[HARRY POTTER ĐỒNG NHÂN] – CỨU VỚT KẺ ĐƯỢC CHỌN

Editor: Liễu Quân

Beta-or: Quân

Harry hiện tại đang đứng cùng với hai quán quân bên Hồ Đen, bên hồ gió rất to, cậu nhịn không được phải cho mình thêm mấy chú giữ ấm nhưng trên người chỉ một độc một lớp áo nên cũng không có bao nhiêu tác dụng. Cậu lướt qua hậu đại Veela mặc áo tắm hồng nhạt, vị tiểu thư này chắc cũng hiểu được thế nào là rét buốt. Khán giả đang sôi trào trên khán đài, Harry chăm chú nhìn vào Hồ Đen, tưởng tượng đến Snape đang dưới nước phỏng chừng giận không nhỏ, bất quá dưới nước có không ít dược liệu quý hiếm, vậy mới có thể bù đắp một chút lửa giận của anh ấy khi phải vì mình mà làm “Trân bảo”.

“Harry... Cố lên...” Xa xa cậu nghe thấy tiếng Sirius đang hét lớn, Harry thở dài một tiếng, mong là khi cha đỡ đầu nhìn thấy trân bảo của mình sẽ không nổi trận lôi đình, lại quyết đấu với Sev.

Ba vị quán quân đứng thành một hàng, sau khi vòng vo lựa chọn, theo âm thanh của còi, hai vị quán quân lập tức rút đũa phép ra, bắt đầu đọc chú ngữ. Harry không chút hoang mang mở túi lấy cỏ mang cá do người yêu chuẩn bị, nhét vào miệng, bắt đầu không nhanh không chậm đi vào trong nước. Krum và Fleur sớm đợi không được mà lặn xuống nước rồi, chỉ có Harry là chậm rãi nổi trên mặt nước, nước trong hồ làm ướt áo của cậu, cái rét thấu xương từ lòng bàn chân truyền ra khắp toàn thân. Harry chỉ cảm thấy cả người khó chịu, cậu cố quên cái lạnh đứng dưới nước, đợi cỏ mang cá phát sinh hiệu quả.

Chợt, Harry cảm thấy đầu phồng lên như một cái gối, phổi dường như bị ép rỗng, hai bên trái phải cổ bị một trận đau đớn có hiệu quả! Cậu dùng tay sờ một chút, dưới lỗ tai đã nứt ra hai cái lỗ, vây hai bên chậm rãi dài ra. Harry lao vào nước, cậu vui vẻ hít thở một chút, nước thuận lời từ mang cá chảy ra ngoài.

Đáy hồ rất yên tĩnh, Harry chỉ có thể nhìn dáo dát xung quanh, ngoại trừ cá bơi qua bơi lại, cũng không thấy bóng dáng người khác đâu. Harry không nhanh không chậm, dựa vào lộ tuyết trong quá khứ mà bơi đi. Cậu thuận lợi đi qua một mảnh thủy tảo rậm rạp, cản trở nhỏ như thủy tảo này đối với cậu không thành vấn đề. Bơi đại khái được hai mươi phút, cậu nghe được xa xa có tiếng hát hiển nhiên, không còn cách đích đến bao xa nữa.

Trên một tảng đá lớn, một đám nhân ngư đang ngồi, chúng nó cầm đinh ba sắt nhọn đang bắt giữ con mực khổng lồ. Những nhân ngư này toàn thân đều một màu xám tro, tóc màu xanh lá, mắt thì màu vàng, bọn họ nhìn thấy Harry, một đám không có ý tốt nhìn chằm chằm vào cậu, còn có một số nhân ngư bơi ra khỏi hang động xem có chuyện gì đang xảy ra.

Harry không phản ứng lại bọn họ, trực tiếp bơi về phía trước. Có một dãy nhà đá trên bãi rong, phía trước dãy nhà cũng có một đám nhân ngư, bọn họ quanh quay một bức tượng nhân ngư mà ca hát, phía dưới bức tượng, là bốn người bị trói. Snape bị trói ở giữa em gái Fluer và Hermione, rất không vui trừng mắt nhìn những nhân ngư xung quanh xem ra thuốc mê đối với Độc dược đại sư chả có tác dụng gì rồi nếu ánh mắt có thể giết người, đám người cá này chắc đã sớm chết mấy trăm lần.

Harry bơi đến trước mặt anh cười lấy lòng, ngó chằm chằm vào sợi dây. Snape hung tợn nhìn cậu, ý bảo cậu nhanh cởi sợi dây trói mình ra. Mặc dù trong nước không có khả năng đọc chú, nhưng một chú không tiếng động đối với Harry mà nói là không có việc gì khó.

Snape có được tự do, rút đũa phép từ trong áo chùng ra, bắn một cái “Impedimenta” vào xung quanh bọn nhân ngư xấu xí kia, lập tức nội trận đùng đùng bơi về phía trước. Harry quay về phía nhân ngư đáng thương nhún vai xin lỗi, bơi theo phía sau giáo sư độc dược.

Được rồi, quả nhiên mình đoán không sai mà. Nhìn Snape trên đường lấy một đống dược liệu, Harry không chút nghi ngờ anh đang trả thù “Nhân ngư xấu xí chết tiệt”. Nhìn coi, anh hái hết đám cây trồng của bọn nhân ngư luôn rồi. Cuối cùng, Harry không nhìn được nữa, nhắc nhở anh thời gian sắp hết, Snape mới ôm thắt lưng của cậu, hai người thuận lợi bơi về phía mặt hồ.

Cỏ mang cá sắp hết tác dụng, Harry cảm thấy cổ họng bắt đầu đau đớn, miệng, mũi, tất cả đều rất khó chịu, cơ thể cảm thấy lạnh thấu xương. Cậu khó chịu ho khan một tiếng, dúi đầu vào ngực anh. Snape biết tình trạng của cậu không ổn, dùng đũa phép tăng tốc độ của hai người, vừa an ủi bảo bối của anh.

Đầu óc Harry trống rỗng, chỉ mờ mịt bơi về phía ánh sáng. Rốt cục, đầu cậu cũng có thể trồi lên mặt nước, cậu nghe thấy mọi người đều hoan hô, nhưng lập tức im phăng phắc, giống như bị cái gì đó dọa đoán chừng là thấy Sev bên cạnh mình, Harry mơ mơ màng màng nghĩ.

Snape vừa ra khỏi mặt nước, lập tức đưa cậu vào bờ. bắt đầu kêu gào bà Pomfrey: “Poppy! Mau tới!”

“A, trò ấy làm sao vậy?” Bà Pomfrey vội vàng chạy tới, xung quanh đều là một mạng huyên náo, làm đầu Harry đang choáng lại căng lên.

“Em ấy bị sặc nước, mang một lọ dược Hô hấp đến đây...” Snape gấp gáp nói.

Harry khó chịu ho khan, cậu cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp của Snape vỗ nhè nhẹ trên lưng, nhỏ giọng an ủi mình. Sau đó, phóng mấy cái chú ngữ lên người làm cậu cảm thấy ngứa ngứa, Harry cảm thấy toàn thân mình khô đi không ít, chú ngữ giữ ấm phát ra hơi ấm cho toàn thân, thêm cái cái mền bọc mình lại. Snape ôm cậu ngồi xuống một bên.

Lập tức, một lọ dược đưa tới miệng cậu: “Đến, Harry, uống...”

Harry ngoan ngoãn uống vào, vậy mới thấy có chút dễ chịu. Cậu chậm rãi hít thở, đầu óc dần tỉnh táo, nhận ra mình đang được Snape ôm. Harry đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Sev, em không sao... Thả...”

“Nước mũi... Snape!” Giọng nói Sirius mang theo cứng ngắc vang lên, “Buông tay mi ra!” Anh nghiến răng nói, Harry thấy trên toàn cơ mặt vị Auror mới này đều co quắp mất tự nhiên, thoạt nhìn chú ấy giống như rất muốn phóng cho Độc dược đại sư một ác chú.

“Sirius...” Harry phải đánh vỡ trận quyết đấu còn chưa bắt đầu này.

“Harry!” Dù sao thì con đỡ đầu của mình vẫn quan trọng hơn, Sirius chỉ có thể tạm thời buông tha cho nghi vấn, ngồi xổm xuống cạnh cậu, “Con có khỏe không? Con thật giỏi! Con là người đầu tiên trở lên đó!”

Snape đối với tình yêu thương của vị “Cẩu đỡ đầu” này rất là bất mãn, Harry nhấy mắt với anh, ý bảo anh đi thay quần áo. Được rồi, ta đầu hàng, cậu Potter! Snape bắt đắc dĩ cười với cậu, đứng dậy xử lý chính mình.

Ngay sau mảnh hỗn loạn của Harry, Krum cũng mang theo Hermione lên tới bờ. Lúc này, đã qua thời gian quy định, nhưng Fleur vẫn chưa có ra. Mấy trọng tài thương lượng một chút, phải phái mấy Auror biết bơi xuống xem xét.

Sirius đang an ủi con đỡ đầu, lần thứ hai quay lại vấn đề chính: “Merlin! Địa ngục dầm đề máu! Trân bảo của con sao lại là Nước mũi tinh?! Dù con có tôn kính hắn thế nào đi nữa, cũng sẽ không...” Anh bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Sirius...” Harry cười thoải mái, “Chú đừng gấp! Giáo sư Snape...” Cậu là muốn nói chuyện của cậu và Snape, trong hồ nổi lên một mảnh hổn loạn Fleur bị kéo lên, cả người cô ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt.

Sirius thở dài, anh phải đi duy trì trật tự, anh vỗ vỗ vai Harry: “Được rồi, chuyện này mai lại đến nói với chú, chú phải đi trước.”

Harry gật đầu, nhìn cha đỡ đầu rời đi. Cậu nặng nề thở dài, Draco chen ra từ đám đông, nháy mắt với cậu mấy cái: “Trân bảo nha...” Cậu ý vị thâm trường cười nói.

Blaise cũng có mấy phần giảo hoạt cười nói, cậu cũng đoán được đại khái: “Nói thật, Harry, cậu với Viện trưởng là thế nào.. Ừm?” Cậu ta lại tiếp tục cười cười.

Harry thè lưỡi với bọn họ: “Cậu có thể đi hỏi viện trưởng.” Cậu giấu không nói, bắt đầu dợi trọng tài tuyên bố kết quả cuối cùng.

Dumbledor đang cùng thủ lĩnh nhân ngư một nhân ngư hình như rất lỗ mãng nói chuyện. Bọn họ nói chuyện thật lâu, thủ lĩnh nhân ngư thoạt nhìn rất không vui, biểu tình của Dumbledor cũng có chút xấu hổ. Sau đó, cụ nói gì đó với trọng tài. Trọng tài gật đầu, Harry đoán là phần thi này mình thắng là chuyện ván đã đóng thuyền.

“Các quý cô, quý cậu, sau thảo luận của chúng ta, đã cho điểm từng vị, hiện tại ta sẽ tuyên bố điểm của bọn họ.” Dumbledor tuyên bố kết quả cuối cùng, “Không nghi ngờ gì nữa, trò Potter là người đầu tiên lên bờ, trò ấy đã thông mình sử dụng cỏ mang cá, trong thời gian quy định hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta cho trò ấy 50 điểm điểm tối đa! Trò Krum cũng đã cứu được con tin, mặc dù trò đã vượt qua khỏi thời gian quy định năm phút, vì thế, chúng ta cho trò 45 điểm! Trò Delacour thì có chút tiếc, trò không tránh được công kích, không thể cứu thoát con tin, nhưng trò đã sử dụng tốt chú ngữ, cho nên, chúng ta cho trò 25 điểm!”

Hoagwarts bùng lên hoan hô, Harry Potter vẫn như trước đứng đầu bảng. Draco với Blaise cũng hoan hô một tiếng, tiểu quý tộc bạch kim thậm chí còn cho Harry một cái ôm.

“Nhiệm vụ thứ ba bắt đầu vào chạng vạng ngày hai mươi tư tháng sáu.” Bagman tiếp theo Dumbledor nói, “Chúng ta sẽ thông báo cho người dự thi trước một tháng. Cám ơn các vị đã tham dự, hẹn gặp lại.”

Pomfrey nhắc nhở ba vị quán quân bọn họ phải về tắm nước nóng, Harry hờ hững gật đầu, bọc cái chăn, theo bọn Draco trờ về lâu đài. Dọc theo đường đi, có không ít người chỉ trỏ xì xào về cậu đối với chuyện “Trân bảo của Harry Potter lại là Snape”, quần chúng học trò tất nhiên là không giải thích nổi. Nhưng thật ra Slytherin lại có chút yên ắng, tất cả mọi người đều rất không tự nhiên. Thậm chí học trưởng nghĩ thôi mà tay chân đã có chút lạnh run, liên tục nhớ lại xem mình bình thường có làm gì không tốt với Potter không, cậu cũng không hi vọng Xà Vương yêu ai yêu cả dường đi làm liên lụy. phục vụ trong hầm không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì.

Dọc theo đường đi, Harry chỉ là yên lặng mỉm cười, nhưng khi đi ngang qua bức tượng, ngón tay cậu giật giật, giống như đem vật gì đó trên đồ bỏ vào bức tượng vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi