao nhiêu là đau đớn!”

“.........” Mọi người cùng nhau ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên cảm giác lửa giận còn đau đớn hơn cả vết thương kia. Nhưng vết thương mất nhiều máu làm hắn như dần ngất đi. Chỉ cần hắn run rẩy một chút thì lại nhớ đến Đường Khả Hinh chịu những sự đau đớn này. Cả người lập tức muốn đi báo thù, khuôn mặt lại đầy sát khí!!

“Trước tiên là ngươi hình tĩnh chút đã” Lãnh Mặc Hàn hiểu Trang Hạo Nhiên, nhanh chóng kêu to!!

“Tôi không cần bình tĩnh!! Cậu bình tĩnh là vì cậu không hiểu chuyện này. Hiện tại không có chuyện gì có thể ngăn cản tôi muốn đi trả thù bọn họ!!” Trang Hạo Nhiên lại nhớ tới Khả Hinh gặp nhiều đau đớn như vậy. Độ mắt lại nóng lên. Khuôn mặt hắn lộ rõ phần sát khí lập tức chịu đựng đau đớn mà lấy chiếc áo màu đen bên kia mặc vào. Hắn muốn đi nhìn Khả Hinh. Nặng nề thở dốc bước xuống, lạnh lẽo hỏi: “Đối phương là những ai...”

Lãnh Mặc Hàn cùng mọi người theo hắn đi ra ngoài, mới nói: “người đánh thuê Quốc Tế! Đỗ Uy cùng Khương Vĩ hôm qua cùng bọn họ đánh nhau. Phát hiện bọn họ ai cũ và cao thủ. Mà lại dùng vũ khí đẳng cấp nhất. Toàn bộ đều là ở học viện quốc tế khoa học kĩ thuật. Không hoàn thành mục đích tất nhiên bọn hắn sẽ không bỏ qua. Nhất định phải lấy được tính mạng của Đường Khả Hinh! Theo dự đoán là trong cuộc thi đấu lần này có che dấu kế hoạch nhưng có điều lại bị phát hiện nê mới nghĩ đến cách này để buộc Khả Hinh dừng thi đấu!”

Phịch! Một tiếng mở cửa lớn!!

Trang Hạo Nhiên sắc mặt tái nhợt đi ra ngoài. Đôi mắt run run nhớ tới Khả Hinh chịu đựng đau đớn tim của hắn lại rỉ máu... vừa nhanh chóng đi vào thang máy vừa đem những lời căm hận nói “tôi phải đem toàn bộ những người này chặt thành thịt vụn. Tôi sẽ cho bọn họ chịu đựng đau đớ từng chút từng chút một?”

“.........” Lãnh Mặc Hàn và Trang Hạo Nhiên đứng phía sau. Nhớ tới bào thai của Điệp Y. Tim của hắn cũng bỗng nhiên tê rần. Cả người cũng dâng lên lửa giận. Siết chặt bàn tay một lúc lâu rồi nặng nề nói: “Bất kể như thế nào!! Tôi với cậu cùng bọn họ chiến đấu tới cùng!”

“Đúng!! Nhất định phải chiến đấu tới cùng! Sẽ trả lại cho bọn họ đau đớn mà Khả Hinh phải chịu gấp trăm lần. Tôi không tin không trả được mối thù này” Tô Lạc Hành cùng mọi người tức giận nói.

Trang Hạo Nhiên biên nắm chặt tay. Những suy nghĩ cứ tới dồn dập. Vừa nghĩ đến Đường Khả Hinh bị đau. Tim của hắn lại xé rách...

Cửa thang máy chợt mở!!

Trang Hạo Nhiên dẫn đầu dẫn mọi người đi ra thang máy. Khuôn bộc lộ biểu tình gấp gáp đi qua không biết bao nhiêu là cây phong cùng những loại đá cuội khác nhau. Muốn đi tiếp thì lại nghe đến.một tiếng kêu giận dữ. Hai mắt của hắn nháy một cáu. Mặc dù muốn chanh chóng đi về phía trước nhưng vẫn là thở dốc tức giận rồi dừng lại...

Tưởng Thiên Lỗi lúc này cũng dẫn phó tổng đi qua những cây phong lớn đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, tức giận gọi: “ cậu muốn đi đâu?”

Trang Hạo Nhiên cả người bỗng nhiên run rẩy. Đôi mắt kiên quyết tức giận xoay người mặt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi...

Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Hắn chỉ vừa mới biết tin tức Đường Khả Hinh. Tim của hắn cũng đau đớn cũng tức giận nhưng cuối cùng vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh đến gần Trang Hạo Nhiên sốt ruột nói: “Khả Hinh gặp phải chuyện như vậy, tôi hiểu cảm giác của cậu Thế nhưng cô ấy ngày mai sẽ phải thi đấu. Còn một bước quan trọng nữa! Cậu nhẫn nhịn đi! Đại sự là quan trọng! Bình tĩnh!”

Trang Hạo Nhiên cả người bỗng nhiên đau đớn. Came giác được vết thương trên vai của mình đang bóc cháy. Nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đôi mắt đầy sát khí, cắn chặt răng đến gần hắn nói: “Tưởng Thiên Lỗi! Cậu thật sự có thể hiểu được cảm giác của tôi hay sao? Nếu như tôi hiện tại không bình tĩnh, tôi sẽ không đến nơi này. Tôi sẽ đem tất cả làm hỏng! Có lẽ những người đó đã xem thường bản lĩnh của Trang Hạo Nhiên này rồi? Hiện tại không có gì có thể ngăn cản tôi đi vào nhìn Khả Hinh!! Một người... phải chịu đựng để lấy viên đạn thì biết bao nhiêu là đau đớn?! Cô ấy chỉ là một cô gái đơn giản có rất nhiều mơ ước. Cô ấy cũng chìa một người bình thường. Tôi muốn vào xem cô ấy một chút! Tôi nhất định phải vào xem! Mặc kệ có bao nhiêu trận thi đấu. Mặc kệ có trách nhiệm lớn như thế nào tôi chỉ muốn vào xem cô ấy! Tôi biết cô ấy cần tôi! Cậu không nên ngăn cản tôi! Lần này mặc kệ ai cũng không ngăn cản được! Lạc Hành!! Đứng ở đây quản. Không cho bất cứ ai vào!!”

Hắn nói cho hết lời, tức khắc phẫn nộ đi vào trong!!

“Trang Hạo Nhiên!!!” Tưởng Thiên Lỗi tức giận gọi lớn Trang Hạo Nhiên. Thậm chí nhanh chóng đi tới trước mặt hắn, sinh khí nói; “Đừng tưởng rằng toàn thế giới này chỉ có một mình cậu lo lắng cô ấy!! Chúng ta đều biết rõ chân tướng, cũng rất đau lòng, rất thương tâm!! Tôi biết cậu có bản lĩnh này đi vào gian phòng kia mà không bị bất luận kẻ nào phát hiện! Nhưng cậu coi tôi là ích kỷ cũng tốt! Vô tình cũng tốt! Cậu so với tôi biết còn rõ hơn. Một người đứng đầu trong các tuyển thủ. Đối mặt với một trận thi đấu lớn tầm cỡ thế giới như vậy mà chỉ dựa vào lời nói được sao! Cô là vì mọi người mà nỗ lực đi thi đấu! Cô ấy còn vì cậu mà nỗ lực đi thi đấu! Cô lúc này mặc kệ có bao nhiêu đau đớn nhất định phải cắn chặt răng mà bước tiếp!! Cô ấy hiện tại không cần bất luận kẻ nào. Người mà cô ấy cần chính là bản thân mình vì hiện tại người duy nhất có thể dựa vào chính là bản thân cô ấy.! Bởi vì đây một trận thi đấu lớn!!”

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên đỏ bừng, khuôn mặt run rẩy. Hai tay nắm chặt kiềm chế tức giận cũng đau lòng. Viết thương lại lần nữa chảy máu. Máu tươi dọc theo cánh tay chảy xuống men theo bàn tay từng chút từng chút đi xuống...

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng kinh ngạc cúi đầu nhìn Trang Hạo Nhiên. Đôi mắt hắn ngấn lệ bất đắc dĩ nói: “Tôi biết Như Mạt hôm qua....”

Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt lên nhìn con người của hắn...

Tưởng Thiên Lỗi cảm giác được thân thể của mình bỗng nhiên run rất nhưng vẫn kiềm chế chậm rãi bắt lấy cánh tay cuat Trang Hạo Nhiên,yếu ớt nói: “Tôi nói, hiện tại ngàn vạn lần khôn nên manh động. Chúng ta chỉ cần sai một bức là có thể bị đánh bại! Mặc dù ta biết tình yêu là cao nhất! Nhưng ta với ngươi không giống nhau? Đây là trận tri đấu quan trọng mà tất cả chỉ có thể dựa vào Khả Hinh! Chúng ta còn có trách nhiệm của chúng ta, cậu đã quên rồi sao?”

Trang Hạo Nhiên nét mặt căng thẳng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi!!

Tưởng Thiên Lỗi cũng bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kiềm chế đau lòng nói:“ Muốn đấu trí so dũng khí mới khó khăn! Mưu sát họ ta sẽ thấy thoải mái. Mà cái này căn bản không cần trí tuệ! Bây giờ! Chúng ta nên làm chuyện nam nhân nên làm! Hiện tại không nên do dự bằng không chúng ta sẽ chậm trễ!!”

Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ. Hai tay tức giận nắm chặt mặc kệ dòng máu đỏ tươi đang hướng theo tay mà nhỏ xuống tí tách. Rồi giật mình cất bước. Trách nhiệm của hắn còn rất nhiều....

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trang Hạo Nhiên đã giảm bớt phần tức giận. Thở nhẹ thở dài một cái. Vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, trầm trọng nói: “Trở về đi... Trước hết là xử lí vết thương rồi mới bàn kế hoạch của chúng ta. Còn thiếu một bước nữa. Khả Hinh bị thương. Chúng ta sẽ từ từ đòi lại!”

Trang Hạo Nhiên cố nén kích động, đôi mắt nặng trĩu nghe lời nói của Tưởng Thiên Lỗi lời, cuối cùng cũng kiềm chế sự tức giận cùng đau đớn mà chậm chạp xoay người...

“Mấy người đang nói cái gì? Lần này thi đấu, Khả Hinh còn phải gánh vác trên người kế hoạch khác?”

Một thanh âm lạnh lùng truyền đến.

Bọn họ đồng thời giật mình ngẩng đầu. Nhìn thấy ông Vitas khuôn mặt lạnh lùng lẫn tức giận đứng ở cây phong hạ, phẫn nộ nhìn qua...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi