[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Ngày hôm sau, khi ăn bữa sáng, Draco nhận được thư của phụ thân do kim điêu nhà Malfoy đưa tới, vội vàng xem xong, vẻ mặt biến ảo không chừng.

Harry đáng thương, khó trách cha đỡ đầu lại chán ghét cậu như vậy.

Harry thấy Draco sắc mặt không đúng, lấy khửu tay đụng cánh tay cậu ta, hỏi: “Hey! Draco, cậu làm sao vậy?”

Draco đồng tình mà nhìn nó, nói: “Harry, phụ thân ở trong thư viết ra nguyên nhân mà cha đỡ đầu chán ghét cậu, mà nguyên nhân này khiến cho tôi cảm thấy, có khả năng cha đỡ đầu sẽ cả đời đều chán ghét cậu như vậy.”

Harry có chút uể oải, nhưng càng nhiều là tò mò, ngập tràn trong đôi mắt lục bảo là “mình rất ngạc nhiên, nói cho mình biết đi, nói cho mình biết đi”, Draco không khỏi buồn cười.

“Đơn giản mà nói, chính là cha đỡ đầu thầm mến mẫu thân của cậu, phụ thân của cậu vì thế mà khắp nơi đối nghịch với cha đỡ đầu, phá hỏng thời học sinh của cha đỡ đầu, hơn nữa cuối cùng mẫu thân cậu lại lựa chọn phụ thân của cậu.” Draco dăm ba câu giải thích.

Harry nháy mắt nhăn mặt, “Khó trách! Thì ra ba là tình địch của giáo sư Snape, mọi người lại đều nói mình lớn lên giống ba.”

Draco vỗ vỗ bờ vai của nó, ra vẻ cậu tự cầu nhiều phúc đi.

“Thế tay của trò sai rồi. Trò White, tay nâng lên một chút, xoay nửa vòng sang bên phải, sau đó dừng lại ở phía dưới.” Snape cau mày sửa đúng lại cho Hugh.

Không biết từ khi nào hắn lại bắt đầu phụ đạo cho Hugh, hơn nữa ít hạn chế thời gian. Đối với việc này, Hugh đã trộm vui vẻ vài ngày rồi, nụ cười sáng ngời không biết lại bắt bao nhiêu trái tim động vật nhỏ làm tù binh.

Hugh dựa theo chỉ đạo của hắn sửa lại tư thế tay, thành công phát ra chú Deletrius trong im lặng, tờ giấy trước mặt nháy mắt biến mất.

Snape vừa lòng gật đầu, “Tốt lắm, trò White, tiếp tục luyện tập.”

Được hắn khích lệ, khuôn mặt tinh xảo nhỏnhắn của Hugh tràn ngập tươi cười, dùng sức gật đầu.

Lại luyện tập hơn nửa tiếng, không sai biệt lắm đến thời gian Hugh thường chuẩn bị bữa tối, cậu đến phòng bếp, để lại Snape nhìn cánh cửa bị đóng lại run run.

“Phụp!”

Lò sưởi âm tường bùng lên ngọn lửa màu xanh lục, Snape quay đầu, chỉ thấy mái đầu tóc dài màu bạch kim tượng trưng cho gia tộc Malfoy đang giả cười.

“Lucius, giáo dưỡng quý tộc giáo cho phép anh có thể không được sự cho phép của chủ nhân đã tự tiện vào phòng người khác sao?” Snape không chút nào cố kỵ người trước mắt là bạn tốt duy nhất của hắn, tùy ý phun nọc độc.

Lucius đối với nọc độc trình độ này đã sớm miễn dịch, độ cong khóe miệng một chút cũng không biến hóa, dùng âm điệu ngân nga nhà Malfoy nói: “Ôi, Severus, tôi không biết là bạn tốt đến thăm còn cần mời đó.”

Khóe mắt Snape hung hăng híp lại, “Lucius, đầu của anh rốt cuộc đã bị độc dược làm đẹp hoàn toàn ăn mòn rồi sao? Hay là anh nghĩ rằng biểu hiện tí quan tâm rẻ rúng của anh thì phân lượng độc dược làm đẹp hàng tháng sẽ tăng lên?”

Khóe miệng Lucius hạ xuống một chút, “Severus, cậu thật sự làm tổn thương trái tim của tôi, thế mà lại hoài nghi lòng quan tâm của tôi đối với cậu.”

Snape nhíu mày, “Lucius, nếu anh tới nơi này chỉ vì nói những lợi vô nghĩa đó thì tôi không ngại ngay lập tức đá anh lại lò sưởi, sau đó còn phong bế mạng Floo với trang viên Malfoy.”

Lucius làm ra vẻ mỹ nhân nhăn mặt, “Ôi, Severus thân yêu, cậu luôn không khách khí với tôi như vậy.” Trước khi Snape bão nổi, Lucius đúng lúc nghiêm túc lên, ngồi lên chiếc ghế sô pha đơn, bàn tay thon dài trắng nõn khoát lên xà trượng không rời thân của mình.

Snape nhăn nhó, chỉ vào cái sô pha dài bên cạnh, “Lucius, ngồi lên đây.” Sau đó thuận tay bày ra mấy chục cái bùa chống nghe trộm, bùa tĩnh âm cùng bùa phòng ngự xung quanh.

Mỹ nhân bạch kim nhếch mi, theo lời ngồi vào chiếc sô pha bên cạnh, “Severus, tôi giả thiết, sở dĩ cậu kêu tôi ngồi sang bên này là do, chiếc sô pha đơn kia đã có chủ nhân riêng của mình?”

“Không liên quan đến anh, Lucius. Tôi không hiểu nổi căn hầm âm u nhỏ hẹp này của tôi có phong cảnh xinh đẹp gì có thể làm cho gia chủ Malfoy buông tha các vụ làm ăn cùng với yến hội mà đến đây nói chuyện phiếm, nói ra ý đồ của anh đi.”

Lucius vuốt ve xà trượng, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ trở nên nghiêm túc, “Severus, hai tháng này, anh hẳn cũng cảm giác được phải không? Cơn giận của người-đó.”

Snape cau mày, lạnh lùng nói: “Thì thế nào? Người-kia đã biến mất rồi.”

“Oh, Severus, cậu cũng biết, Người-đó chỉ là biến mất, tạm thời. Chúng ta đều rất rõ ràng, Người-đó chưa chết, Dấu hiệu hắc ám vẫn tồn tại đã nói cho chúng ta biết.” Lucius làm rõ sự thật, suốt mười một năm qua, bọn họ đều tránh nhắc tới đề tài này, nhưng hiện tại bọn họ không thể lảng tránh.

Snape gật đầu, “Đúng vậy, người có chút đầu óc nên biết Người-kia không dễ dàng bị đánh bại như vậy.”

Lucius vén áo tay trái lên, lộ ra cánh tay tuyết trắng cùng – Dấu hiệu màu đen dữ tợn, cái dấu hiệu thoạt nhìn khiến người ta buồn nôn, thỉnh thoảng còn mấp máy vài cái.

“Severus, gần đây dấu hiệu này động ngày thường xuyên, điều này có ý nghĩa gì, tôi nghĩ cậu không thể không rõ.”

Snape không nói gì thêm, chỉ là nếp uốn giữa hai hàng lông mày càng sâu.

Cửa hầm chậm rãi mở ra từ bên ngoài, hai người trên sô pha đồng thời nhìn về phía cửa.

Hugh đang cầm khay đứng ở cửa, ánh mắt hổ phách có chút giật mình nhìn bọn họ, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, mím môi nở nụ cười nhẹ với Lucius.

“Đáng chết!” Snape thấp chú một tiếng, triệt tiêu chú ngữ chung quanh, “Lucius, chúng ta dừng chủ đề này tại đây, quay về trang viên Malfoy của anh đi!”

Lucius không hề động, cười như không cười, ánh mắt mang theo vẻ đánh giá không chút nào che dấu nhìn về phía Hugh.

Hugh đặt khay lên bàn cơm, quay lại chỉ thấy ánh mắt không thêm che dấu của Lucius, không được tự nhiên mà lui về phía sau từng bước. Snape đi qua che trước mặt cậu, cau mày nói với mỹ nhân tóc bạch kim dù bận vẫn ung dung ngồi trên sô pha: “Lucius, đầu anh đã thoái hoá đến độ cả tiếng người cũng nghe không hiểu sao? Rời khỏi nơi này!”

Khóe miệng Lucius mang theo giả cười tiêu chuẩn quý tộc, “Oh, sao lại không cho tôi ở lại chứ? Severus, tôi muốn cùng bạn tốt của Dra – cậu White tâm sự, phải biết rằng, ngày nghỉ Giáng sinh, Dra luôn nhắc tới cậu White cùng cậu Potter.”

Snape sao có khả năng tin tưởng mấy câu vớ vẩn của ông, lạnh lùng nói: “Có lẽ anh hy vọng tôi đem danh sách tình nhân thời học sinh của anh giao cho Narcissa?”

“Ôi, không, Severus, đó đều là chuyện đã qua, hiện tại tôi chỉ có mình Cissy thôi.” Lucius vội vàng nói.

“Vậy rời khỏi nơi này!” Snape lại hạ lệnh trục khách, lại cảm giác được Hugh đang kéo áo hắn ở phía sau, quay đầu, Hugh đưa qua quyển sổ, “giáo sư Snape, em nghĩ ngài Malfoy nhất định tìm thầy có chuyện quan trọng, không bằng em cáo từ trước.”

Snape không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, “Ở lại đây!” Quay đầu nhìn Lucius, “Lucius, nếu cái đầu bị nhồi đầy thuốc làm mềm tóc kia của anh còn sót lại chút lễ nghi quý tộc thì, nên biết trái lời chủ nhân mà ở lại trên lãnh địa của người đó là một chuyện cỡ nào vô lễ. Ta nghĩ Nhật báo tiên tri sẽ rất thích ý cho cái hành động không thích đáng này của anh lên trang đầu.”

“Oh, được rồi.” Lucius chậm chạp đứng lên, “Như vậy thì hẹn gặp lại, Severus — còn có cậu White.”

“Mau cút đi!” Snape không chút khách khí nói, Hugh lại lễ phép mỉm cười với ông.

Lửa lò sưởi lại bùng lên, Lucius rời đi.

Snape bình tĩnh ngồi vào trước bàn ăn, không nói một lời bắt đầu dùng cơm. Hugh có chút bất an, cậu xuất hiện hình như đã khiến Malfoy hiểu lầm gì đó. Có lẽ, cậu đã mang tới phiền toái cho giáo sư Snape?

Loại suy đoán này làm cho Hugh sắc mặt trắng bệch.

Cậu không hy vọng nhất chính là mang đến cho người đàn ông này bất kì điều gì không vui, cho dù chỉ là một chút.

Hugh cố gắng áp chế loại ý tưởng này xuống, viết lên sổ, thật cẩn thận đưa cho Snape.

Nam nhân nhếch mi, ánh mắt đảo qua dòng chữ, “Giáo sư, em mang đến phiền toái cho thầy sao?”

“Cậu White, ta không biết cái đầu nhỏ chỉ để bài trí trên cổ cậu làm thế nào cho ra kết luận vớ vẩn này, nhưng mà ta nghĩ, đáp án quá rõ ràng đén độ căn bản không cần phải đưa ra.”

Đôi mắt to xinh đẹp nhất thời sáng lên.

Cậu không mang đến phiền toái cho hắn, thật tốt quá! Thật là tốt quá!

Như vậy, cậu còn có dũng khí tiếp tục thủ bên cạnh hắn như vậy.

Mùng 9 tháng 1.

Hugh sáng sớm năm giờ đã rời giường, bên ngoài tháp Ravenclaw vẫn mông lung, nhiệt độ không khí lúc này là thấp nhất ngoại trừ lúc nửa đêm trong những ngày gần đây, Hugh liên tục ếm vài cái thần chú giữấm mới làm cho thân thể ngừng phát run.

Nhanh chóng hoàn thành công tác rửa mặt, thay xong quần áo, khoác lên áo choàng thật dày, Hugh rời khỏi toà tháp, xuyên qua hành lang không có một bóng người, đi đến trước bức tranh hoa quả tĩnh vật.

Lấy tay gãi gãi quả lê, quả lê phát ra tiếng cười khanh khách, lộ ra một lối đi. Hugh đi vào, các gia tinh đã bắt đầu bận rộn không thôi chuẩn bị bữa sáng đều ngừng tay nhìn về phía cậu.

Hugh rất thường xuyên đến phòng bếp, không có gia tinh nào ở Hogwarts không biết cậu, đối việc cậu đoạt công tác của bọn nó đã không phản ứng quá khoa trương nữa.

Một gia tinh đi tới, dùng thanh âm bén nhọn nói với Hugh: “Thưa ngài phù thuỷ, những gì ngài cần Lala đã giúp ngài chuẩn bị tốt, ngay trên bàn bếp ngài hay dùng.”

Hugh cười cười với nó, rước lấy nó hô ầm lên: “Ngài phù thuỷ cười với Lala, Lala thật là vui quá! Ngài phù thuỷ thật sự là rất thiện lương!”

Hugh nhìn tài liệu trên bàn bếp, vừa lòng mỉm cười, cởi áo choàng đặt ở một bên, xắn tay áo lên bắt đầu chuẩn bị cho bữa sáng đặc biệt ngày hôm nay.

Suốt nửa tiếng sau, Hugh rốt cục ngừng tay làm việc, nhìn thành quả mình cố gắng cười đến vui vẻ.

Tung tăng bê bữa sáng nóng hầm hập đi tới hầm. 6h30, giáo sư Snape hẳn là đã trở lại từ rừng Cấm rồi nhỉ?

Quả nhiên, con rắn lại được Snape phân phó trực tiếp mở cửa cho Hugh cho vào, Hugh đi vào, liền nhìn thấy Snape đang đưa lưng về phía cậu, đứng trước tủ thuốc, không biết đang làm gì.

“Cậu White, hôm nay có vẻ cậu đến sớm.” Snape nói xong, xoay người lại.

Bình thường hắn đều là sau bảy giờ mới đưa bữa sáng tới, hôm nay sớm hơn gần nửa tiếng.

Hugh đặt thức ăn lên bàn, đi qua kéo hắn lại đây, như kiểu hiến vật quý, làm cho Snape thấy mà buồn cười.

“Mì?” Khi Snape nhìn thấy bữa sáng hôm nay, không khỏi chọn mi. Hắn nhớ rõ Hugh cứ mãi cường điệu bữa sáng nên ăn ít mì phở, ăn nhiều cháo hoặc uống sữa đậu nành.

Hugh ấn hắn ngồi xuống, chính mình cũng ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm viết: “Đây là mì trường thọ, sinh nhật ở Trung Quốc đều phải ăn, ý nghĩa chính là trường thọ.”

Sinh nhật?

Ngực Snape bỗng dưng nóng lên.

Đúng rồi, hôm nay thật là sinh nhật hắn, chính hắn cũng đều quên, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại nhỡ rõ.

Hugh tiếp tục viết: “Thầy đừng thấy cả bát đầy mì, kỳ thật bên trong chỉ có 1 sợi thôi, như vậy mới có thể thật sự phù hộ trường thọ.”

Ngày hôm qua cậu đã kêu gia tinh đi mua bột mì cao cân, sau đó tự mình nhào nặn lên men, hôm nay thức dậy sớm như vậy vì kéo mì.

Snape nhìn cậu một cái, cái liếc mắt kia ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, khiến cho Hugh nghĩ mình nhìn nhầm.

Sao lại không ăn đi?

Hugh nghĩ, có chút nôn nóng, mì nguội thì khó ăn lắm. Nhẹ nhàng đẩy khuỷu tay Snape, dùng ánh mắt ý bảo hắn nhanh ăn đi. Snape thế này mới cầm lấy đũa, khều mì lên bắt đầu ăn.

Bát mì này nhìn đơn giản, nhưng riêng kéo mì đã tốn của Hugh gần một giờ, sau đó dùng xương bò nấu nước dùng, cuối cùng thêm một quả trứng, rắc thêm hành, nhỏ thêm vài giọt dầu vừng.

Snape ăn vào, quả nhiên cả một chén mì to chỉ có một sợi, không khỏi khiến hắn có chút kinh ngạc.

Hugh nhìn thấy vẻ mặt hắn, trong lòng thỏa mãn lại đắc ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi