[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

“Theo chúng ta phỏng đoán, giáo sư Quirrel mấy ngày nay sẽ tới khu cấm lầu ba trộm hòn đá phù thuỷ.” Harry trịnh trọng nói, “Chúng ta không thể làm cho ông ta thực hiện được, nếu không một khi Vol –” Draco cùng Hermione run rẩy, Harry vội vàng sửa miệng, “Người kia sống lại, hậu quả sẽ không lường nổi!”

Hugh mặt nhăn nhíu mày – cậu cũng không hy vọng Harry liên quan đến chuyện này, giới phù thuỷ người nhiều như vậy, đem hy vọng ký thác trên người một đứa nhỏ, những người khác nghĩ cái quái gì nữa không biết?

“Harry, cậu muốn làm như thế nào?” Draco hỏi, ánh mắt màu xám bạc lóe lên ánh sáng phức tạp, cậu ta phải viết thư hỏi thái độ của phụ thân một chút mới được.

Harry quả quyết, “Ngăn cản ông ta!”

Hugh quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.

“Harry nói rất đúng, người kia không thể sống lại, nếu không giới phù thuỷ sẽ lại nhấc lên một hồi chiến tranh đẫm máu.” Cô bé Hermione phân tích: “Hơn nữa hắn vẫn cho rằng Harry là kẻ địch số mệnh của mình, một khi ông ta ngóc đầu trở lại, Harry nhất định sẽ là mục tiêu đầu tiên. Dù xem xét từ mặt nào thì chúng ta cũng không thể không ngăn cản ông ta.”

Hermione bằng vào thông minh tài trí cùng sự chân thành của cô bé đã hoàn toàn được Harry cùng Draco nhận thức, một tháng trước bọn họ đem phần lớn mọi chuyện đều nói hết cho cô bé. Cô nhỏ tuy rằng kinh hoảng, nhưng dù sao vẫn chưa trải qua thời kì khủng bố có Voldemort, rất nhanh liền tỉnh táo lại.

Harry cùng Hermione nhìn hết về phía Draco, Draco sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cực lực trấn định, “Tôi đương nhiên đứng về phía Harry, nhưng Malfoy coi trọng lợi ích hơn hết thảy, phải xem suy tính của phụ thân đã.”

Harry cùng Hermione trầm mặc. Tuy rằng bọn họ cũng không quá hiểu cái điệu bộ quý tộc kia, nhưng vẫn nhìn ra được Draco cần phải lo lắng hơn bọn họ rất nhiều chuyện.

Đây là mấy câu Hugh cúi đầu viết lên sổ trên bàn, đặt ở giữa cho ba người xem, “Đúng như lời Hermione, Harry, đả bại người kia đã là chuyện em không thể không làm. Nhưng em phải nhớ kỹ, em không phải chỉ có một người, chúng ta đều là hậu thuẫn của em, giáo sư trong trường cũng không phải để trang trí, chủ nghĩa anh hùng Gryffindor của em tốt nhất không cần phát huy.”

Harry dùng sức gật đầu.

Hugh lại lấy sổ viết tiếp: “Anh nghĩ giáo sư Quirrel mấy ngày nay sẽ ra tay, nhưng có hiệu trưởng Dumbledore, tất nhiên ông ta sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Các em chỉ cần chú ý ngày nào hiệu trưởng rời khỏi Hoagwarts, vậy đó chính là lúc Quirrel hành động.”

Ba phù thuỷ nhỏ đều gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

“Draco, gia tộc của cậu ích lợi liên lụy quá lớn, đến lúc đó cậu không thể tham gia, nếu không sẽ liên lụy gia tộc.” Hugh viết xong, giương mắt nhìn rồng nhỏ bạch kim.

“Tôi biết.” Draco mím môi.

Hugh dùng thần chú hiển thị thời gian, đã là 5:00pm.

“Không còn sớm, anh đi trước, các em cũng sớm một chút tới lễ đường ăn tối.” Hugh vội vàng cáo biệt, Harry lại giữ chặt cậu lại, “Hey! Hugh, rốt cuộc anh đang làm cái gì? Thần thần bí bí như vậy, em đã thật lâu cũng không thấy anh tới lễ đường ăn cơm.”

Hugh bất đắc dĩ ngồi lại, đối mặt với ba ánh mắt hình dấu chấm hỏi, bất đắc dĩ mở bút viết: “Thật có lỗi, hiện tại anh không thể nói cho các em.”

Draco khi không đối mặt với Chúa tể hắc ám thì vẫn rất quý tộc, “Hugh, chúng ta chỉ quan tâm anh mà thôi, nếu anh không muốn nói cũng không sao.”

Hugh cảm kích cười cười, “Tôi biết. Draco, Harry, Hermione, cám ơn mấy đứa.”

Hermione nhún vai cười, “Hugh, anh không phải đang vội sao? Mau đi đi!”

Hugh gật đầu, thu lại giấy bút, bước nhanh rời đi. Trước bàn ba con động vật nhỏ hai mặt nhìn nhau — Hugh rốt cuộc đang bận cái gì nha!

Hugh đến phòng bếp làm tốt bữa tối, kêu gia tinh trước đưa tới hầm.

Tháo tạp dề xuống, Hugh vừa đi vừa sững sờ.

Nếu không phải hôm nay Harry nhắc tới giáo sư Quirrel cùng hòn đá phù thuỷ, cậu hầu như đã quên thế giới này cũng không bình tĩnh như nó biểu hiện bên ngoài, Chúa tể hắc ám, hồn khí, Thực Tử Đồ, chiến hỏa sắp sửa nổ ra lần nữa.

Mà nam nhân cậu yêu, sẽ yên lặng chết đi trong cuộc chiến tranh này, cái gì cũng không lưu lại.

Mới nghĩ tới điều này, cậu liền cảm thấy trái tim như bị một bàn tay vô hình gắt gao nắm lấy, đau đến ngay cả thở dốc cũng không làm nổi.

Chúa tể hắc ám chết tiệt! Chiến tranh chết tiệt! Nagini chết tiệt!

Hugh cắn răng, ra sức xoa xoa tay, ánh mắt lạnh như băng.

Cậu sao có thể nhìn hết thảy những điều này phát sinh, nếu đã cậu biết cái gọi là quỹ tích vận mệnh. Cho dù không biết lượng sức cũng tốt, cậu muốn giữ cho nam nhân kia mạnh khỏe, chẳng sợ có phải mất đi tính mạng này!

“Cạch!” Tắt vòi nước, Hugh vẫy vẫy đôi tay đầy bọt nước, xoay người rời khỏi phòng bếp.

Ai ngờ mới vừa đi khỏi phòng bếp không bao lâu, liền bắt gặp Harry, Draco cùng Hermione đang vội vã.

“Hugh!” Ba phù thuỷ nhỏ cùng kêu lên, Hugh xoa trán, hai con rắn nhỏ, một con ưng con, sao thoạt nhìn qua cứ như ba chú sư tử Gryffindor đang hăng máu vậy?

“Hugh, chúng ta vừa mới nghe nói Hiệu trưởng Dumbledore bị Bộ pháp thuật gửi thư gọi đi rồi, hòn đá phù thuỷ!” Harry vừa nói vừa chạy tới, “Chúng ta lập tức đi ngăn cản ông ta!”

Hugh cẩn thận suy nghĩ, xác thực, hôm nay là ngày Quirrel sẽ hành động.

Lấy ra giấy bút viết ngoáy: “Harry, Hermione, hai em tới khu cấm chờ trước ởđó, ta cùng Draco đi tìm giáo sư, không cần tự tiện hành động!”

Harry cùng Hermione đang muốn rời đi, Hugh đột nhiên nhớ tới cái gì, giữ chặt bọn họ, “Hai em ai biết chơi cờ Phù thuỷ?”

Một con rắn nhỏ cùng một con ưng con liếc nhau, lắc đầu. Draco ra tiếng, “Tôi biết.”

Hugh do dự một chút, viết: “Draco, cậu cũng đi theo đi.”

“Hugh?!” Harry khó hiểu hô to, nó biết Draco nếu cùng nó đi tới trước mặt Quirrel thì nhất định sẽ mang tới cho Draco cùng gia tộc cậu ta nguy cơ rất lớn.

Hugh viết: “Không có việc gì, anh đều có đúng mực.” Chỉ cần để Draco hạ xong ván cờ phù thuỷ là được, dù sao Harry cùng Quirrel ngay mặt giằng co là ở cửa cuối cùng.

Đuổi ba người đi, Hugh vội vàng chạy về phía hầm.

Khi Hugh mang theo Snape sắc mặt âm trầm tới khu cấm lầu ba, chó ba đầu Fluffy đã tỉnh, con mắt xanh lục to như chuông đồng trừng mắt nhìn bọn họ, ba cái miệng mở lớn chảy nước miếng, một trận tanh tưởi đánh úp lại. Mà ba phù thuỷ nhỏ vốn nên chờở nơi này lại không thấy bóng dáng.

Hugh tức giận bọn họ không nghe lời mình, sắc mặt Snape càng đen vài phần, ếm bùa chú lên cái đàn hạc bên cạnh Quirrel để lại, tiếng nhạc vang lên, chó ba đầu hầu như là lập tức, mí mắt cao thấp đánh nhau, một thoáng chốc liền ngủ mất, tiếng ngáy chấn vang thiên địa.

“Hugh, sao em vẫn ở chỗ này!” Snape nói xong định mở cửa hầm, Hugh giữ chặt ống tay hắn, mím môi, lắc đầu, thần sắc kiên quyết.

Bình thường cậu lộ ra biểu tình này chính là đại biểu quyết không thỏa hiệp, cho dù là Snape cũng vô pháp thay đổi quyết định của cậu.

“Nhóc đáng ghét chết tiệt!” Snape thấp hô một tiếng, ôm cậu vào trong ngực, ếm cho cả hai một thần chú khinh thân, nhảy xuống cửa sập, lập tức bỏ thêm hai thần chú trôi nổi.

Hai người dừng trên một thứ gì đó mềm mại, Hugh biết đây là quỷ đằng của giáo sư Sprout. Không đợi dây leo bò lên người, Snape rõ ràng nên phóng một Incendio, ôm Hugh nhẹ nhàng đặt chân lên mặt đất.

Snape buông Hugh ra, lôi kéo tay cậu đi dọc về phía hàng lang đá phía trước.

Bọn họ đi vào một phòng hình vòm sáng ngời, vô số con chim nhỏ sắc sỡ loá mắt giống như đá quý vỗ cánh bay tới bay lui trong phòng, phòng đối diện có một cánh cửa gỗ rất nặng.

Hugh ngẩng đầu vừa thấy, mấy con chim nhỏ này nhìn kỹ sẽ phát hiện kỳ thật là chìa khóa, Hugh rất nhanh liền phát hiện chiếc chìa khóa màu bạc bị nắm thô lỗ hai lần, đang muốn nhắc nhở Snape, lại phát hiện Snape đã phóng một cái Diffindo, lưu loát phân liệt cánh cửa gỗ kia.

Hugh co rút khóe miệng, trên cửa có thi chú phản thần chú mở cửa, Harry bọn họ mới cần lao lực đi bắt chìa khóa, như vậy Quirrel ít nhất cũng là một giáo sư, sao lại không nghĩ tới dùng Diffindo, ngược lại còn muốn cưỡi chổi đi bắt chìa khóa?

Quả nhiên người với người quả thật khác nhau quá lớn sao?

Snape hoàn toàn không biết Hugh suy nghĩ đã theo hướng quỷ dị, lôi kéo tay hắn xuyên qua cánh cửa dập nát, đứng bên cạnh một cái bàn cờ thật lớn.

“Cha đỡ đầu! Hugh!” giọng Draco vui sướng truyền đến, Snape cùng Hugh đi qua xem, thấy Draco đứng ở bên kia bàn cờ, có chút chật vật, mái tóc bạch kim luôn chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ cũng có chút loạn, nhưng cũng may có vẻ không bị thương.

Snape cùng Hugh đang nắm tay tách ra, “Draco, sao trò lại ở chỗ này?” Snape lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ chủ nghĩa thích làm anh hùng Gryffindor cũng thể hiện trên người một Slytherin? Có lẽ ta nên viết thư cho Lucius thảo luận vấn đề giáo d*c của trò, một trăm lần quy định Slytherin cùng gia quy Malfoy đại khái là một lựa chọn không tồi.”

Ôi! Không! Tay mình sẽ gãy mất!

Draco lập tức cúi đầu, “Thực xin lỗi, cha đỡ đầu, con đã biết sai rồi, con sẽ tự nhận phạt với phụ thân.” Hy vọng đến lúc đó có thể giảm đi chút hình phạt.

Snape không hờn giận hừ lạnh một tiếng, mang theo Hugh đi qua bàn cờ. Nhân mã trên bàn cờ lập tức sống dậy, bọn kỵ sĩ vung kiếm bổ tới bọn họ. Snape tung ra một tá Reducto cùng Sectumsempra, bàn cờ bụi đất bay đầy, nơi nơi đều là mảnh vụn đổ nát.

Cha đỡ đầu thật là lợi hại!

Draco sùng bái nhìn Snape mặt không chút thay đổi — quyết định! Cậu ta sẽ lấy cha đỡ đầu làm chuẩn! Đương nhiên, chỉ là trên phương diện vũ lực.

Snape lạnh như băng nhìn cậu ta một cái, “Draco, lập tức trở về, nếu trò không hy vọng một trăm lần quy tắc tăng gấp đôi.”

Draco nhớ tới tới những quy tắc phức tạp đến đáng sợ, run lên cầm cập, lập tức gật đầu, “Dạ, cha đỡ đầu.” Nhìn nhìn Hugh bên người hắn, “Vậy Hugh có cần theo con trở về không?”

Snape quay đầu nhin Hugh, đôi mắt mèo thật to của thằng nhóc kia không chút nào thoái nhượng trừng hắn, nhất định sẽ không thỏa hiệp, bất đắc dĩ, “Không, trò ấy đi theo ta.”

Draco gật đầu, cổ quái nhìn cha đỡ đầu nhà mình hòa hảo liếc mắt nhìn Hugh – sao cứ cảm thấy cha đỡ đầu cùng Hugh là lạ nha!

Snape cùng Hugh mở ra cánh cửa trước mặt, một mùi vị thối tha ụp tới, Hugh thiếu chút nữa thì nôn ra, vội vàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong cái ôm mang theo mùi dược đắng của Snape.

Snape cũng mặt nhăn mày nhíu, ôm sát đứa nhỏ trong lòng, nhanh chóng đi qua thông đạo có quỷ khổng lồ hôn mê, mở ra cánh cửa tiếp theo.

Bên trong không có gì đáng sợ, chỉ có một cái bàn, bên trên để bảy cái chai màu sắc khác nhau, còn có cô bé Hermione đưa lưng về phía bọn họ.

Snape buông Hugh ra, lạnh lùng lên tiếng: “Cô Granger, cô làm cái gì ở trong này?”

“A!” Hermione sợ hãi kêu một tiếng, quay đầu lại, “Giáo sư Snape, Hugh!”

Hugh cười đối với cô bé đang kinh hoàng, nụ cười ôn hòa đã trấn an cảm xúc của cô bé.

Snape không vui hừ một tiếng, “Cô Granger, Potter đâu?” Hermione chỉ cánh cửa phía sau, “Cậu ấy đã đi vào.”

Snape nhíu mày, cùng Hugh bước đến trước cánh cửa, phía sau lập tức bốc lên khói lửa màu tím, đồng thời cánh cửa đối diện cũng dấy lên ngọn lửa màu đen.

Snape từ túi tiền lấy ra độc dược màu xanh nhạt, một ngụm uống vào. Hugh giật nhẹ tay áo hắn, Snape mím đôi môi mỏng, không cam lòng lại lấy ra một lọ cho cậu.

“Cô Granger, lập tức quay về tháp Ravenclaw!” Snape nói xong, cùng Hugh vượt qua ngọn lửa màu đen, mở cửa —

Hermione nhìn cánh cửa đóng lại rất nhanh kia, nghĩ ngợi, cầm lấy chai thuốc hình cầu trên bàn, uống độc dược bên trong xuống, xuyên qua ngọn lửa màu tím đi về.

Khi Snape cùng Hugh đi vào căn phòng cuối cùng, cuộc giằng co giữa Harry cùng Quirrel, hoặc là chủ hồn Voldemort đã gần kết thúc.

Harry đang gắt gao bắt lấy cánh tay Quirrel không rời, Quirrel phát ra tiếng thét chói tai khiến người ta rợn tóc gáy, Harry cũng bởi vì vết sẹo trên trán đau đớn mà ngũ quan vặn vẹo.

Harry chú ý tới bọn họ đã đến, há mồm muốn nói gì, lại phát không ra tiếng.

“Thằng nhãi con Potter chết tiệt!” Snape mắng một tiếng, rất nhanh rút ra đũa phép làm một cái Avada Kevadra với Quirrel.

Quirrel lập tức bất động, một bóng đen chui ra từ sau gáy ông ta, kêu gào bén nhọn, rất nhanh biến mất trong căn phòng. Đồng thời Harry cũng bởi vì đau đớn kịch liệt mà ngất đi.

Hugh vội vàng đi qua đỡ lấy nó, nhìn kỹ — may mà không bị thương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi