[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Bảy tháng sau, Harry thuận lợi sinh ra một bé trai, mẹ con [cha con??] bình an. Draco ôm đứa nhỏ da dẻ nhăn nheo đỏ như da khỉ cười toe toét, vô cùng không biết xấu hổ mà thổi phồng con mình cùng Harry con là bảo bối đáng yêu nhất trên trời dưới đất, không đâu tuyệt bằng!

Đương nhiên, cái loại luận điệu này bị Snape không chút lưu tình mà phê bình, đáng tiếc Draco đắm chìm trong niềm vui sướng vừa được làm cha đã tự động loại bỏ nọc độc của hắn.

Vợ chồng Lucius xa xa ở Nam Mĩ trước khi Harry sinh một tháng đã trở về, vô cùng chú ý tình huống người thừa kế gia tộc Malfoy.

Trải qua thảo luận giữa hai thế hệ, có lẽ còn phải thảo luận thêm với các bức hoạ tổ tiên, Draco cuối cùng gọi đứa nhỏ là Scorpius, nghĩa là chòm sao bò cạp. Hugh cảm thấy gia tộc Malfoy hình như đều thích dùng chòm sao làm tên cho bọn trẻ. (Draco là chòm sao Thiên Long, ở phương Bắc được nhìn thấy quanh năm. Scorpio/Scorpius là chòm sao Thiên Hạt ở phía Nam)

Sau khi sinh ra được vài ngày, bé Scor đã thoát khỏi hình tượng da khỉ đỏ chót, biến thành một đứa nhỏ trắng trẻo, vô cùng khiến người ta yêu thích.

Hugh đối với mấy thứ đáng yêu gì đó hoàn toàn không có lực miễn dịch thấy ngứa ngáy tới đòi mạng, ôm tay Snape làm nũng, đòi tạm nghỉ học sinh con. Snape bị mè nheo tới đau cả đầu, nhưng cứ không nói gì. Trên thực tế hắn đã một lần nữa lo lắng về chuyện định sinh con. Con còn chưa sinh đã khiến Hugh nghĩ mãi không thôi, nó mà sinh ra rồi, hắn sợ mình không còn địa vị gì!

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ thế, không sinh là không có khả năng. Các bức họa tổ tiên gia tộc Prince từ lúc họ kết hôn đã bắt đầu nhắc mãi bắt họ mau sinh ra một người thừa kế, sớm đã quên lúc trước không muốn nhìn thấy mặt họ cỡ nào.

Này còn chưa tính, dù sao Snape cùng Hugh cơ bản cũng sẽ không tới căn phòng treo bức hoạ tỏ tiên, nhưng Baker Prince thì khác, Snape mỗi ngày đều cùng lão học tập luyện kim thuật, vừa lên lớp đã cằn nhằn huyết mạch gia tộc Prince đơn bạc bao nhiêu, cần một người thừa kế đủ loại thế nào, phiền đến mức Snape thiếu chút nữa đem lửa hoả thiêu bức hoạ của lão!

Snape không chịu đáp ứng lão sinh con, Hugh buồn bực không thôi, lẩm bẩm than vãn sao lúc trước mình không có việc gì lại đi học đại học làm chi. Nhất là thấy Scor ngậm ngón tay chảy nước miếng, Hugh vừa thấy đáng yêu vừa tự oán niệm.

Scor chậm rãi lớn lên, từ một đứa bé chỉ biết gào khóc đái dầm biến thành đứa nhỏ bò loạn khắp giường, rồi thành đứa trẻ tập tễnh học đi, thật sự là càng ngày càng làm người ta yêu thương. Mỗi lần Hugh đến thăm đều thấy đáng yêu đến tận tim gan, ngóng trông mãi mới đợi tới lúc tốt nghiệp đại học.

Buổi tối ngày tốt nghiệp, Hugh từ tủ đầu giường lấy ta độc dược sinh tử mùi vani đã chuẩn bị từ lâu uống vào, sau đó xoa tay mà chuẩn bị hạ gục bạn lữ nhà mình.

Snape ngồi bên giường tự tại như không, chậm rãi nói với Hugh tùy thời sẽ nhào lên: “Muốn độc dược phát huy tác dụng còn phải chờ một đoạn thời gian.” Hugh nhất thời im ắng, nhụt chí ngã lên người hắn.

Snape lật người, đặt cậu dưới thân: “Hugh, chẳng lẽ em chỉ vì muốn sinh con với ta thôi sao?”

Hugh nghe ra hương vị nguy hiểm trong câu nói của hắn, trong lòng lộp bộp một cái, vội vàng lắc đầu,” Đương nhiên không phải!” cậu cũng biết, Sev bởi vì ba năm này cậu chỉ ngóng trông mãi chuyện sinh con, đã bất mãn thật lâu.

“Vậy là tốt rồi.” Snape ý vị thâm trường nói một câu, bắt đầu cới quần áo của cậu. Hugh nằm yên cho cậu cởi, một thoáng chốc liền nhịn không được hỏi: “Nếu không hay là đợi lát nữa đi? Em lo lắng hiệu quả……” lời chưa hết đã niến mất dưới cái nhìn chằm chằm của nam nhân.

Snape vặn vẹo khóe miệng cười đến âm trầm, “Hugh, em thật đúng là thiếu giáo huấn mà…..” âm cuối kéo dài làm cho Hugh nổi cả da gà, khóc không ra nước mắt.

Cuối cùng, Hugh bị bình dấm chua mới ra lò Snape, à, thậm chí bình dấm còn chưa có tin tức đứa nhỏ đã chua loét, từ trên xuống dưới, trước trước sau sau, trong trong ngoài ngoài trừng phạt vài lần, xụi lơ ở trên giường, hai ngày cũng chưa xuống được đất.

Cứ việc tối qua bị giáo huấn hung hăng, nhưng Hugh phát huy tinh thần không biết sợ, ngày hôm sau vừa tỉnh dậy đã rộn ràng bắt Snape kiểm tra xem cậu đã có thai chưa, Snape tức giận đến độ hận không thể đem nhóc đáng ghét không biết sống chết này làm cho ngất xỉu!

Tuy rằng tức giận vô cùng, nhưng Snape vẫn không làm được gì với bạn lữ nhỏ mềm nhũn nằm trên người mình, chỉ là tức giận mà nói, “Cũng phải hai ba hôm mới có phản ứng!”

Hugh ngẫm lại cũng thấy đúng, bất giác có chút thẹn thùng, kéo góc áo nam nhân tức giận, “Sev, em biết sai rồi –“

Snape chịu không nổi nhất là khi cậu làm nũng, thiếu chút nữa đã mềm lòng, nhưng nghĩ nhóc đáng ghét này cư nhiên vẫn không hề thuyên giảm lòng nhiệt tình với việc sinh con, lại lạnh mặt nói, “Sai ở đâu?”

Hugh trong lòng than thở, nhưng ngoài miệng lại thành thật nhận sai: “Em không nên chỉ nghĩ về chuyện sinh con mà vắng vẻ anh.”

Sắc mặt Snape mới dễ nhìn hơn, xoa bóp lỗ tai của cậu: “Nhanh đi rửa mặt!” Hugh cười khẽ giơ tay chào: “Vâng!” Vô cùng sung sướng đi vào phòng tắm.

Tuy rằng Hugh thực chờ mong, nhưng tay súng thiện xạ cũng không chuẩn được như vậy, ba ngày sau kiểm tra đo lường biểu hiện Hugh chưa mang thai.

Hugh buồn bực không vui, chu miệng chơi trò tự bế. Snape đương nhiên không có khả năng sa sút tinh thần giống cậu, xoa đầu cậu, ôm lấy người, “Nếu lần này không được, liền tiếp tục cố gắng thôi!”

Quá trình cố gắng làm Snape rất khoái trá, Hugh mệt chết đi được, nhưng cũng may vẫn có hiệu quả, hơn một tháng sau, thần chú kiểm tra đo lường biểu hiện ra sắc xanh tượng trưng cho sinh mệnh.

Hugh vui tới mức suýt nhảy dựng lên, nhưng rất nhanh liền khống chế được cảm xúc của mình, hiện tại trong bụng cậu đã có một sinh mệnh nhỏ, mọi việc đều phải cẩn thận!

Snape tuy rằng đối với phôi thai nho nhỏ cướp đi phần lớn lực chú ý của bạn lữ nhà mình thật không vui, nhưng chung quy vẫn là cốt nhục của mình, hắn cũng vô cùng vui sướng, cùng lúc thật cẩn thận chiếu cố người mang thai, vừa cân nhắc ngao chế các loại độc dược người mang thai cùng cùng trẻ con cần.

Ba bữa Hugh cũng không làm, viết sách dạy nấu ăn để gia tinh làm theo, một chút sai lầm cũng không thể có. Hugh đối với sinh dưỡng mà người mang thai cần rất rõ ràng, chuẩn bị rất tốt.

Bệnh trạng nôn oẹ của Hugh không nghiêm trọng lắm, so với lúc trước Harry mang thai nôn tới không biết trời trăng là gì thì tốt hơn nhiều. Nhưng khẩu vị của Hugh thay đổi rất lớn, trước kia cậu chỉ thích ăn đồ nhẹ, nhất là rau dưa hoa quả, nhưng hiện tại cậu thèm chua vô cùng, hơn nữa đặc biệt chung tình với hải sản.

Trời đất bao la người mang thai lớn nhất, Snape chỉ có thể nhân nhượng khẩu vị của cậu, tận lực tránh ăn mấy cái thứ đồ ăn chua nhức răng này. Cho dù là như thế, mỗi ngày tôm cua cá cũng khiến hắn ăn không tiêu, chỉ có thể phân phó gia tinh làm thêm một ít đồ khác để hắn ăn.

Draco cùng Harry biết Hugh đã hoài thai, ôm Scor tới thăm. Hugh thật sung sướng nhìn thấy bọn họ, nhất là khi nhìn đến Scor trắng tròn đáng yêu.

Di truyền của gia tộc bạch kim rất cường đại, Scor cùng phụ thân nó giống nhau, tóc bạch kim, mắt xám bạc, ưỡn cái bụng nhỏ, hếch cằm, ánh mắt cao ngạo, thật sự là đáng yêu muốn chết!

Scor rất thích Hugh, trên thực tế những người quen biết Hugh rất ít người lại không thích cậu.

“Hugh…… Hugh……” Scor thanh thuý kêu, răng cửa còn chưa mọc, răng vẫn hở, lúc lắc bò về phía Hugh ngồi trên sô pha.

Scor không thể thành công đạt được mục đích – cái ôm của Hugh, mà bị Snape mặt đen bắt được, xách nó tới trước mặt hai vị phụ thân: “Draco, Potter, quản thằng nhãi con của bọn mi đi!”

Harry tiếp được bé con nhà mình, Snape dư uy vẫn còn, Harry ở trước mặt hắn không dám phản bác một câu: “Đã biết, cha đỡ đầu!”

Xưng hô của Harry làm cho Snape giật khóe mắt, miễn cưỡng khắc chế xúc động phun nọc độc, đông cứng mà xoay người.

Draco cầm xà trượng tượng trưng cho thân phận tộc trưởng Malfoy, hơi nghiêng người với Snape: “Cha đỡ đầu, Hugh, một ngày tốt lành.”

Snape thản nhiên lên tiếng, ý bảo bọn họ ngồi xuống, sau đó tự mình ôm lấy Hugh, búng tay để gia tinh mang lên trà bánh.

Harry ôm Scor đang mở to mắt ngóng trông, nhìn không chuyển mắt về phía bụng của Hugh, hỏi: “Hugh, hiện tại anh cảm thấy nào?”

Hugh tựa lên vai Snape, cười dịu dàng: “Cảm giác vô cùng kỳ diệu!” đứa con của cậu cùng Sev trưởng thành trong bụng cậu, cậu cảm thấy vui sướng lại lo sợ không yên.

“Đúng vậy đó!” Harry miệng nói xong, mắt lộ ra vẻ hâm mộ. Harry cùng Draco vẫn muốn sinh thêm vài đứa, đáng tiếc sau khi sinh Scor, bụng Harry vẫn mãi không có động tĩnh. Harry thực uể oải, nhưng Draco vẫn an ủi, dù sao gia tộc Malfoy đã hơn mười thế hệ đều là đơn truyền, căn bản không hề gì.

Vài người lớn trao đổi những chuyện cần chú ý khi mang thai, Scor không chen được miệng, vặn vẹo bò khỏi lòng Harry, vui vẻ chạy đi tìm nhóc Tuyết li.

Lúc này đúng là lúc nhóc tuyết li đi ngủ trưa, một cục lông trắng cuộn trong ổ bông mềm, tai cụp xuống, chép miệng ngủ say.

Scor đặt mông ngồi dưới đất, lấy ngón tay mập mạp chọc cục bông kia. Snos bị quấy nhiễu giấc ngủ vẫy vẫy đuôi ý đồ đuổi tên đáng ghét đi, nhưng không thành công, liền dịch người sang một bên. Đáng tiếc bé con nghịch ngợm không buông tha cho nó, tiếp tục chọt chọt chọt, còn phát ra tiếng cười khanh khách.

Snos rốt cục ngủ không nổi nữa, mở to mắt, dùng một chân dụi mắt, dựng thẳng đuôi, làm ra bộ dáng hung ác, chuẩn bị dạy dỗ cái tên dám can đảm quấy rầy nó!

Khi nhìn đến đầu sỏ gây chuyện, nhóc tuyết li sao còn nghĩ tới báo thù nữa, vui sướng kêu chít chít, nhún chân nhảy lên người Scor.

Bạn nhỏ tuyết li kỳ thật chính là một tên thích người xinh đẹp, bé quý tộc bạch kim mũm mĩm từ lần đầu tiên gặp mặt đã bắt được nó làm tù binh, nhiều ngày không thấy vẫn vô cùng thân thiết.

Hai đứa nhóc đáng yêu kia chọc cười mọi người một phen, cuối cùng Scor bị Snos làm ổ trên đỉnh đầu vung đuôi tinh quái đi về phía mấy người lớn, không để ý Snape nhìn chằm chằm, ghé vào trên đầu gối Hugh, giọng nói thanh thuý non trẻ không hề cố kỵ làm nũng: “Hugh cùng…… chơi, sân……”

Hugh có chút khó xử, nam nhân bên người dùng cánh tay mạnh mẽ giam cầm lấy cậu, nhưng nhìn thấy bé con bạch kim vẻ mặt chờ mong, Hugh lại thấy ngứa lòng, ước gì bật người ôm lấy bé con xoa bóp hai má.

Snape nhìn ra tâm tư của cậu, do dự một chút, buông cánh tay ra, “Nhớ cẩn thận một chút.” Hugh cười tủm tỉm, gật đầu, lôi kéo Scor vẻ mặt sáng lạn đi ra ngoài sân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi