[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Nhật kí cùng nhẫn là những hồn khí dễ dàng lấy được nhất, các hồn khí khác đều khó lấy được, vương miện Ravenclaw nói như thế nào cũng là ở trên địa bàn của Dumbledore, muốn lấy thì không cẩn thận chút thật đúng là không được.

Chén vàng Hufflepuff ở Gringott, chỉ sợ phải chờ tới khi Thực tử đồ vượt ngục mới có thể giả mạo Bellatrix Lestrange đi lấy, hộp dây chuyền Slytherin ở nhà cũ Black, cũng phải đợi đến khi Sirius Black một lần nữa trở về nhà cũ mới lấy về tay, Nagini thì tìm không được, hiện tại bọn họ phải bắt tay vào nghiên cứu nước thuốc tinh lọc, giải quyết mảnh hồn trên trán Harry Potter cùng Dấu hiệu đen.

Căn cứ vào nguyên nhân sắp khai giảng, bọn họ quyết định để cho Lucius tìm manh mối vềnước thuốc tinh lọc trong thư viện của gia tộc Malfoy, Snape và Hugh thì đều tự tìm ở thư viện Ravenclaw cùng thư viện Hogwarts.

Ngày hôm sau khi tiêu hủy nhẫn, Snape mang theo Hugh tới Hẻm Xéo mua đồ dùng học tập mới, sách vở cùng một ít nguyên liệu độc dược. Độn thổ vào một góc trong Hẻm Xéo, chờ Hugh hết choáng váng đi ra, không ngoài dự kiến, con rắn nhỏ mắt xanh vẫn chờ họở bên ngã tư đường liền phát hiện bọn họ đầu tiên, tung tăng chạy lại. “Hugh, giáo sư Snape.”

Draco bên cạnh thì lễ phép kêu, “Cha đỡ đầu, Hugh.” Snape “Ừm” một tiếng, trừng mắt nhìn người yêu nhỏ vẻ mặt vô tội bên người — nếu không phải Hugh nói lộ thời gian mua sắm của bọn họ ra ngoài thì giờ hắn đâu phải đối mặt với một tên Potter ngu xuẩn! Còn có lão ong mật chết tiệt, nếu không phải ngày mai lại bị an bài công tác tiếp đãi tân sinh, ngày kia giáo sư sẽ về trường, hắn cũng có thể lùi thời gian mua sắm lại một ngày, có thể tránh được cái đứa ngu xuẩn luôn thích dính lấy người yêu nhỏ của hắn!

Hugh vụng trộm nhéo nhéo lòng bàn tay người yêu ác liệt của mình, bình ổn bất mãn của hắn.

Snape hừ một tiếng, nhưng sắc mặt đã hơi dịu đi. Draco xem ở trong mắt, cảm thán, quả nhiên nước thuốc trấn an nhãn hiệu White là vạn năng sao?

Hugh chọn trước một ngày đến Hẻm Xéo là có nguyên nhân, cậu nhớ cõ trong truyện là Harry đi mua sắm vào ngày hôm qua, kết quả vừa vặn gặp phải Gilderoy Lockhart ký tên tặng sách, khiến cho rối tinh rối mù. Cậu hoãn lại thời gian, hy vọng có thể tránh khỏi vụ hỗn loạn kia. Snape tự nhiên cũng nghĩ tới điều này, vốn đổi thành hôm nay tới Hẻm Xéo Snape rất vừa lòng, nhưng khi biết Hugh tiết lộ thời gian cho Harry, hắn cũng rất muốn cho thằng nhãi Potter một tá Avada Kavadra!

Snape hung tợn trừng mắt nhìn con rắn nhỏ mắt xanh một cái, túm tay Hugh áo bào đen cuồn cuộn đi mất, Draco cùng Harry vội vàng đuổi kịp. Hugh vừa cố gắng đuổi kịp bước chân của Snape, vừa tranh thủ quay đầu lại chớp mắt với cả hai. Harry liều mạng ngoắc ngoắc cậu, lôi kéo Draco đáng thương chạy nhanh lên, miễn cưỡng đi theo sau hai bước.

Tại sao có thể như vậy?!

Hugh đứng ở cửa tiệm sách Phú quý và Cơ hàn, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng tấp nập trước mắt. Trên lầu căng một biểu ngữ, trên đó viết: Gilderoy Lockhart kí tên quyển tự truyện ‘Cái tôi màu nhiệm’, chiều nay 12:30-4:30. Phía dưới còn có một bức ảnh chụp nụ cười tiêu chuẩn hở tám cái răng của Lockhart.

Hugh cảm thấy ngơ ngác, kịch tình không thể trái vì cái gì nhất định phải thể hiện ở chỗ này cơ chứ! Nghĩ đến bao cỏ tự kỷ cuồng ngoại trừ khoe răng thì chả biết làm gì kia, Hugh liền đau đầu không thôi. Hơn nữa, người này tự kỷ đến không thể nói lý, sách vở của cậu cùng bọn năm dưới Harry giống nhau, phần lớn là sách của Lockhart, phỏng chừng tám phần là toàn bộ sách giáo khoa phòng ngự ma thuật đen của Hogwarts năm nay đều là như vậy.

Ngẩng đầu nhìn người yêu bên người, sắc mặt đã đen còn hơn cả than đá, áp khí quanh thân thấp đến đông lạnh, Draco cùng Harry đáng thương còn chưa rõ ràng tình huống đã run run lui về phía sau vài bước, rời xa trung tâm áp khí, đồng thời vô cùng kính nể Hugh có dũng khí phi thường.

Hugh lôi kéo tay áo Snape, phù thuỷ nam tóc đen cúi đầu nhìn cậu, sẵng giọng mặt mày trở nên ôn hòa, “Có chuyện gì?” Hugh chỉ cậu cùng hắn, lại chỉ cửa hàng nguyên liệu độc dược bên trái, lại chỉ chỉ Harry, Draco bên cạnh rồi chỉ vào quán sách đông đúc — chúng ta đi mua nguyên liệu độc dược, để cho Draco cùng Harry đi mua sách.

Snape khoái trá nhếch lên một bên mày anh tuấn, “Ý kiến hay!” Ngẩng đầu đối với hai động vật nhỏ tự dưng phải rùng mình nói: “Draco, con cùng Potter đi mua sách, ta cùng Hugh đi mua mấy thứ khác.”

Hai động vật nhỏ lập tức nhăn mặt, “Cha đỡ đầu –“ “Hugh, em không muốn –“

Snape rõ ràng nói: “Cứ quyết định như vậy!” Mang theo Hugh rời khỏi cái nơi không lưu thông được không khí này.

“Draco, giáo sư Snape đây là chuyên chế thống trị! Chúng ta phải phản kháng! Đả đảo chính quyền chuyên chế!” Harry căm giận kháng nghị. Rồng nhỏ bạch kim hắc tuyến — Harry, cậu thật sự suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!

Mặc kệ hai con rắn nhỏ có bao nhiêu không tình nguyện, bọn họ vẫn phải vào tiệm sách làm nhân bánh bích quy. Draco nghĩ trong đám đông đáng sợ 99% sẽ có mẫu thân nhà mình, lại đau đầu.

Quả nhiên, hai người vừa chen vào cửa hàng, liền nhìn đến bóng dáng Narcissa xinh đẹp. Harry kéo kéo ống tay áo Draco, “Draco, sao dì Narcissa lại ở chỗ này? Gilderoy Lockhart này thật lợi hại như vậy sao?” Harry ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai cười như một thằng ngốc đứng giữa đám người.

“Không, Lockhart là một cái bao cỏ từ đầu đến đuôi, gã này ngoại trừ ba hoa, cười ngây ngô cùng với viết mấy thứ tiểu thuyết buồn cười thì còn biết cái gì nữa!” Draco không lưu tình chút nào mà phê bình. Cũng may cậu ta còn nhớ rõ hạ giọng, nếu không chỉ sợ sẽ bị đám fan điên cuồng mỗi người một ngụm nước miếng dìm cho chết đuối!

“A?” Harry nháy mắt mấy cái, “Dì Narcissa không biết bộ mặt thật của gã sao? Dì ấy trông có vẻ rất hưng phấn. Ôi, chú Lucius sẽ ghen mất!”

Draco giả cười, “Mẫu thân nói tuy rằng gã là một bao cỏ, nhưng không thể phủ nhận gã có một bộ da đẹp. Bà nhìn khuôn mặt của phụ thân mỗi ngày, cho dù có đẹp nữa thì cũng thấy mệt.”

Harry chậc chậc hai tiếng, “Còn may, chú Lucius hôm nay có việc không tới, nếu không nơi này trở thành sân quyết đấu mất thôi.” Draco đồng ý gật đầu, “Đúng thật!”

Harry kéo cậu ta một phen, “Draco, chúng ta nhanh vào nào, mua xong rồi đi, chỗ này đông quá!” Lập tức Harry cảm thấy đằng sau có người phía sau đẩy nó một cái, nó không chịu khống chế liền lảo đảo tiến về phía trước vài bước, bị tách ra khỏi đám người.

“Ha……” Draco đem âm còn lại nuốt vào trong họng, tỏ rõ thân phận của Harry ở chỗ này cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng đáng tiếc, đã không còn kịp rồi. Tóc mái trên trán Harry bị lệch, lộ ra vết sẹo tia chớp trên trán. Đám người hô ầm lên, “Harry Potter!”

“Ôi! Không!” Draco vỗ trán, không đành lòng nhắm mắt lại.

“Harry Potter!” Lockhart đang bận khoe nụ cười hở tám cái răng của mình lập tức dời ánh mắt về phía Harry còn đang mơ hồ giữa đám người, “Cậu chính là Harry Potter?” Lockhart đi tới, cười rực rỡ giữ chặt tay Harry, răng nanh chớp sáng khiến Harry hoa mắt. Người chung quanh hưng phấn mà khe khẽ nói nhỏ, chỉ trỏ Lockhart cùng Harry.

Một người đàn ông vóc dáng thấp hấp tấp giơ một cái máy chụp ảnh to màu đen, đứng phía trước họ chụp tới chụp lui. Mỗi lần đèn flash loé lên, trong máy ảnh liền phun ra một làn khói tím, Harry bị bị nghẹn đến ho khan.

Lockhart ngoắc người đàn ông vóc dáng thấp kia, “Nào, chụp cho chúng ta mấy tấm chung nào.” Người đàn ông vóc dáng thấp chụp càng hăng say. Harry muốn chạy trốn, nhưng bả vai bị Lockhart ấn cứng.

“Cười thật là đẹp! Harry, chúng ta có thể lên trang bìa!” Lockhart cười nói, tiếp theo gã xoay Harry lại lớn tiếng nói với mọi người: “Các quý cô quý bà, đây là một thời khắc bất thường cỡ nào! Tôi muốn mượn trường hợp tuyệt diệu này để tuyên bố một chuyện nho nhỏ, chuyện này tôi vẫn đè xuống một thời gian không nói gì.”

“Harry trẻ tuổi hôm nay đi vào cửa hiệu sách lại chính là muốn mua tự tuyện của tôi — tôi nguyện ý ngay bây giờ tặng miễn phí quyển sách này cho cậu ấy –“ Lại là một mảnh vỗ tay, “Nhưng có lẽ cậu ấy không biết,” Lockhart tiếp tục nói, cũng lay lay Harry, làm kính của nó rớt xuống chóp mũi, Harry lấy tay đẩy mắt kính, đôi mắt xanh biếc đằng sau mắt kính xin giúp đỡ mà nhìn về phía Draco.

Lockhart còn đang thao thao bất tuyệt, “Cậu ta sẽ được một thứ còn giá trị hơn cả tuyệt tác ‘Cái tôi màu nhiệm’, trên thực tế, cậu ta cùng các bạn của cậu ta sẽ có được một ‘Cái tôi màu nhiệm’ chân chính. Không sai, các quý bà quý cô, tôi vô cùng sung sướng cùng tự hào tuyên bố, tháng chín năm nay tôi sẽ trở thành giáo sự phòng chống nghệ thuật hắc ám ở Hogwarts!”

Ôi! Đây quả thực là tai nạn! Harry khóc thét trong lòng, nhìn về phía Draco, từ trong mắt đối phương đọc ra được tin tức giống nhau.

Một lát sau, Harry phát hiện trong tay mình có hơn một bộ sách của Lockhart. Được rồi, ít nhất là cậu đỡ phải tiêu tiền. Harry nghĩ, gian nan cầm đống sách nặng trịch đi về phía Draco.

“Nặng quá!” Harry thấp giọng oán giận, đưa toàn bộ sách đặt lên tay Draco. Draco thu nhỏ sách lại bỏ vào túi tiền, nói với Harry: “Harry, sao cậu không lấy thêm hai bộ nữa? Phải biết rằng, tôi cùng Hugh đều chưa có.”

Harry giật mình mở to hai mắt, “Draco, mình tưởng cậu muốn tự tiêu tiền mua hơn.” khóe miệng Draco treo lên nụ cười giảquý tộc, “Ôi, Harry, một Malfoy phải học cách lợi dụng mọi tài nguyên.”

Harry hiểu rõ gật đầu, “Mình biết rồi.” Xoay người chui về tìm Lockhart muốn thêm hai bộ sách, lý do là: “Ngài Lockhart, tôi rất sùng bái ngài. Ngài biết đấy, bộ sách kia chỉ có thể làm sách giáo khoa, tôi còn hy vọng có thêm một bộ để cất giữ và một bộ làm quà tặng tốt nhất cho bạn.”

Lockhart sướng mê, lập tức ăn theo tặng nó ba bộ, hơn nữa toàn bộ đều tự tay kí tên, thuận đường tuyên dương sự vĩ đại của bản thân khắp bốn phía, nghe được mà khóe mắt Harry co giật.

Harry cố hết sức khiêng sách đi ra, Draco vội vàng giúp cậu ếm bùa thu nhỏ, lấy khăn tay cho nó lau mồ hôi. Harry thở phì phò nói: “Draco, thừa một bộ, cho ai đây?”

Draco chỉ chỉ ra sau, Harry quay đầu, gặp Hermione thở hồng hộc chen qua, “Harry, cậu thực may mắn! Có thể được tặng nguyên bộ sách được ngài ấy tự tay kí tên! Có thể bán cho mình một bộ hay không?”

Harry vung tay lên, “Hermione, tặng cậu luôn!” Hermione sung sướng trợn to mắt, “Thật vậy chăng?” Harry rất tiêu sái gật đầu, “Đương nhiên, chẳng nhẽ mình lại lừa cậu?”

Hermione ôm đống sách thu nhỏ như nhìn được vật gì quý báu lắm, cười đến híp cả mắt lại. Harry chặc lưỡi, “Hermione, đừng nói là cậu cũng thích người này đấy nhé!”

Hermione trừng mắt, “Cái gì mà người này? Harry, cậu hẳn nên gọi là ngài Lockhart hoặc là hiệp sĩ Lockhart. Đương nhiên, cậu cũng có thể gọi ngài là giáo sư Lockhart, dù sao thì vài ngày nữa thầy ấy sẽ là giáo sư môn phòng chống nghệ thuật hắc ám của chúng mình.” Hermione vẻ mặt sùng bái nói, Draco cùng Harry hắc tuyến nhìn bên người Hermione như thể có bong bóng màu hồng bay bay.

“Hiệp sĩ Lockhart đạt được huân chương Merlin hạng ba, còn là hội viên vinh dự của liên minh phản hắc ma pháp, năm lần liền vinh lấy nhận được giải ‘Nụ cười mê người nhất’ của Tuần san phù thuỷ! Ôi, thầy ấy thật sự là rất mê người!” Hermione còn đang say mê. “Mỗi một lần mạo hiểm của thầy ấy đều phấn khích như vậy, thầy ấy có thể sinh tồn dưới hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, có thể thấy được thầy ấy dũng cảm mà mạnh mẽ biết bao.”

Draco cùng Harry không khỏi lui về sau vài bước, ý đồ rời xa cô bạn phù thuỷ đã rơi vào tình yêu này.

“Harry Potter, hừ! Rắn độc nhà Slytherin!” Phía sau truyền đến giọng nói trào phúng phẫn nộ, Harry cùng Draco nhìn qua, chỉ thấy Ron Weasley tóc đỏ đứng cách bọn họ không xa, ghen tị mà tức giận nhìn bọn họ.

“Malfoy, Thực Tử đồ con!” Ron Weasley kiềm nén mà mắng, “Harry Potter, mày thế mà lại đắm mình xen lẫn với một tên Thực Tử đồ, giới phù thuỷ không cần một cứu thế chủ như vậy!”

May mắn cậu nhóc còn biết hạ giọng xuống, phần lớn đám người cũng bị Gilderoy Lockhart hấp dẫn sự chú ý, nếu không còn không biết sẽ gây nên một hồi náo động.

Harry còn chưa kịp phản kích, Draco đã trả lời lại một cách mỉa mai, “Chồn hôi tóc đỏ, tao thật sự rất tò mò làm sao mày lại vào cửa hàng? Cha mẹ mày đã gom góp hết tiền để mua cho bọn mày mấy thứ này sao? Có lẽ cha mẹ mày tháng sau cũng chỉ đành chịu đói thôi.” Draco ác độc nói, khóe miệng giả cười lại không tốt.

Hermione lấy lại tinh thần cũng phẫn nộ ra mặt cho bạn mình, tuy rằng cô bé phù thuỷ cũng không quá đồng ý Draco châm chọc người nhà đối phương, “Ron Weasley! Sao trò có thể nói về bạn học của mình như thế? Trò có biết lời nói của mình rất nghiêm trọng không? Trò phải giải thích với Draco cùng Harry!”

Ron mặt trướng đến đỏ bừng, đũa phép cũng nắm trong tay, “Malfoy chết tiệt!” Ngay lúc cậu nhóc khống chế không được muốn ếm thần chú thì trong đám người đột nhiên chui ra hai cái đầu tóc đỏ, bốn cánh tay bắt được bả vai cùng cánh tay của Ron, “À! Em trai nhỏ của chúng ta!”

“Em đang làm cái gì thế?”

“Khiêu khích bạn học cũng không phải là hành vi tốt!”

“Mẹ sẽ vì lời nói việc làm của em,”

“Mà cảm thấy xấu hổ!”

“Hiện tại!”

“Theo bọn anh đi nào!” Hợp thanh.

Ron thẹn quá hoá giận, “Hai anh ……” Bị che miệng lại.

Đôi song sinh Weasley cười hì hì lôi Ron phẫn nộ đi, lúc gần đi còn xiêu xiêu vẹo vẹo chào ba người một cái, “Xin lỗi vì lời nói việc làm không thích hợp của em trai bọn anh.”

Harry cùng Hermione hữu hảo mỉm cười với bọn họ. Draco thì khinh thường hừ một tiếng, nghiêng đầu qua một bên.

Lôi kéo Hermione còn có chút lưu luyến cái bao cỏ tóc vàng rời khỏi hiệu sách, Snape cùng Hugh đã chờ trong cửa tiệm đồ uống Florean Fortescue đối diện. Hugh ngoắc ngoắc bọn họ từ bên trong cửa kính, ba người vội vàng bước nhanh qua — giáo sư Snape sắc mặt không phải khó coi bình thường mà!

Đi vào cửa tiệm, nọc độc hiệu Snape phun thẳng mặt, “Ngay cả đi vào cửa hàng sách mà cũng có thể lên trang nhất báo, sức quyến rũ của cứu thế chủ thật sự là không thể ngăn cản.” Snape lạnh lùng nói: “Xem ra cậu Potter thật hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý! Có lẽ Hogwarts nên tổ chức một hội họp fan cứu thế chủ để thỏa mãn d*c v*ng muốn thể hiện của cậu Potter?”

Harry run lên, tủi thân không thôi — cũng không phải nó muốn mà. Cầu cứu nhìn về phía Hugh, Hugh cười dài nhìn lại nó, nhưng không có nửa phần muốn giúp đỡ.

Harry cúi đầu, cọ đến bên người Draco. Draco sờ sờ mái tóc mềm mại của nó, giống như trấn an một con mèo nhỏ bị oan uổng.

“Giáo sư Snape, Hugh.” Hermione phục hồi lại từ trạng thái mê trai lễ phép chào mọi người, Snape không chút để ý đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Mua đồ xong thì trở về đi, ta không có nhiều thời gian tiêu phí với mấy đứa như vậy.”

Draco gật gật đầu, hôm nay cậu ta cùng Harry bởi vì đã hẹn với Hugh, cho nên không cần gia trưởng dẫn đi, trực tiếp có thể khoá cảng trở về trang viên Malfoy.

Snape cuối cùng bỏ lại một câu, “Hy vọng mấy đứa sẽ không ngu xuẩn đến mức ngay cả khoá cảng cũng không biết dùng.” Liền lôi kéo Hugh độn thổ đi mất.

Hermione ngơ ngác nhìn nơi mà bọn họ biến mất, “Ơ? Giáo sư Snape đi cùng Hugh sao?” Draco cùng Harry đồng tình nhìn cô một cái, trăm miệng một lời: “Hermione, cậu vẫn không nên biết thì tốt hơn!”

Nữ phù thuỷ tóc xù càng kỳ quái, nhìn bọn họ, trong lòng dấy lên lửa chiến hừng hực, xem ra đó là đề tài nghiên cứu rất tốt, thân là một Ravenclaw vĩ đại, sao có thể không theo đuổi nghiên cứu chân tướng câu chuyện cơ chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi