[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Hugh rời khỏi hầm, chậm rãi lê bước về tháp Ravenclaw, dọc theo đường đi luôn tự hỏi vì sao Snape lại nói sẽ không phụ đạo cho cậu nữa, chính mình lại có dung khí phản bác hắn, thậm chí còn xúc động thỉnh cầu hắn thay đổi quyết định.

Đây xem ra đã là chuyện rất khó tin.

Hugh vẫn cho rằng mình là người biết đủ. Cậu không ham làm giàu, không cần quyền thế, cũng không dám nghĩ tới mấy thứ xa hoa như tình thân, tình bạn, tình yêu. Cậu không thích cưỡng cầu gì cả, đương nhiên lại càng không miễn cưỡng người khác làm gì. Có đôi khi tiêu chuẩn của cậu hạ thấp đến độ đủ sống là tốt.

Cậu sống hơn ba mươi năm [Sâu: đương nhiên, cả tuổi linh hồn], chưa từng có lúc xúc động. Cậu có thể nói không muốn vô cầu, nhàm chán thì thỉnh thoảng định cho mình 1 mục tiêu nho nhỏ, chầm chập tiến tới mục tiêu này, cho dù không đạt tới cũng không sao. Coi trọng cái gì, cũng chỉ đi tranh thủ trong phạm vi cho phép, sẽ không cưỡng cầu.

Loại chuyện giống như việc Snape không phụ đạo cho mình nữa, phản ứng bình thường của cậu hẳn là bình tĩnh tiếp nhận, mà không phải kịch liệt kháng nghị từ đáy lòng, ầm ĩ đến khi hắn đáp ứng tiếp tục phụ đạo ngoại khoá cho mình mới thôi.

Điều này không bình thường!

Hugh nghĩ, cậu tận lực khiến bản thân tập trung tinh lực để hiểu rõ sự khác thường là từ đâu mà đến. Nhưng theo thói quen, loại tâm tình kịch liệt này chỉ là cảm xúc thoáng qua, cậu sẽ không có tâm tư đi theo đuổi đáp án tại sao.

Hugh thả mình vào bồn tắm lớn, nhắm mắt lại, thả lỏng chính mình. Sau đó cậu nghe thấy trong đầu có một giọng nói nho nhỏ đang kháng nghị cậu bỏ qua nó.

“Không phải, mày không phải vì thói quen mà không nghĩ tiếp, chỉ vì mày cảm giác được đáp án kia sẽ khiến vẻ ngoài bình tĩnh của mày vỡ vụn, sẽ làm mày rơi vào vực sâu không lối thoát, mày đang sợ hãi!”

Đúng vậy, mình đang sợ hãi, nhưng mình đang sợ cái gì?

Hugh hỗn loạn suy nghĩ, ý thức dần dần mơ hồ. Cậu ngủ quên trong bồn tắm.

Ngày hôm sau, Hugh bị cảm.

Đại khái là hậu quả của việc ngủ trong bồn tắm, mới sáng sớm đứng lên khỏi bồn nước lạnh, hắt xì một cái rõ to, cảm thấy có chút choáng váng.

Day day cái mũi đang ngứa, lơ mơ rửa xong cái mặt, cầm sách giáo khoa tính ra ngoài chạy bộ. Chạy chưa được hai bước liền cảm thấy choáng không chịu được, đành dừng lại, ngồi ven bờ hồ Đen, cũng không đọc sách, chỉ nửa khép mắt ngẩn người.

Snape từ rừng Cấm đi ra, dọc theo con đường hẹp quanh co đi vào cửa Hogwarts. Không ngoài dự kiến, hơi chút nghiêng đầu đã thấy bên hồ có một thân ảnh nho nhỏ.

Hắn nhớ tới năm trước đại khái cũng là thời gian này, hắn cùng thiếu niên này ngồi trên mặt cỏ, hắn dạy thiếu niên pháp thuật nhập môn, biểu tình chuyên chú của thiếu niên đến nay hắn vẫn còn có thể mường tượng chi tiết trong đầu.

Snape liền đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhìn Hugh chống thân cây đứng lên, chầm chập đi vào Hogwarts, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.

Quả nhiên cách hắn xa một chút mới tốt, lực ảnh hưởng của cậu bé này đối với hắn đã vượt qua giới hạn, điều này đối với một gián điệp hai mặt quả thực là điểm yếu trí mạng.

Slytherin sẽ không trốn tránh.

Snape biết ý nghĩ của Hugh đối với mình rất không bình thường, tuy rằng trước mắt còn chưa biết rốt cuộc là sao lại không bình thường, không bình thường ở đâu, lại đã đến độ nào, nhưng hắn biết điều này sẽ chỉ khiến cả hai đều lâm vào hiểm cảnh, cho nên hắn lựa chọn bất hòa.

Harry Potter xuất hiện biểu thị nguy cơ đã đến, Dấu hiệu hắc ám trên cánh tay lần nữa nhắc nhở hắn Chúa tể hắc ám chưa chết, mà chỉẩn núp từ một nơi bí mật gần đó chờ thời cơ hành động, tùy thời đều có thể ngóc đầu trở lại, đến lúc đó tình cảnh của hắn sẽ vô cùng nguy hiểm, cho dù là ai, quá mức tiếp cận hắn cũng không sẽ có điều gì tốt.

Tiết đầu là môn Thảo dược, học ở nhà kính sau Hogwarts.

Giáo sư Sprout dạy họ thay chậu cho Mandrake. Mandrake trưởng thành có tiếng khóc gây trí mạng, bọn họ chăm sóc cho Mandrake non, tiếng khóc của chúng nó sẽ không trí mạng, nhưng sẽ làm người ta khó chịu, thậm chí ngất xỉu.

Giáo sư Sprout kêu bọn họ đeo máy trợ thính, nhổ Mandrake khỏi chậu, sau đó nhanh chóng bỏ vào chậu khác rồi lấp đất vào. Điều này không khó, nhưng bình thường sẽ có vài học trò nghịch ngợm hoặc nhát gan làm không tốt, gặp phải sự cố.

Đại khái là hơi thở trên người Hugh rất bình thản nên được thực vật yêu thích, thảo dược cậu chăm sóc chưa bao giờ đối nghịch quá đáng với cậu cả, thành thích môn này của cậu luôn là O.

Hugh rất nhanh đã đổi chậu cho Mandrake xong, giáo sư Sprout cộng thêm cho Ravenclaw 10đ, vì cậu biểu hiện xuất sắc. Bọn ưng non và lửng con cùng học đã quen Hugh vĩ đại, ngay cả sợ hãi than một tiếng cũng lười làm.

Không có chuyện gì làm nữa, Hugh kiếm cái ghế dài sau nhà kính ngồi xuống, lưng dựa tường, nhắm mắt dưỡng thần.

“Bà Pomfrey, Hugh thế nào rồi ạ?” Giọng nói rất mềm nhẹ, nhưng nghe ra trong đó có sự lo lắng.

“Trò Orland, không cần lo lắng, Hugh chỉ bị cảm vặt thôi, chờ cậu bé tỉnh lại uống thuốc là có thể về.” Là giọng từ ái của bà Pomfrey.

“Cám ơn bà.”

“Đây là trách nhiệm của ta. À, trò Orland, trò nên trở về học, tan học hãy đến thăm Hugh.”

“Được, bà Pomfrey, hẹn gặp lại.”

“Tạm biệt, trò Orland.”

Có chút thanh âm mơ hồ khiến cho Hugh đang ngủ say tỉnh lại, ý thức còn hơi hỗn độn, cậu chống giường nửa ngồi dậy, nhìn bốn phía, bất đắc dĩ phát hiện mình lại vào bệnh xá.

“Hugh, con tỉnh.” Bà Pomfrey vén rèm đi vào, Hugh cười nhợt nhạt với bà.

Bà Pomfrey cho cậu một thần chú kiểm tra, sau đó cho cậu uống độc dược cảm mạo, độc dược nâng cao tinh thần và nước thuốc dinh dưỡng. Lỗ tai Hugh phun ra khói trắng, điều này khiến cậu khó chịu cực kì, cũng may loại phản ứng này chỉ giằng co trong chốc lát.

Hugh muốn lấy giấy bút viết câu cảm ơn nhưng không tìm được vở đâu, nghĩ chắc là rơi ở nhà kính, cũng đành thôi vậy.

Bà Pomfrey thương tiếc sờ sờ tóc cậu, “Hugh, con phải học chăm lo cho bản thân, tuy ta rất quý con nhưng không hề hi vọng thấy con ở bệnh xá đâu.”

Hugh khóe miệng cong lên, gật gật đầu.

“Con ngủ quên ở nhà kính, giáo sư Sprout phát hiện con sốt nên đem con tới bệnh xá.” Bà Pomfrey nói, “Trò Orland có đến thăm con vừa xong, cậu bé rất quan tâm tới con đó.”

Thì ra giọng nói kia là của Anseair.

Hugh gật gật đầu, chỉ chỉ cửa bệnh xá. Bà Pomfrey dịu hòa nói: “Không, Hugh, con nên nghỉ ngơi thêm chút nữa, lúc chạng vạng mới được rời đi.”

Không ai có thểở bệnh xá phản bác lại bà Pomfrey. Hugh ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt làm ra vẻ nghỉ ngơi. Bà Pomfrey nhìn cậu trong chốc lát, sau đó tránh đi.

“Hugh!” con rắn nhỏ mắt xanh lục hấp tấp vọt vào bệnh xá, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, phía sau đi theo con rồng nhỏ bạch kim.

Hugh đang dựa vào đầu giường đọc sách cười cười với bọn họ, Harry vội vàng hỏi: “Anh sao rồi? Còn khó chịu ở đâu không?”

Hugh lắc đầu, để Harry đem sách bút mà bà Pomfrey mới lấy lại đặt trên bàn cạnh giường qua, mất một phen công phu trấn an hai động vật nhỏ.

Khó khăn lắm mới làm an lòng chú rắn nhỏ thì Anseair đi đến, trên trán anh ta còn tích một tầng mồ hôi mỏng, nhìn ra là vội vàng chạy tới.

“Hugh, em không có việc gì chứ?” Anseair hỏi, trong mắt tràn đầy thân thiết. Hugh có chút kỳ quái khi nào thì quan hệ bọn họ đã tốt đến trình độ này, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu ý bảo mình tốt lắm.

Anseair nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Mùa này sao lại bị cảm chứ? Thật là không cẩn thận mà.”

Hugh thẹn thùng cười, đương nhiên là ngại nói thẳng mình nghủ quên trong bồn tắm nên mới bị cảm.

Hừ! Nói đến nói đi đều do giáo sư Snape, hại cậu suy nghĩ nghĩ đến ngủ quên!

Hugh ở trong lòng căm tức giận chó đánh mèo.

Draco đứng một bên nhìn Anseair, lại nhìn Hugh, sao cứ cảm thấy không quá thích hợp nhỉ.

Được bà Pomfrey phê chuẩn, Hugh rốt cục rời khỏi bệnh xá, bị một đám ưng nhỏ hỏi han ân cần hồi lâu mới có thể thoát thân, trở lại phòng mình.

Cậu cảm thấy mệt chết đi, không phải thân thể mệt mỏi – cậu vừa mới uống nước thuốc thể lực mà, chính là cảm giác uể oải tự tận đáy lòng.

Hugh ngã xuống giường ngủ, vừa ngủ đã thì luôn một ngày, thứ ba một tiết cậu cũng không học. Ngủ nhiều lắm, cảm giác như say, tắm rửa qua loa, lau tóc khô được một nửa đã đi kiếm ăn.

Đã là buổi tối tám giờ, Hugh đi phòng bếp, nấu ít mì, ăn sạch sẽ. Tiếp theo thực không tiền đồ mà nhớ tới người đàn ông áo đen trong căn hầm lạnh lẽo kia, rối rắm trong chốc lát, nhận mệnh xắn tay áo lên làm hai món ăn khuya, bưng về phía hầm.

Dọc theo đường đi cậu luôn tự lấy cớ cho hành động của mình, cuối cùng “Thầy ấy dạy mình nhiều như vậy, báo đáp là nên làm”, lí do này cậu thấy khá là an ủi.

Snape mở ra cửa, sắc mặt đen như mực nước, Hugh hoài nghi chắc lúc đó thầy ấy chỉ muốn cho mình một cái Evanesco.

Snape căn bản không nghĩ tới Hugh lại đến nữa, cảm giác được dao động pháp lực của cậu còn tưởng mình nhầm, chân chính thấy nhóc ấy lại bưng bữa ăn khuya đứng ở cửa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn mình, lúc đó thật không biết cảm giác ra sao.

Ai ngờ thằng quỷ nhỏ này thừa dịp hắn giật mình đã lách người trốn vào, vô cùng tự nhiên mà ngồi trên sô pha chuyên dụng, ý cười trong suốt.

Snape tức không có chỗ xả, liền nói ngay: “Cậu White, ta nhớ rõ ta đã nói không cần lại đến đây, hiện tại xem ra là cái tai cậu chỉ để trang trí cho đẹp, giá trị ngay cả cỏ lác còn không bằng đúng không?”

Hugh cầm giấy bút viết “Giáo sư, thầy nói là không cần đến cấm túc, em cũng đâu đến cấm túc đâu. Em là vội tới đưa đồ ăn khuya cho thầy mà.”

Snape hung hăng nhíu mày, nói: “Xem ra cậu White cảm thấy gia tinh là một công việc vô cùng khá, có lẽ Dumbledore sẽ vô cùng sung sướng mà thuê một phù thuỷ làm gia tinh.”

Hugh cau mũi, viết, “Hừ! Giáo sư, tin em đi, Hogwarts không thuê được em đâu. Phải biết là, ở giới Muggle em chính là đầu bếp, một ngày chỉ cần làm mười hai món ăn, một tháng tiền lương là 12000 bảng Anh.” Số tiền này ở Anh thời bấy giờ đã là không nhỏ.

Snape lại nhíu mày, “Cậu White, cậu là đang nhắc ta trước khi ăn gì đó phải trả tiền hửm? Có lẽ ngay cả giá cậu cũng tính tốt rồi?”

Lại vặn vẹo ý tứ của cậu!

Hugh không tranh cãi với hắn nữa, viết luôn: “Mời thầy ăn đi, em đi trước, chúc thầy ngủ ngon.”

Hugh đứng dậy muốn đi, Snape mở miệng, thanh âm khô cằn, giống như là bị ai bức bách: “Trò đã khỏi cảm chưa?”

Đây là đang quan tâm cậu?

Hugh lập tức tươi cười, dùng sức gật đầu. Snape bởi vì tươi cười xinh đẹp này mà giật mình nhận ra mình vừa hỏi cái gì, hơi bực, cả giọng nói: “Nếu cái đầu nhồi đầy cỏ lác của cậu vẫn còn miễn cưỡng dùng được thì nên biết mang đến phiền toái cho người khác là chuyện không xong cỡ nào, ta nghĩ bà Pomfrey cũng không thể nào vui nổi khi nhìn thấy cậu ở bệnh xá. Nhóc con, giờ thì động đậy đôi chân giống quỷ khổng lồ của cậu, ra khỏi chỗ này.”

Hugh biết cái tính không được tự nhiên của hắn, không hề kích thích thêm, cười gật gật đầu, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa, một tiếng “cạch” kia như gõ vào ngực Snape.

Hắn quay đầu nhìn đồ ăn khuya trên bàn. Rất đơn giản, chỉ có ba món mà thôi. Canh đậu hủ hải sản, salad rau ngự cùng đầu hành ngâm xào thịt băm. Phi thường thích hợp làm đồ khuya.

Snape ngồi xuống, chậm rãi ăn.

Ngực trái ấm áp, giống bị cái gì đó mềm mại bao lấy, cảm giác nói không nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi