[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Trên đường cái, Snape chỉ vào một quán bar nhỏ hẹp mà dơ bẩn đối diện ngã tư đường nói với Hugh White: “Cửa vào giới phù thuỷ, quán Cái vạc lủng.”

Quán bar này nằm giữa một cửa hàng đĩa nhạc và một hiệu sách, thoạt nhìn thật sự rất không hợp mắt. Người chung quanh lui tới, ai cũng không liếc mắt tới nó, giống như nó không tồn tại vậy.

Hugh White có chút tò mò, dù sao đọc truyện là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

“Chỉ có phù thuỷ mới nhìn được quán bar.” giọng của Snape từ đỉnh đầu truyền đến, tuy rằng ngữ điệu vẫn cứng nhắc mà lạnh như băng, nhưng hắn tâm lí giải thích làm cho Hugh rung động.

Hai người đi vào quán Cái vạc lủng.

Quán bar thoạt nhìn càng kinh khủng hơn so với bên ngoài, tối tăm lại còn bẩn thỉu, Hugh nhăn mi, không không dấu vết tránh được một tên say khướt suýt nữa đụng vào cậu.

Trên quầy bar có một ông già sắp rụng sạch tóc đang chà lau li rượu, lão chú ý tới Snape đến, mang theo kinh ngạc cùng khoái trá mà hô lên: “Ồ! Giáo sư Snape, thật sự là khó có được!” ánh mắt lão chuyển qua Hugh đi bên người Snape, “Thật là 1 đứa nhỏ xinh đẹp, là tân sinh năm nay của Hogwarts sao?”

Snape mặt âm trầm, kiểu người sống chớ gần, khí thế đáng sợ làm người ta lui binh, bên người hắn ngoại trừ Hugh White thì 3m xung quanh không còn ai.

Đối với sự tiếp đón của ông chủ, Snape chỉứng phó gật đầu, thô lỗ túm tay Hugh rời khỏi quán bar.

Hai người đi vào một cái giếng trời vây kín tường xung quanh, ngoại trừ một cái thùng rác cũ nát thì chỉ có một ít cỏ dại.

Snape đứng trước mặt tường có cái thùng rác, lấy ra đũa phép, nói với Hugh White: “Nhìn kĩ, cậu White, hy vọng cái đầu với dung lượng não thiếu đến đáng thương của cậu không đến mức ngay cả điều này cũng không nhớ.”

Hắn nói, “Lên trên 3 khối, sang ngang thêm 2 khối.” Snape dùng đũa phép gõ mấy khối gạch, khối gạch dưới cái nhìn chăm chú của Hugh rung lên, bắt đầu di động, ở giữa lộ ra một lỗ hổng, lỗ hổng chậm rãi biến lớn, cuối cùng trở thành một cái cổng vòm, phía bên kia là một ngã từ đường cổ kính quanh co mà uốn lượn.

Thú vị cực kì!

“Nơi này chính là Hẻm Xéo, cậu White, đuổi kịp!” Snape bước qua, Hugh vội vàng gắt gao đuổi kịp.

Hẻm xéo vô cùng náo nhiệt.

Những cửa hàng dày đặc xếp san sát hai bên đường, những phù thuỷ nam nữ mặc trang phục kì dị tới lui, trên mặt biểu tình khác nhau.

“Gan rồng, mười bảy Sickles 1 ounce.” Một người phụ nữ béo hô to, Hugh nhìn qua, đó là một cửa hàng thuốc.

Người đàn ông áo đen đi rất nhanh, Hugh chỉ liếc mắt một cái mà hắn đã đi rất xa rồi, Hugh vội vàng chạy chậm theo sau, không dám ngó nghiêng nữa. Dù sao về sau cậu tự đi, đến lúc đó lại nhìn cũng không muộn.

“Cậu White,” Snape lạnh lùng nói với Hugh đã chạy đuổi kịp mình, còn đang thở nói: “Mời bảo quản ánh mắt mình cho tốt, theo sát ta, ta không có nhiều thời gian tiêu phí trong này với cậu đâu. “

Hugh gật đầu, Snape sải bước đi phía trước, “Hiện tại, cậu White, cậu cần đến Gringotts đổi bảng Anh thành tiền phù thuỷ.”

Bọn họ đi vào một tòa kiến trúc màu trắng cao hơn hẳn, cửa lớn bằng đồng có 1 sinh vật xấu xí mặc chế phục đỏ tươi nạm vàng đứng canh.

Snape ngắn gọn giải thích: “Gringotts là sản nghiệp của yêu tinh.”

Hugh chỉ liếc mắt một cái yêu tinh canh cửa sẽkhông quay lại nhìn, điều này khá là phá huỷ hình tượng yêu tinh trong lòng cậu. Cho dù cậu có nguyên nhân sớm không ôm kỳ vọng gì với bộ dáng yêu tinh nhưng thật sư là yêu tinh ở Gringotts vượt quá sức tưởng tượng của cậu.

Bọn họ dọc theo cầu thang màu trắng đi vào ngân hàng, khi vào cửa yêu tinh cúi chào bọn họ.

Đi vào đại sảnh, họ nhìn thấy hai cánh cửa bằng vàng, trên đó có khắc mấy hàng chứ:

“Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý:

Coi chừng cái giá của tội tham lam

Những kẻ chỉ muốn lấy mà không làm

Lúc trả sẽ phải gấp nhiều lần hơn

Vậy nên nếu muốn tìm kho báu

Thứ không bao giờ thuộc về mi

Quân trộm cắp mi đã được cảnh báo

Cái giá phải trả không chỉ kho tàng đâu.”

Bọn họ được hai yêu tinh dẫn vào một gian phòng bằng đá cẩm thạch. Hugh thấy trên quầy có rất nhiều yêu tinh. Bọn họ có người đang cân tiền bằng cái cân đồng, có người đang dùng kính quang lọc kiểm tra tỉ lệ đá quý, có người đang phục vụ cho phù thuỷ.

Snape mang cậu đi đến quầy, nói với một yêu tinh nhàn rỗi: “Đổi ít tiền cho cậu ta. “

“Được, thưa ngài.” yêu tinh kia cung kính nói xong, nhưng Hugh cứ cảm thấy ánh mắt nó lộ ra ác ý.

“Xin hỏi ngài cần đổi bao nhiêu? Hiện tại tỉ giá hối đoái giữa Galleon và bảng Anh là 1:5. Một đồng vàng Galleon bằng 17 Sickle bạc, bằng 493 knut đồng.”

Hugh White lấy 500 Bảng Anh trong túi tiền ra cho yêu tinh, lại lấy giấy viết nhanh: “Làm phiền đổi cho 50 Galleon, còn lại đổi thành Sickle và Knut. “

Yêu tinh kia quái dị nhìn cậu một cái, dưới tầm nhìn chết chóc cuả Snape mà thu hồi tầm mắt, lưu loát đổi tiền cho Hugh.

Cầm túi tiền nặng trịch, Hugh đi theo sau Snape rời khỏi Gringotts.

“Cậu White, nếu cậu đồng ý tiết kiệm chút thời gian cho giáo sư độc dược tương lai của mình một chút, ta nghĩ cậu có thể tự đi may quần áo ở tiệm phục trang của phu nhân Madam Malkin, mà ta sẽ giúp cậu mua sách và dụng cụ học tập.”

Hugh gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Snape đưa cậu đến cửa hàng quần áo, sau khi dặn dò phu nhân Malkin thì rời đi.

“Cưng ơi, là muốn mua đồng phục Hogwarts sao? Ta nghĩ cưng nhất định là tân sinh Hogwarts.” phu nhân Malkin mặc một bộ áo chùng tím tươi cười thân thiện nói với Hugh có chút câu nệ.

Hugh ngại ngùng cười cười, gật đầu.

“Cửa hàng chúng ta có rất nhiều, cưng ơi, có thể nói cho ta biết tên của cậu không?” Malkin phu nhân đi ra khỏi quầy, trong tay túm một cái thước đo đang vặn vẹo.

Hugh lấy ra giấy bút, mở một tờ mới, rất nhanh viết: “Phu nhân, tên cháu là Hugh White. Cháu không thể nói chuyện, xin hãy tha lỗi cháu không thể nói chuyện với bà. Cháu muốn mua đồng phục Hogwarts, làm phiền bà. “

Phu nhân Malkin vẻ mặt kinh dị nhìn cậu viết, trên mặt nhất thời hiện lên thương tiếc, hốc mắt có chút ướt át, “A, đứa nhỏ đáng thương! Merlin hỡi! Đương nhiên, cậu White, không ai sẽ nhẫn tâm trách cậu không mở miệng đâu.”

Hugh lại viết: “Phu nhân, bà có thể gọi cháu là Hugh, đây chính là vinh hạnh của cháu.”

“Đương nhiên, a, đương nhiên, Hugh thân ái.” phu nhân Malkin lau khóe mắt, ngữ khí mang theo chút thoải mái.

“Phu nhân, có lẽ chúng ta có thể bắt đầu đo đạc được rồi, bà biết đó, ngài Snape mang cháu đi mua sắm có tính nhẫn nại không tốt lắm.” Hugh viết, trên mặt mang theo ý cười.

“Đúng vậy, đương nhiên. Giáo sư Snape, ta biết mà, lần cuối gặp ta còn khuyên cậu ấy đổi màu quần áo đi. Hugh thân yêu, như cháu đã thấy, cậu ấy luôn mặc đồ đen.” Phu nhân Malkin nói xong, buông tay tung thước đo ra, thước đo khẩn cấp dao động trên người Hugh White.

Cái thước đo có tiếng háo sắc này lượn lờ trước ngực Hugh ba lượt, trên mông năm lần, lúc nó còn muốn tiếp tục ăn đậu hủ non thì bị phu nhân Malkin tóm lại, “Ngại quá, Hugh, cháu biết không, nó nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu luôn kiềm chế được.”

Hugh mím môi cười cười, cực lực áp chế xúc động muốn đem cái thước đo chết tiệt hư hỏng kia bầm thây vạn đoạn.

“Chỉ cần một giờ là xong, Hugh, trong khoảng thời gian này cháu có thể đi mua vật phẩm khác.” phu nhân Malkin cười nói, Hugh gật gật đầu, sau đó viết: “Làm phiền bà, phu nhân, xin lấy loại vải tốt nhất cho cháu. “

“À, đương nhiên, vải tốt nhất.” phu nhân Malkin lấy vải ở cái giá phía sau ra.

“Cậu White, thật cao hứng khi nhìn thấy cậu ở đây, mà không phải đang chạy loạn ở một nơi nào đó ta không thấy được như quỷ khổng lồ.” giọng nói trầm thấp mềm mượt của Snape vang lên, “Cầm lấy đồ của cậu, cậu White.”

Snape đem bộ sách đã được thu nhỏ và đồ dùng đặt lên trên bàn, Hugh nhận lấy, mỉm cười cảm ơn.

“Như vậy, trong lúc này,” Snape nhìn thoáng qua phu nhân Malkin đang cắt vải, “Cậu White, chúng ta có thể đi trước điền đầy cái bụng nhỏ đáng thương của cậu, sau đó đi mua đũa phép được không.”

Bọn họ vào cửa tiệm Florean Fortescue tùy tiện ăn chút gì, Hugh cho rằng quán ăn này ngoại trừ đồ uống lạnh thì những món còn lại đều không xong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi