[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Đêm trước Halloween.

Hogwarts tràn ngập mùi bí ngô ngọt ngào, sảnh đường vô cùng rộng mở với các đồ trang trí màu mè khắp nơi, trần nhà lấp lánh ánh sao.

Một ngàn con dơi nhào xuống từ trần nhà vỗ cánh bay tới bay lui, còn có một ngàn đám mây đen đông nghịt bao phủ lễ đường, trên bàn cơm màu vàng đột nhiên xuất hiện thức ăn ngon lành phong phú.

Táo bọc đường, chew ngô, hạt bí rang, bỏng ngô, bánh nhân bí đỏ, bánh qui gừng những món ăn đặc sắc của Halloween bày đầy tràn một bàn, thêm vào đó là đại tiệc hoa quả không thể thiếu.

Hugh vẫn như trước ngồi sau cùng dãy bàn Ravenclaw, không chút để ý nghe Dumbledore phát biểu cảm nghĩ, trong lòng thở dài có lẽ đây sẽ là Halloween bình an nhất của mình ở Hogwarts đây. Sang năm Harry Potter nhập học, hàng năm Halloween đều như bị nguyền rủa vậy, không năm nào không loạn nháo nhào cả lên.

Dumbledore rốt cục đã xong bài cảm khái rỗng tuếch của mình, phát lệnh ăn tối.

Đai tiệc ngon lành khiến đám phù thuỷ nhỏ rất vừa lòng, vừa ăn vừa thảo luận về vũ hội hoá trang lát nữa sẽ tổ chức, ngay cả mấy con rắn nhỏ nhà Slytherin luôn cao ngạo cũng không thoát khỏi không khí hưng phấn này.

Hugh lấy một ít hoa quả về chỗ mình, xoa xoa rồi bỏ vào miệng, nhai nuốt, bỏ vào miệng cắn, nhai nuốt, máy móc ăn như vậy đó.

Phiền quá đi mất, sao còn chưa xong!

Hugh ở trong lòng vụng trộm oán giận, làm bộ như lơ đãng ngắm giáo sư Snape đang ngồi phía trên.

Ừm, Hugh lấy đĩa hoa quả trước mặt đánh cược, nhất định đã hơn ba ngày thầy ấy chưa gội đầu, toàn dầu thôi, khó trách bọn phù thuỷ nhỏ sau lưng gọi thầy ấy là lão dơi già đầy dầu.

Snape sắc mặt vô cùng khó coi, so với bình thường còn âm trầm hơn vài phần, Hugh đoán rằng là vì Dumbledore bên cạnh vẫn ôm ý định thuyết phục hắn nếm món điểm tâm ngọt đến đáng sợ. Hiển nhiên điều này ảnh hưởng đến khẩu vị của Snape cực kì, Hugh nhìn thấy thức ăn trước mặt hầu như không được động qua.

Vốn là vụng trộm nhìn, không biết làm sao càng ngày càng quang minh chính đại dừng trên người Snape, cho đến khi đối phương hung tợn trừng lại mới ngượng ngùng hạ mắt, chuyên chú nhìn bàn ăn của mình.

Keo kiệt! Cho cậu nhìn lâu một tí thì sao nào?

Hugh căm giận dùng sức lấy nĩa chọt đống hoa quả vô tội.

Lúc này Hugh hoàn toàn không có ý thức được bản thân luôn quái gở thế quái nào lại không tự giác trẻ con trước mặt Snape, không thích cưỡng cầu vì sao lại năm lần bảy lượt đưa ra những yêu cầu bốc đồng với Snape, cũng không biết vì cái gì ánh mắt của mình luôn lưu luyến trên người đàn ông âm trầm người khác tránh không kịp này.

Tiệc tối phong phú chấm dứt, Dumbledore tuyên bố một giờ sau vũ hội hoá trang Halloween bắt đầu, phù thuỷ nhỏ của bốn học viện đều trở về ký túc xá đổi trang phục.

Hugh tránh mọi người, do dự trong chốc lát trên ngã rẽ hành lang, cuối cùng vẫn xoay người đi về phía con đường thông đến KTX Hufflepuff.

Người chưa ăn no tính tình nhất định sẽ không tốt, cứ làm cho giáo sư Snape no bụng đã, mình đỡ phải đối mặt một ông thầy táo bạo.

Hugh nghĩ như thế đấy.

Nửa tiếng sau, Hugh bưng khay, vụng trộm đi về phía hầm.

Sao trông cậu giống hẹn hò lén lút với tình nhân thế này? Còn mang theo thức ăn!

Hugh trong óc đột nhiên 囧囧 nhảy ra cái ý nghĩ như vậy, nhất thời hoảng sợ, vội vàng lắc lắc đầu vẫy ý tưởng này văng ra.

Gõ cửa hầm, Hugh cẩn thận nâng cái khay lên, cười khanh khách nhìn Snape sắc mặt tối tăm.

Snape cau mày, nhìn cậu cố hết sức giơ một khay toàn đồ ăn ngon bốc hơi nóng lên cao, duỗi cánh tay dài ra nhận lấy, “Vào đi!”

Hugh vui vẻ theo vào, phía sau môn tự động khép lại.

Snape để khay lên bàn, thoáng chuyển đầu liền thấy Hugh tự động ngồi lên sofa chuyên dụng của nó, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Thằng nhóc này rốt cuộc tới làm gì?!

Hugh vươn tay chỉ chỉ những món ngon cậu tự làm trên khay, lại chỉ chỉ Snape, làm động tác mời ăn.

Snape sắp sửa phun nọc độc không tự chủ được nuốt trở vào.

Mỗi lần thấy Hugh khoa tay múa chân, lại không phát ra được âm thanh nào, cười tủm tỉm nhìn hắn, Snape thật sự rất khó cự tuyệt yêu cầu của nó, hơn nữa yêu cầu này còn là đơn thuần vì thân thể hắn mà suy nghĩ.

Hugh lung lay cái đầu, nhìn Snape tao nhã nhanh chóng ăn cơm, trong lòng có loại cảm giác thoả mãn khó có thể hình dung, tràn đầy đến độ tim cũng có chút phát đau.

Hugh đột nhiên nghĩ ra, lấy bút với sổ, viết: “Giáo sư, về sau bữa tối nào của thầy cũng để em phụ trách nhé?”

Snape lạnh lùng liếc cậu một cái, “Ồ? Chẳng lẽ cậu White không muốn làm phù thuỷ mà muốn thử nghiệm cuộc sống của gia tinh sao?”

Hugh chu miệng, lại viết: “Mới không phải! Em chỉ là cảm thấy giáo sư Snape dạy em nhiều như vậy, em ngại lắm. Hơn nữa giáo sư ngài căn bản không biết tự chăm lo cho bản thân! Thầy xem, tóc thầy vốn rất đẹp, thầy lại chả biết quý trọng, sắc mặt cũng thực tái nhợt, còn ố vàng. Thầy trường kỳ không rời vạc độc dược nên trong cơ thể độc tố tích tụ không biết bao nhiêu, cứ tiếp tục như vậy……” Hugh đột nhiên dừng bút, không viết tiếp nữa.

Cứ tiếp tục như vậy, không cần chờ cái con rắn Nagini chết tiệt kia cắn chết, thầy đã tự suy sụp trước.

Sắc mặt Hugh trắng bệch.

Cuộc sống hiện tại quá an nhàn, khiến cậu sắp quên mất rằng thế giới này không an toàn, Giới phù thuỷ không còn bị bao phủ bởi bóng ma Chúa tể hắc ám, mà người đàn ông trước mặt có thể làm cậu thấy an tâm, rồi sẽ mang theo đau khổ dằn vặt của mình xuống dưới ba tấc đất.

Snape còn đang vì Hugh chỉ trích thói quen sống của mình mà hờn giận, đang muốn châm chọc vài câu, lại thấy hai má Hugh mất huyết sắc, trở nên tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt còn mang theo lo sợ nghi hoặc.

“……” Snape mặt nhăn mày nhíu, “Chết tiệt! trò làm sao vậy?”

Hugh kinh ngạc hoàn hồn, dại ra nhìn hắn.

Người này, người này sẽ chết sao?

Bảy năm, qua bảy năm nữa, cái người mặt luôn âm trầm, lời nói đều là lạnh lùng châm chọc, tìm đủ loại cớ trừ điểm, nội tâm lại mềm mại đến rối tinh rối mù này sẽ chết đi, bị chôn dưới mặt đất rét lạnh, không ai dựng lên cho hắn một tấm bia anh hùng, thậm chí rất ít người sẽ nhớ được tên hắn, dù nhớ tới cũng chỉ là “A, giáo sư độc dược của Hogwarts, lão dơi già đầy dầu kia, quả thật quá khủng bố”.

Hugh chưa từng có nghĩ tới phải thay đổi cốt truyện, cậu cũng không giống nhiều người khác đồng tình hoặc kính nể vì Snape ẩn nhẫn, chung tình, dũng cảm, nhiều lắm chỉ là người đàn ông này đạt được sự tín nhiệm của cậu khi tiến vào giới phù thuỷ cho nên có thể không kiêng kị mà lại gần hắn một chút.

Hugh đã từng nói rồi, mỗi người đều nên chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của bản thân, nếu Snape lựa chọn gia nhập Thực Tử Đồ, rồi lại chọn làm gián điệp, bảo vệ cho Harry Potter vậy thì kết cục ra sao, đều là do Snape lựa chọn.

Nhưng hiện tại, cậu lại vì ý nghĩ người đàn ông này sẽ có một ngày nào đó chết trên chiến trường mà cảm thấy ngực đau đớn, khó chịu đến muốn rơi nước mắt.

Thì ra đọc tiểu thuyết và chân thật tiếp xúc luôn có sự khác biệt.

Snape này còn thật sự dạy cậu pháp thuật, cho dù luôn không kiên nhẫn mà phun nọc độc, còn châm chọc mỗi yêu cầu của cậu, nhưng vẫn lần lượt thỏa hiệp, sẽ ăn những món cậu làm, rồi lại khích lệ bằng những câu rất không được tự nhiên.

Cậu thật sự có thể trơ mắt mà nhìn Snape đi lên con đường không lối về, bị người hiểu lầm, cuối cùng chết dưới nanh rắn mà thờ ơ sao…

Kỳ thật đáp án quá rõ ràng. Hugh không tốt bụng, cũng không muốn cướp vị trí chúa cứu thế của Harry Potter, nhưng cậu không có cách nào nhìn Snape đi theo con đường kịch bản định sẵn của bà cô Rowling.

Người ngoài và người trong cuộc dù sao cũng kém nhau nhiều.

Hugh thở dài.

Snape vì cảm xúc quá mức phức tạp trong đôi mắt màu hổ phách kia mà cảm thấy kinh ngạc, một đứa nhỏ 10t, cho dù trải qua có nhiều bao nhiêu cũng không thể có được ánh mắt tang thương cùng bất đắc dĩ như vậy.

Thấy cậu không tiếng động thở dài, ngực Snape kịch liệt nhảy dựng.

Hugh rốt cục hạ quyết tâm, ánh mắt cũng trong trẻo trở lại, thấy Snape đang cổ quái mà nhìn mình, không khỏi sờ sờ mặt, dùng ánh mắt hỏi mặt mình có dính gì sao.

Snape giấu đi nghi hoặc cùng cảm giác kỳ quái chưa bao giờ có này vào lòng, “Cậu White, ta nghĩ thói quen cuộc sống của ta không cần trò tới nghi ngờ, nếu cậu còn được voi đòi tiên nữa ta sẽ không phiền nhốt cậu ngoài cửa đâu.”

Được rồi được rồi. Hugh nghĩ, đề nghị của cậu xác thực hơi vượt quá mấu chốt của Snape, người đàn ông có tâm phòng bịrất nặng này không đáp ứng cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà, ngẫu nhiên mang bữa khuya qua hẳn là có thể đi?

Sảnh đường Hogwarts.

“Hey! Sao không thấy Hugh?” Avet Milan giả trang thành một quyển sách vỗ vỗ vai Anseair hỏi.

Anseair nhún nhún vai, “Không biết, tiệc tối qua vốn không nhìn thấy cậu ta, chắc là không thích tiệc tùng nên trốn vào góc nào rồi.” Anseair giả trang thành một ông lão bác học.

“Ồ, tôi còn muốn xem cậu ta sẽ giả thành cái gì cơ! Hugh giảo hoạt, chạy mất tiêu rồi.” Avet than thở một câu, Anseair đập vai, “Đừng oán giận, còn không đi tìm bạn nhảy sao.”

“Anseair cậu còn không phải cũng thế hay sao, ném bạn nhảy xinh đẹp của mình qua một bên chạy tới nơi này hưởng yên tĩnh.” Avet nói xong,” Chẳng qua Berlina ăn diện lên quả thật chói mắt, người anh em, thật có phúc mà!”

“Nói bừa cái gì đó!” Anseair đạp cậu ta một cước, “Cút ngay cho tôi!”

“Chậc chậc! Thẹn quá hoá giận đây mà!” Avet chớp mắt vài cái, không hề lo lắng vì đã chọc giận bạn tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi