[HARRY POTTER] VILLAIN-GOD WILL BLESS US AGAIN

Tôi ngồi nói chuyện với Illich một chút cũng đã gần tới nửa đêm. Dù từ nhỏ chưa thấy mặt nó được một hai lần, nhưng tôi không có nhiều phòng bị. Nó không phải là được chú tôi đưa sang Nga, mà là sinh ra ở Nga. Vì thế, nó không biết nhiều chuyện về gia tộc Shafiq như tôi tưởng.

Ngặt nỗi , tới mùa hè năm sau thì nó sẽ tròn mười sáu tuổi. Từ lúc đó trở đi là đặc biệt nguy hiểm. Dù không có ai nói với nó về chuyện Quân Đoàn, tôi khá chắc với tính cách của Illich, nó cũng có thể vô tình tìm ra gì đó. Hoặc là bế quan tỏa cảng, hoặc là thủ tiêu. Nhưng qua cuộc nói chuyện vừa nay, tôi cảm thấy bản thân không có đủ dũng khí làm điều đó.

Tôi chạy nhanh về quảng trường Grimmauld. Trụ sở Quân Đoàn nằm tít trong hẻm, nếu ở trong đó chẳng dê gì thấy được pháo hoa, cùng lắm chỉ có bầu trời lập lòe. 

Ngoài dự tính, tôi lại gặp Cedric bước ra từ  giữa hai bức tường. Tôi cứ nghi là anh ấy sẽ ở lại cùng đám nhóc kia cơ. Những thứ như pháo hoa trước giờ với giới phù thủy đều rất bình thường, thậm chí học sinh như cặp sinh đôi nhà Weasley còn có cả một kho tàng pháo hoa đủ loại. Còn tôi thì...ờm, kể cả khi không biết đến pháp thuật thì phản ứng của tôi với nó cũng bình thường thôi, tức là việc ra đường đêm giao thừa chỉ là cho có lệ. Vậy có thể Cedric cũng có lý do như vậy nhỉ ?

Anh ấy là một thuần huyết. Nhưng khác với tôi và Theodore, chúng tôi đều được công nhận là thuần huyết chính thống không pha tạp, còn có Bộ bảo hộ và sách công nhận, được trọng vọng hơn so với những thuần huyết khác. Còn ví dụ như anh ấy, hoặc Potter và Prince hầu hết đều là tự xưng, có lai tạp hoặc trùng họ với quá nhiều muggle. Cũng vì không được công nhận, đời sống của anh ấy không quá gò bó như những thuần huyết khác, có thể tiếp cận văn hóa muggle mà không bị ngăn cấm bởi định kiến. Sau này, khi kết hôn cũng không  phải lo đến chuyện máu trong máu ngoài. 

Thực tế, vì tỷ lệ sinh quá ít, cộng thêm những bất cập trong chuyện hôn nhân, chiến tranh, tù đày, giới quý tộc phù thủy Anh đã không còn hưng thịnh như thế kỷ trước, gần một nửa số dòng họ trong danh sách cùng lắm chỉ còn nhánh nữ.

"Dạo này em hay thần người ra lắm đấy" Anh nói. "Cứ như vậy thì anh sợ lắm, em biết không ?Như lần trước ấy, em ngất luôn trước mặt anh cơ mà"

"Em không sao mà" Tôi không dám nhìn thẳng mặt Cedric. "Chỉ là gần đây có nhiều chuyện khiến em phải suy nghĩ"

"Có phải là vụ ám sát mấy hôm trước ?"

"Phải, nhưng không chỉ có mỗi thế. Còn nhiều việc khác, thậm chí là cái chết của...anh"

Tại sao tôi lại buột miệng nói ra câu đó nhỉ ? Chuyện sinh tử dù không phải quá nghiêm trọng đối với tôi, nhưng tôi cảm thấy Cedric quá tốt bụng, thậm chí quá đơn thuần để tồn tại trong thế giới này, và kể chuyện này với anh ấy xem ra có chút hơi quá sức.

"Irenne này, ngày hôm đó...là một ngày rất kỳ lạ với anh"

"Ý anh là ngày chung kết Tam Pháp Thuật ?"

"Phải, rất kỳ lạ, không chỉ có mỗi thế, mà là cả một kỳ thi. Mọi thứ có vẻ như được sắp xếp bởi ai đó vậy. Nhất là thầy Moody, chính ông ấy đã bảo anh dìm quả trứng xuống nước. Lúc đó anh không biết nhiều, chỉ  làm theo và sau đó kể cho Harry để trả ơn...mà ông ấy cũng là một trong nhưng người có nhiệm vụ tuần tra mê cung. Fleur, Krum và anh đều gặp nhiều khó khăn, chỉ có em và Harry vượt qua tương đối dễ dàng. Huống hồ thằng bé còn có Moody là người hướng dẫn-là người có thẩm quyền và pháp lực rất cao...nên anh nghĩ...'

"Em biết, nhưng người nhúng tay vào không phải là ông ấy, là Barty Crouch Jr."

"Ồ...Có thể là dùng thuốc Đa Dịch, nhưng vấn đề lớn nhất là, ông ta đã bị xử tử từ rất lâu rồi" Anh nhìn lên bầu trời đen kịt.

"Ông ta còn sống" Tôi bỏ hai tay ra khỏi túi áo "Em nghĩ dù có nhẫn tâm đưa ông ta vào Azkaban, lương tâm của cha mẹ ông ấy vẫn không muốn để một chàng trai trẻ đầy hứa hẹn phải ngồi tù, phải không ? Với quyền lực của ông Crouch, cộng thêm việc giám ngục không có nhận thức về nhân dạng cùng an ninh lỏng lẻo, ông ta dễ dàng qua mặt tất cả và chỉ việc giấu thằng con trai yêu quý của mình vào chô nào đó kín kín, tách biệt khỏi thế giới chẳng hạn ?"

"Em nói cũng hợp lý." Anh nắm lấy tay tôi, nhét vào túi áo của mình"Nói về cái chết của anh, anh cũng có chút ngờ ngợ. Nếu không phải em tìm cách giấu anh đi, anh se bị giết nhỉ ? Vì anh thấy mình là mục tiêu nên được loại bỏ trước khi chạm vào cúp. Nhưng thay vào đó lại là em."

"Phải, lúc đó anh được Harry cứu"

" ...Mà lúc tụi mình trở về, người em lạnh ngắt làm anh tưởng em chết rồi cơ. Anh vẫn luôn thắc mắc, vì sao em lại có thể bất ngờ sống dậy được như thế"

Không chỉ riêng Cedric, nếu hỏi về nghi vấn lớn nhất của tôi, thì đó chính là vì sao tôi có thể trở về từ cửa tử dê dàng thế, chi tiết hơn là làm thế vào để kéo linh hồn tôi trở về xác, điều cụ Dumbledore, giáo sư Snape, Shacklebolt cùng nhiều chuyên gia trong Quân Đoàn cũng không lý giải nổi. Kể cả vật mấu chốt là cặp nhẫn đá thạch anh đã chuyển đen kịt này, nguồn gốc của nó cũng vô cùng mơ hồ, và sự biến mất của ông bà tôi cũng tương tự.

"Ồ"Một giọng nói nói nào đó vang lên, nghe rất quen. "Không ngờ lại gặp cậu ở đây"

Tới công chuyện rồi đây, Theodore.

oOo 

vl thế là giao thừa được gần tháng rồi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi