[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Rất nhanh, Giáng sinh sắp tới gần.

Tháp Ravenclaw.

“Hey! Owen, năm nay cậu có về nhà không?”

“Đương nhiên! Chẳng lẽ cậu không muốn gặp lại ba mẹ thân yêu sao?”

“Không, tôi chỉ rất nhớ pho-mát mà mẹ làm cho thôi, chẹp, thật là ngon cực kì! Jim, nếu ngày nghỉ cậu tới nhà tôi, cậu sẽ không thất vọng đâu.”

“Đây là vinh hạnh của tôi.”

Ở Ravenclaw, hay toàn bộ Hogwarts nơi nơi đều có thể nghe được những đoạn đối thoại tương tự, khác nhau chỉ là cách đặt vấn đề có hàm súc hay không.

Một lần Hugh ở trên hành lang nghe được hai con rắn nhỏ Slytherin bàn chuyện nghỉ lễ Giáng sinh, Hugh khẳng định, cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi mấy cách nói lòng vòng của quý tộc.

Trước khi tan học lớp lịch sử pháp thuật 5’, cứ như có ước định trước, cả lũ ưng con và lửng con đang tám chuyện, ngủ gật, đọc sách, ngẩn ngơ, bỗng ngồi thẳng người, ánh mắt sáng ngời nhìn giáo sư Binns còn đang lơ lửng trên bục say mê giảng bài.

Thấy cảnh này, Hugh tỏ vẻ giáo sư Binns công lực cường đại, vô cùng có định lực.

Dưới sự chờ đợi của nhóm động vật nhỏ, tiếng chuông rốt cục vang lên, cả đám chen chúc mà ra.

Hugh chậm rãi thu thập đồ đạc, đem chúng nó thu nhỏ lại, cười với giáo sư Binns vẫn chưa rời khỏi bục giảng. Giáo sư Binns nửa trong suốt giống như thẹn thùng, quẫn bách mà cẩn thận nhìn cậu vài lần, lui về phía sau nhập vào bức tường.

Hugh đi ra khỏi phòng học, Anseair đeo kính mắt viền vàng, cười ôn hoà như cũ đứng ở chỗ rẽ, thoạt nhìn như là đang đợi người. Hugh lễ phép cười với anh ta, đi qua.

Anseair gọi cậu lại, “Hugh!”

Hugh xoay người, nghiêng đầu nhìn anh ta, con ngươi hổ phách sạch sẽ trong sáng, rõ ràng truyền lại ra tin tức: “Có việc sao?”

Anseair đi đến trước mặt cậu, “Anh nghĩ anh có thể gọi em như vậy chứ?” Hugh không sao cả nhún vai, cũng chỉ là vấn đề xưng hô thôi mà, cậu không ngại.

“Giáng sinh em định về nhà sao?” Anseair hỏi, ánh mắt đằng sau thấu kính mang theo một chút chờ mong không rõ ràng.

Hugh cúi đầu nghĩ ngợi, lấy ra giấy bút, viết: “Em không biết, xem tình huống đi.”

Anseair có chút thất vọng, nhưng anh ta che dấu rất khá, cũng không làm Hugh phát hiện, “À, như vậy không có việc gì. Giờ em muốn đi đâu?”

Hugh viết: “Thư viện.” Ngòi bút dừng một chút, xuất phát từ lễ phép, lại thêm một câu: “Anh thì sao?”

Không biết vì cái gì, Hugh cảm thấy giọng điệu của Anseair vui lên nhiều, “Thế hả, anh cũng vậy, không bằng chúng ta đi cùng nhau?”

Hugh không có lý do phản đối, hai người sóng vai nhau đi về phía thư viện.

Thư viện.

Vào cửa thư viện, Hugh mỉm cười gật gật đầu với phu nhân Pine vẫn luôn quan tâm đến mình, bà hiếm thấy mà cười lại với cậu.

Hugh dựa theo thói quen chọn vị trí gần cửa sổ, Anseair ngồi đối diện.

Hugh là cái loại người mà một khi trong tay cầm quyển sách thì sẽ dễ xem nhẹ xung quanh, cho nên Anseair thật vất vả mới tìm được cơ hội ở chung riêng với Hugh, lại hoa lệ bị lờ đi.

Ánh sáng nhợt nhạt mùa đông xuyên qua khung cửa sổ thư viện, hắt một phần hào quang lên khuôn mặt trắng nõn của Hugh. Cậu hơi mím đôi môi cánh hoa, mắt tiệp buông xuống, nhìn qua im lặng mà tốt đẹp, cõi lòng Anseair giống như hơi lay động.

Từ lúc phân loại, Anseair đã chú ý tới cậu, à, chính xác mà nói phải là toàn bộ Hogwarts đều đang nhìn cậu mới đúng. Cậu im lặng, khiêm tốn, nhưng cố tình lại không ai có thể không nhìn đến sự tồn tại của cậu.

Một cậu trai 11t, ngay cả thiếu niên cũng chưa phải, ngũ quan thanh tú, nhưng lại không phải cái loại nữ tính khiến người ta nhận lầm giới tính. Đôi mắt hổ phách trong suốt, không có một chút tạp chất, khiến người sợ hãi than một tiếng cho đôi mắt không nhiễm bụi trần.

Kinh diễm qua đi, còn lại là đau lòng vì cậu.

Từ nhỏ đã không thể cất tiếng, đối với bọn nhỏ lớn lên ở thế giới phù thuỷ, đó quả thực là tại nan không thể tin nổi. Bọn nó đã quen với sự tiện lợi của pháp thuật và độc dược mang lại, đương nhiên sẽ cho là những tàn tật như mắt mù, tai điếc, câm đều có thể dễ dàng giải quyết, bọn chúng không thể tưởng tượng nổi sự đau khổ của mười một năm ròng trầm mặc.

Lại tiếp xúc mới hiểu càng sâu.

Cậu chăm chỉ, hiếu học, nhìn qua ôn hòa lễ phép, nhưng luôn xa cách như có như không, khá đáng yêu giảo hoạt.

Dõi theo lâu dài, không động tâm cũng khó.

Nhưng Anseair hiểu, Hugh chỉ coi mình là bạn bè bình thường, không, có lẽ ngay cả bạn bè cũng chưa được. Tuy rằng giới phù thuỷ không phản đối hôn nhân đồng tính, nhưng những ví dụ như vậy cũng rất ít.

Anseair là một quý tộc, hơn nữa thế lực không nhỏ, anh ta cũng không thể không lo lắng đến nhân tố gia đình mình. Do dự đã lâu, cuối cùng cảm tình chiến thắng lý trí, anh ta quyết định vì chính bản thân tranh thủ một lần. Như vậy, đầu tiên là phải chiếm lấy một phần nhỏ trong cuộc sống của Hugh.

Nhưng không hề dễ tiếp cận chút nào, cậu hay độc lai độc vãng, duy trì khoảng cách nhất định với tất cả mọi người. Anseair đợi vài ngày mới được một cơ hội này, cùng Hugh đến thư viện. Giờ thì người ta chăm chú đọc sách hoàn toàn không nhìn đến mình.

Anseair lẳng lặng ngắm Hugh ngồi trước mặt, tuy rằng không chỉ muốn im lặng ngồi với nhau như vậy, nhưng lại không đành lòng phá vỡ thế giới trong sách mà cậu đang đắm chìm.

Ngón tay cậu nhỏ dài, đầu ngón tay oánh nhuận như ngọc, khi nhẹ nhàng xẹt qua trang sách giống như kiệt tác của Merlin, làm Anseair nhịn không được nín thở. Áo chùng cũ kĩ mặc trên người cậu lại hiện ra một loại cảnh đẹp ý vui khác, làm nổi bật lên làn da nhẵn nhụi, khiến người ta khó có thể dời mắt.

Anseair dừng ánh mắt ở phần cổ trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra ngoài áo của Hugh, da cậu không phải tái nhợt thô ráp mà nhẵn nhụi y như đồ sứ thượng hạng.

Trong lòng Anseair có chút xao động.

Hoàng hôn dần buông, Hugh đột nhiên khép sách lại, Anseair đang ngắm cậu không rời bị dọa nhảy dựng.

“Ách — Hugh, em không đọc nữa à?” Anseair cứng lưỡi nói, cố gắng che dấu mình mất tự nhiên.

Hugh có chút mê hoặc khiến anh ta kích động, chỉ chỉ bầu trời ngoài cửa – Không còn sớm.

Anseair trấn định lại, “A, nên ăn bữa tối, chúng ta tới sảnh đường thôi.” Anh ta đứng lên, mỉm cười nhìn Hugh.

Hugh nhìn mặt bàn, lại nhìn anh ta, có chút kỳ quái sao Anseair ngồi ở đây cả buổi chiều, mà chưa lấy ra quyển sách nào vậy. Nhưng cậu cũng không phải người quá hiếu kỳ, tự nhiên cũng sẽ không đặt câu hỏi.

Dọn sách, hai người cùng nhau rời khỏi Thư viện.

Nếm qua bữa tối, Hugh theo thường lệ đến hầm cấm túc.

Cậu không cần gõ cửa, bởi vì Hugh thường xuyên đến hầm cấm túc, lại cũng miễn cưỡng được cho là an phận, đương nhiên quan trọng nhất là hắn không muốn chỉ vì đi mở cửa cho Hugh mà gián đoạn ngao chế độc dược, vì thế Snape bảo con rắn trên cửa hễ thấy Hugh đến thì trực tiếp mở cửa.

Hugh vào hầm, Snape không ở trong văn phòng, Hugh nhìn khắp nơi, nghĩ không ra hắn sẽ đi chỗ nào.

Mới vừa ngồi vào sô pha, cánh cửa bên trái đã bị giật mở, Hugh suýt nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên trong.

Snape đứng bên trong, sắc mặt rất khó xem, hung tợn trừng mắt nhìn cậu. Hiển nhiên hắn vừa mới đang tắm rửa, nghe thấy động tĩnh vội vàng đi ra xem xét tình huống. Mái tóc đen ướt sũng còn đang nhỏ nước, bộ áo bào đen rõ ràng là vơ vội phủ lên người, lộ ra cần cổ tái nhợt thon dài và xương quai xanh.

Một giọt nước trượt trên da rớt xuống áo bào trước ngực, Hugh đột nhiên cảm thấy yết hầu hơi khô, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

“Chết tiệt!” Snape có chút ảo não, tối hôm qua suốt đêm hắn ngao chế độc dược, sáng sớm uống một lọ độc dược nâng cao tinh thần, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn đã phải đi dạy cả buổi sáng, sau đó lại trở về tiếp tục ngao độc dược. Mới 10’ trước đi vào tắm rửa, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền mặc đại quần áo đi ra.

Hắn hoàn toàn quên mất hôm nay Hugh phải tới cấm túc!

Snape chú ý tới ánh mắt Hugh nhìn ngực mình chằm chằm, lập tức sắc mặt âm trầm lại đen thêm không ít, “Hugh White! Cất ngay ánh mắt của mi lại! Chẳng lẽ mi được dạy là cứ không biết lễ phép nhìn chằm chằm giáo sư của mình hay sao?”

Hugh thật vất vả dời tầm mắt, thấy sắc mặt Snape khó coi chưa từng có, vội vàng lui lại mấy bước, ý đồ rời xa trung tâm cơn lốc.

Ô ô cậu cũng đâu phải cố ý đâu. Tuy rằng dáng người Snape thoạt nhìn không tồi, vừa tắm rửa xong cũng khá là gợi cảm, nhưng cậu thật sự không phải cố ý ngắm tới ngu người luôn mà.

Snape quăng thêm cho cậu một ánh mắt chết chóc rồi mới đóng sập cửa lại thay quần áo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi