HẠT MƯA NGÀY ẤY

Hạt mưa ngày ấy - Chương 02.07
9)Như một cơn gió vụt qua
“Vậy có nghĩa là những tên cướp này đã làm náo loạn khu vui chơi?” – Giọng người công an nghiêm nghị.
“Vâng, chính là như vậy ạ!” – Hương Ly phải nói đỡ cho BOD.
“Nhưng các em có biết các em còn là học sinh không? Các em chỉ biết đánh nhau mà không biết gọi chúng tôi à, nếu xảy ra thương tích thì làm sao?”
“Ở đó làm gì có đồn công an nào, đợi mấy anh đến để chúng nó bắt cóc người khác đi à!!!???” – Hoàng Vũ điên tiết.
Hương Ly vội vàng:
“Hoàng Vũ, bình tĩnh đi! Anh à, vì lũ cướp này định bắt cóc một cô gái nên các bạn này ra cứu. Vả lại…là do em đã gọi các bạn ấy…”
“Em còn khơi mào vụ này kia à? Em có biết nếu lũ bạn của em mà đánh nhau nữa sẽ xảy ra việc gì to hơn không? Sẽ không chỉ xây xước, thương tích thế kia đâu!” – Anh công an tức giận thật sự, quát to.
“Chuyện này không liên quan đến bạn ấy!”
Anh công an và Hương Ly quay lại. Bảo Nam bước tới, nói:
“Là do chúng em tự đến, Hươmg Ly chỉ vô tình đi qua thôi!”
“Thật sao?”
“Phải, chúng em thấy đâu đánh nhau đó, sao nhất thiết phải có một cô gái chen vào chứ? Mau thả Hương Ly ra đi, bạn ấy không có tội gì!”
Anh công an suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Nếu vậy thì cô bé này được về, nhưng chúng tôi vẫn sẽ cảnh cáo em! Còn mấy em này, ở lại đây và đợi chúng tôi gọi phụ huynh đến để lập biên bản.”
“Nhưng…” – Hương Ly hoảng hốt không dám về khi nghe thấy anh công an gọi phụ huynh.
Bảo Nam vội nói nhỏ với cô:
“Mau về đi, chúng tớ không sao đâu, gọi Tú Phong ra là giải quyết được. Nhanh lên!”
Hương Ly buộc phải đi, cô ngoái đầu lại nhìn Bảo Nam với ánh mắt hàm ơn. Cậu cũng mỉm cười với cô…
Một nụ cười thật dễ thương trên gương mặt mập mạp tròn trịa làm cho Hương Ly tự dưng muốn cười theo. Nụ cười đó toả sáng như một ánh mặt trời màu đỏ giữa màn đêm.
Màu đỏ…
“Còn không mau về??” – Anh công an bực mình.
“À vâng…” – Hương Ly vội vàng chạy đi.
Trong màn đêm, cô chạy vượt cả tốc độ của gió. Gió rít rất mạnh, tới tấp vào mặt cô khiến cô có cảm giác rát buốt. Đêm Noel lúc nào cũng lạnh như vậy mà. Gió đông cứ thổi trong đêm, chỉ còn ánh đèn đường soi sáng cho cô, nhưng nó không đủ sức sưởi ấm cho cô. Nhưng dường như cô không bận tâm đến việc đó. Cô luôn lãnh cảm với thời tiết, dù nó ảnh hưởng không nhỏ đến sức khoẻ của cô. Giờ cô quan tâm là cứu những con người kia, dẫu rằng biết BOD là một nhóm học sinh hư hỏng nhưng nụ cười của Bảo Nam lại khiến cô tin rằng họ là người tốt, cái xấu xa chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
Cô chạy về đến nhà. Cửa đóng im ỉm.
Cô bấm chuông gọi Tú Bình. Nhưng cô chợt nhớ ra, hôm nay ông có việc phải đi đến tận sáng mai. Vậy còn Tú Phong đâu? Cậu ấy đã cứu được nạn nhân của vụ cướp, đã 11 giờ đêm vẫn chưa về ư?
Hương Ly co ro nép vào cửa nhà, đến người giúp việc của nhà ai ai cũng đi Noel hết rồi. Lạnh quá…Một người lạnh lùng, lãnh cảm bao nhiêu năm như cô bây giờ lại biết lạnh sao? Gió xuyên qua áo khoác mỏng manh, đâm vào da thịt cô, lạnh đến tê buốt.
Cô run run lấy điện thoại.
“Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được.”
Cô tự dưng hốt hoảng, sốt ruột. Tú Phong làm gì mà không nghe điện thoại vậy?
Hương Ly kiên trì gọi, không liên lạc được vẫn cứ gọi, không biết vì sao cô lại làm cái việc thừa hơi thế này nữa?
Lần gọi thứ 16…
Cô thở dài nghe tiếng “Tút” bắt đầu vang, chắc lần này Tú Phong lại không nghe máy, cô có gọi cũng vô ích thôi.
Bỗng dưng có tiếng hét trong điện thoại:

“Bị làm sao thế? Gọi người ta đến cuộc thứ 16 rồi đấy!”
“Tú Phong? Sao cậu không nghe máy?” – Giọng Hương Ly hốt hoảng nhưng rất run vì lạnh.
“Liên quan gì đến cậu? Đừng có gọi nữa!”
“Tú Phong, đừng cúp máy, tớ có chuyện…” – Hương Ly run bần bật.
“Này, cậu đang ở ngoài đường đó à?”
“Phải…Tớ đứng trước nhà cậu, nhưng nhà đi hết rồi. Mà BOD bị công an bắt rồi, cậu về ngay đi.”
“Tôi đang gấp lắm, tí nữa mới về được, cậu đừng có đứng đó, đến nhà hàng xóm nào ngồi nhờ đi, không chết rét ra đấy!” – Rồi cậu dập máy rất nhanh.
Hương Ly cứng đơ người, tay vẫn cầm điện thoại để trên tai.
Sao cậu ấy vội vã thế? Như một cơn gió vụt qua trong chốc lát rồi bay đi tới phương trời xa.
Trái tim cô như trống rỗng một cái gì đó. Tú Phong là ai? Là ai mà có thể khiến cô cảm thấy hụt hẫng thế này? Lúc cậu nghe điện thoại cô cảm thấy run bần bật vì quá xúc động. Trong sâu thẳm trái tim cô, cô vẫn mong cậu nói chuyện với cô nhiều hơn. Khi nghe cậu bảo cô “đến nhà hàng xóm” cô cảm thấy khoé mắt cay cay, giọng cậu thì vội vã, dữ dằn nhưng ẩn chứa sự quan tâm chân thành.
Trên tay cô vẫn có cánh diều nhỏ xíu ấy. Cánh diều…Cô tin là ký ức ngày xưa, cô đã có một cánh diều khác.
Và người thả cánh diều đó là một người…
…có thể là Tú Phong.
Bao nhiêu năm cô lãnh đạm, không rung động, không cảm xúc trước bất cứ cái gì, nhưng từ khi gặp BOD, cô đã lấy lại được biết bao xúc cảm. Cô biết cảm động trước sự chân thành dịu dàng của Thiên Duy, biết tức giận trước sự ngang tàn của Hoàng Vũ, biết rung động trước những lời hát của Tùng Lâm, biết cảm thấy vui và muốn mỉm cười khi nhìn thấy Bảo Nam, và giờ là biết cảm giác lạnh lẽo khi chờ đợi Tú Phong.
Cô nhớ ngày hôm đó, cô băng vết thương trên vai cho cậu. Ngồi bên cạnh cậu, cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Ấm áp vì thân hình cao lớn, hay là vì sự ấm áp toả ra từ trong tim?
Giờ đây, ngọn gió ấm áp đã là ngọn gió lạnh lẽo bay vù đi, để lại cô đơn côi nơi này. Cảm giác trống trải xen lẫn tủi thân. Cô ngồi xuống, co ro vì rét. Chẳng hiểu sao cô không dám sang một nhà hàng xóm nào. Vì cô sợ họ ghét người “chột” như cô? Vì cô sợ làm phiền đêm Noel của họ?
Hay vì cô muốn chờ đợi ngọn gió của cô trở lại?
Tách.
Một giọt nước nữa lại chảy xuống. Trong căn phòng bệnh toàn một màu trắng, một cô nữ sinh trẻ đang nằm. Gương mặt cô tái mét vì rét nhưng vẫn thấy rõ vẻ xinh đẹp. Cô vừa mới định thiếp đi.
“Khụ khụ!”
Cô bỗng ho mạnh, mặt cô tím tái, ho đến bật ra máu. Chàng trai ngồi bên cạnh cô vội đỡ cô dậy, vỗ lưng cho cô:
“Có sao không? Vẫn không ngủ được à?”
“Không sao đâu, em…Khụ khụ!” – Cô bé ho nhiều hơn, tiếng ho như xé ruột xé gan người khác.
Chàng trai bất lực nhìn cô ho, trong lòng cậu bỗng dưng trào lên một cái gì đó nhói đau như thể cậu đang phải chịu nổi đau của cô bé ấy vậy. Cậu nhớ cô bé ấy…Vì thế mà cậu cảm thấy cô và cậu đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Chiếc vòng cổ hình viên rubi vẫn lấp lánh trên cổ cô, nó khẽ rung mỗi khi cô ho.
—————————
“Anh…anh muốn cái vòng này?” – Cô bé giật mình nhìn Tú Phong.
“Phải, cho tôi nó được không?”
“Không được! Anh có thể muốn cái gì cũng được nhưng không thể lấy cái này!” – Cô bé vội giữ chặt chiếc vòng trên cổ, lùi lại mấy bước.
Viên rubi vẫn cứ sáng lấp lánh như sáng lại ký ức xưa.
***
“Anh cho em xin lại được không ạ?” – Cô bé giơ hai tay ra, cất giọng nói trong trẻo như tiếng chim sơn ca.
“À ừ…” – Tú Phong đưa chiếc vòng cho cô bé – “Của em này!”
“Anh ơi, em không biết đeo vòng, anh đeo cho em đi.” – Cô bé vẫn ngây ngô.
“Ấy để mẹ đeo cho, sao lại làm phiền người khác thế?” – Người mẹ định ngăn lại.

“Dạ thôi, cô cứ để cháu đeo cho em ạ.”
Tú Phong cúi xuống đeo chiếc vòng lên cổ cho cô bé. Viên rubi sáng lấp lánh khiến cô bé thích vô cùng:
“Em cám ơn anh!”
“Được rồi Ngọc Thuỷ, mau về nào. Cám ơn cháu nhé!”
“Dạ không có gì ạ.”
Tú Phong nhìn theo bóng người mẹ đó bế cô con gái nhỏ đi mất. Trong lòng cậu có một cảm giác lạ lùng.
Cô bé ấy tên là Ngọc Thuỷ…
***
Tú Phong tiến lại gần cô bé ấy, trong vô thức cậu gọi tên cô:
“Ngọc Thuỷ…”
“Sao…sao anh biết tên em?” – Cô bé biến sắc.
“Em là Ngọc Thuỷ thật sao?” – Tú Phong như biến thành người khác, không kìm được sự xúc động.
“Sao anh biết tôi? Anh là ai? Anh cũng là người xấu như họ ư?” – Ngọc Thuỷ sợ hãi, cô bé nắm chặt lấy chiếc vòng cổ.
“Ngọc Thuỷ, chiếc vòng này…”
“Tôi sẽ không đưa cho anh đâu! Tôi không biết anh, tôi không bao giờ giao nó cho người lạ.”
Rồi cô chạy vụt đi trong tâm trạng hoảng sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tú Phong cũng ngẩn người nhìn theo bóng cô bé đó. Cậu vừa nói gì vậy? Vừa làm gì mà khiến cô bé đó thế kia?
“Á!”
Một tiếng kêu thất thanh vang lên.
Trước mắt Tú Phong là cảnh cô bé đó đã gục ngất bên lề đường…
————————–
“Đã đỡ nhiều chưa?” – Tú Phong nhìn Ngọc Thuỷ đã bớt ho dần.
Cô bé gật đầu rồi ngoan ngoãn nằm xuống, gương mặt xinh đẹp tái mét và mệt mỏi. Tú Phong vẫn ngồi bên cạnh giường cô, cô sợ sệt nhìn cậu. Bây giờ nhìn kỹ, trông cậu rất quen.
“Anh Tú Phong, có lẽ anh không phải người xấu. Không có anh nếu không em ngất ngoài đường rồi.”
“Không sao đâu, xin lỗi vì ban nãy đã làm em sợ.”
“Nhưng…anh biết em hay sao mà gọi được tên em?”
“Tôi mới gặp em có một lần thôi, nhưng thông cảm là tôi nhớ rất dai. Khi tôi gặp em có lẽ em mới 4, 5 tuổi.”
Ngọc Thuỷ kinh ngạc:
“Trời lâu vậy sao? Nhưng em không nhớ gì cả.”
“Nhỏ tuổi như em thì nhớ sao được? Chỉ là tôi rất ấn tượng với chiếc vòng rubi của em nên tôi nhớ ra em, không ngờ tôi còn gặp được em vào lúc này.” – Lúc này trông Tú Phong dịu dàng lạ kỳ.
“Nếu thế thì vui quá, em rất vui vì đã từng gặp được một người tốt như anh Tú Phong. Cứ cho là em chưa gặp đi chăng nữa em cũng rất biết ơn anh, nhất định bố mẹ em sẽ cám ơn anh.” – Một nụ cười tươi xuất hiện trên đôi môi khô nhạt của Ngọc Thuỷ.
“Phải rồi, em có cần gọi bố mẹ không? Anh sẽ gọi đến!”

“Không cần đâu ạ…” – Giọng Ngọc Thuỷ yếu ớt.
“Tại sao? Em đang ốm mà?”
“Em không ốm thường đâu, em nằm viện thường xuyên rồi…”
“Cái gì?”
Tú Phong không tin nổi cô nữ sinh xinh đẹp kia đang nói gì. Cô khẽ đưa tay lên cầm viên rubi trên cổ mình, tự dưng một hàng nước mắt rơi xuống thấm ướt viên ngọc ấy. Cô cắn môi, dường như muốn nói gì đó nhưng khó quá, biết nói thế nào đây?
“Anh Tú Phong, chiếc vòng cổ này giống như sinh mạng của em vậy…”
“Là sao?”
“Có nó, em mới có thể tiếp tục sống để đợi chờ ngày…”
“Ngày gì?”
“Em không biết phải nói ngày đó như thế nào, nhưng em mong đến hôm đó, và mong ngày đó sẽ đến với em mãi mãi. Em sợ một ngày nào đó, em sẽ chết. Em sẽ lại không được đến trường. Anh à, năm nay em học lớp 9 rồi đấy, em sắp lên cấp III giống anh rồi, em chỉ mong ngày nào cũng thấy mình được đến trường.” – Ngọc Thuỷ nức nở.
Dù cô bé còn mập mờ, nói khó hiểu vài chỗ nhưng cũng đủ để Tú Phong nhận thấy chuyện gì đang xảy ra với cô nữ sinh trẻ. Trái tim băng lãnh của cậu lần đầu tiên cảm thấy xúc động. Cậu cảm thấy thương cô bé ấy. Một cô bé mà cậu đã gặp chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, nhưng ký ức về cô bé lại cứ sáng mãi như viên rubi kia đến tận bây giờ. Sáng quá, sáng đến mức chói loà cả những ký ức khác, kể cả ký ức về ai kia…
Tú Phong ngồi xuống cạnh Ngọc Thuỷ, an ủi cô:
“Đừng khóc, anh sẽ ở đây với em, hãy vui lên đi!”
Đã biết bao nhiêu năm rồi cậu mới biết an ủi…
…nhưng lại là nhờ người khác, nhờ Ngọc Thuỷ, chứ không phải nhờ cô bạn ấy.
Noel rồi. 12 giờ đêm. Cả con phố như chìm vào một phút vắng lặng để nhớ tới thời khắc thiêng liêng của Chúa trời. Chỉ có gió vẫn cứ thổi mạnh, rít gào trong đêm. Cô gái ấy, chỉ mặc một cái áo len, một chiếc áo khoác mỏng manh không đủ sức chống lại cơn gió quá mạnh. Rét cùng với gió tấn công cô tới tấp, cô muốn né tránh nhưng lại càng thấy rét hơn, lạnh hơn vì cái lạnh đó là từ trong trái tim cô chứ không phải bên ngoài.
Cuối cùng thì nhà hàng xóm cũng đóng cửa.
Cô vẫn chẳng chịu đến trú ở nhà ai, một mực chờ đợi ở trước cổng nhà lạnh lẽo chỉ vì một lời nói rất vội vã: “Tí nữa mới về được.”
Cô làm thế này là vì cái gì đây? Vì ai đây?
Sao cô có thể can đảm chờ đợi một con người như Tú Phong suốt đêm như thế này? Trời càng lạnh nhưng cô vẫn cứ ngồi đây, chẳng chịu rời đi đâu mặc ỗi lần ngẩng lên cô chỉ thấy nhà cửa đóng im ỉm và màn đêm bao trùm mọi phía, gió lại táp vào mặt cô tê buốt, khiến con mắt bên phải của cô lại đau.
Nhưng cô lại lãnh cảm hết với mọi thứ…
Chỉ để chờ đợi một người.
Tại sao cô phải làm thế này? Tại sao chứ? Tú Phong – nhóm trưởng cầm đầu một nhóm học sinh hư hỏng, ăn chơi, một kẻ mà ai cũng sợ, cũng xa lánh, có can dự gì đến cô mà cô phải chờ đợi cậu ta chứ?
Cô gục xuống, mệt mỏi, thở dài.
Bỗng có cái gì đó ấm áp quàng lên người cô.
Cô ngẩng lên. Qua con mắt đang mờ mờ dò dẫm đêm tối, gương mặt đó hiện lên trong cơn gió thổi mạnh. Một gương mặt thật đẹp trai, tuấn tú, ánh mắt ấy không hề lạnh lùng mà lại rất dịu hiền, nhân từ, đặc biệt đang mỉm một nụ cười nhẹ như làn gió và trìu mến nhìn cô, choàng áo cho cô.
Nhưng rồi tất cả chỉ là ảo ảnh! Cô lại chẳng thấy gì nữa. Cả chiếc áo đang choàng cho cô cũng biến mất.
Cô nhớ người đó sao? Nhớ đến mức nhìn thấy cả người đó dù là ảo ảnh thôi?
Một giọt nước mắt khẽ rơi từ con mắt bên trái tuyệt đẹp, long lanh như sao trời. Ánh mắt ấy cứ nhìn hư vô vào khoảng không của bóng tối, xung quanh nơi đây chẳng có ai khác ngoài cô trong bóng đêm vô tận. Im lặng đến rùng rợn. Gió rít cứ như tiếng người làm cho cô sợ hãi, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia. Nơi đâu cũng đã bình yên trong giấc ngủ, chỉ còn cô luẩn quẩn trong nỗi sợ với chính mình.
Con mắt bên phải…nó lại muốn khóc quá…
Nhưng sao bao nhiêu năm nay, nó vẫn không biết khóc, mà chỉ biết đau thôi. Nó không còn ánh sáng nên nó đau lắm, nó muốn tìm lại ánh sáng nên nó cứ hét lên, nó giày vò cô để cô trả lại ánh sáng cho nó. Cô biết làm thế nào đây? Chính lúc này cô còn phải ngồi một mình trong bóng tối nói gì là mắt của cô? Lạnh quá, càng về đêm càng rét, mắt cô lờ đờ tìm kiếm ai trong bóng đêm…
Từ xa, hình như có ai tiến lại.
Lạnh lẽo, mệt mỏi, cô đơn cứ thế lắng xuống, mắt cô mở to để cố nhìn bóng người đó. Trời tối, cô khó mà nhìn được.
Đúng lúc đó, vầng trăng bạc lấp ló trên bầu trời trong đêm đông mây vẫn vần vũ lạnh lẽo. Ánh trăng bí ẩn soi sáng con đường đó, dù ánh sáng rất mong manh cũng đủ để cô nhìn được đó là ai.
Dáng người cao lớn, lạnh lùng đó cứ tiến lại gần. Lần này cô không nhìn nhầm! Không phải ảo ảnh! Là Tú Phong…Chính là cậu ấy.
Tại sao trong lúc này, cô lại muốn ngồi dậy, chạy đến cạnh cậu, ôm chặt lấy cậu để không còn cảm giác sợ hãi bóng tối nữa? Tại sao trong lúc này cô muốn được hỏi cậu đã làm gì, vì sao lại để cô chờ cậu như thế?
Nhưng, cô có quyền đó không? Vả lại cô lạnh quá, người cô cóng cả rồi, không thể đứng dậy nổi nữa. Cô vẫn hy vọng cậu đến và đỡ lấy cô như trong lúc cô nhìn nhầm ban nãy.
Không hề xảy ra.
Cậu bình thản đi tới, đứng đó nhìn cô đang ngước lên nhìn cậu. Cô đã tím tái mắt, môi thâm lại, mắt lờ đờ, người run bần bật, nhưng ánh mắt cậu vẫn không có lấy cảm xúc nào.
Vậy mà cô, vẫn cứ mong ánh mắt ấy xao động…

Tú Phong lạnh lùng rút chìa khoá và lạch cạch mở cửa nhà, bước vào không hề ngoái lại nhìn cô. Cô nhìn theo, hụt hẫng, sững sờ đến tột độ, không biết phải làm gì nữa.
Cuối cùng cậu cũng quay lại, nhưng buông một lời nói mệt mỏi và phũ phàng:
“Đã mở cửa rồi còn ngồi đó cho chết lạnh ra à?”
Hương Ly bất ngờ thực sự trước câu đó, nhưng cô vẫn nghe lời cậu cố gắng đứng dậy, nhưng cô mệt quá, người lả cả đi rồi, muốn đứng lên cũng khó. Cô thấy Tú Phong khá bực mình với cô, nhưng cậu vẫn đi tới và đỡ cô đứng dậy. Nhưng chỉ kéo cô đứng lên thôi rồi cậu buông ra quay thẳng lên nhà luôn.
“Tú Phong…” – Cô bỗng giữ tay cậu lại. – “Còn những người của BOD…”
“Cậu phải quan tâm làm gì nhỉ, bắt vào đó rồi lại thả thôi, mau đi lên nhà đi!”
“Nhưng…họ cần cậu đến…”
“Cậu nghĩ tôi rảnh mà đến đó à? Họ đâu phải trẻ con mà phải cần tôi chứ, họ tự lo ình giỏi hơn cả tôi kia.” – Tú Phong tức giận quát to rồi đi về phía cầu thang.
“Tú Phong, cậu là người vô tâm thế sao?”
“…” – Cậu bỗng đứng khựng lại.
“Tại sao tôi phải mất công đứng đợi cậu suốt từ 11h đêm đến bây giờ không biết là mấy giờ sáng nữa? Tôi không biết vì sao tôi có thể chịu chết cóng ở đây chỉ để đợi cậu. Vì tôi tưởng cậu sẽ trở về. Tôi cứ tưởng cậu sẽ quan tâm đến người khác, giống như cậu vừa dạy tôi thả diều vậy. Cậu có biết lúc đó tôi cảm thấy rất vui không, đó là lúc tôi cảm thấy vui nhất từ khi tôi mất trí nhớ, đảo lộn cuộc sống. Dường như tôi suýt nữa nhớ ra ký ức của mình rồi, đều là nhờ cậu. Nhưng hoá ra tôi lại sai lầm. Tôi chẳng có thể tin tưởng vào ai, nhất là một người lạnh lùng, vô tâm như cậu sao?” – Giọng cô run run đến nghẹn ngào.
Tú Phong thở dài không đáp, cứ thế lên nhà. Nhưng cậu chỉ cần đặt chân lên một bục cầu thang là lại dừng lại vì lời nói của cô vang lên khàn đặc, yếu ớt:
“Tú Phong, tôi tin là cậu không phải người như thế, đúng không?”
“…”
“Tôi đã từng biết cậu, và chắc chắn tôi sẽ còn nhớ ra cậu, nên tôi mới cứ chờ đợi cậu như thế, có phải vậy không? Hãy cho tôi câu trả lời đi, cậu cứ lạnh băng như vậy sao?”
“…”
“Cho tôi biết, tại sao tôi lại cứ chờ đợi cậu vô ích như thế đi? Cho tôi biết cậu đã đi đâu đi? Tôi không biết vì sao tôi lại chờ cậu nữa, có phải vì tôi đã…”
Nhưng chưa kịp nói hết, cô đã gục ngất. Tú Phong không thể lạnh lùng được nữa, cậu giật mình chạy ngay ra chỗ cô. Trán cô nóng bừng nhưng người cô thì lạnh toát, da tái mét lại. Cô đã phải chịu lạnh trong suốt mấy tiếng như thế. Bây giờ là 3 giờ sáng rồi, khéo cô phải chịu lạnh 4 tiếng vì cô còn chờ cậu một tiếng trước Noel.
Cô đã chờ cậu…
Cô không sang nhà hàng xóm, cứ đứng đó chịu rét để chờ cậu về…
Tú Phong vội bế Hương Ly lên phòng cô, đắp chăn cho cô. Dù đã đắp mấy cái chăn dày nhưng cô vẫn cứ run bần bật. Thử hỏi đêm Noel rét xuống đến 5, 6 độ phải ở ngoài đường suốt mấy tiếng có ai là chịu nổi không? Huống hồ Hương Ly sức khoẻ vốn không được tốt.
Lúc này Tú Phong mới nhận ra vì sao cậu lại nóng nảy như thế với cô.
Cậu nhìn cô nằm mà vẫn run lên như thế, cậu lại càng không thể quên được cô bé với chiếc vòng cổ rubi.
Nếu như bố mẹ cô bé đó mà không đến chắc là cậu cũng ở lại đó rồi. Nhưng lúc cậu rời đi, Ngọc Thuỷ đang trong tình trạng rất xấu. Cô bé ho ra máu, không ăn uống được gì, ngủ cũng không thể ngủ vì cứ nằm xuống là lại co giật. Tú Phong không biết Ngọc Thuỷ bị bệnh gì, nhưng cậu biết chắc chắn cô bé ấy bị căn bệnh không thể chữa được, không sống được bao lâu. Chỉ trong một đêm, có đến hai người khiến cho cậu đau lòng…
Cậu nhấc điện thoại lên:
“Alo giữa đêm ai phá đám giấc ngủ của người ta vậy?…”
“Bảo Nam à, mấy cậu sao rồi?”
“Tú Phong hả? Chúng tớ vừa được thả về rồi, chỉ bị cảnh cáo thôi, cũng nhờ Tùng Lâm phải phân bua thanh minh mãi, lão công an đó thế mà nghiêm khắc gớm.”
“Xin lỗi, tớ đã không đến giúp các cậu…”
“Thủ lĩnh lạnh lùng mà cũng biết xin lỗi sao? Không có gì đâu mà, cậu đừng lo. Nhưng hình như cậu gặp chuyện gì à? Sao giờ vẫn chưa ngủ thế?”
“Không sao đâu, gọi xem các cậu thế nào thôi.”
“Mà Hương Ly về có gặp cậu không đấy?”
“Hả?”
“Tớ bảo cô ấy về nhà mà, có gì thì gọi cậu ra giúp chúng tớ. Cô ấy có gặp không vậy? Mà Hương Ly tốt lắm nhé, nếu không có cô ấy chắc chúng tớ còn bị mắng te tua hơn nữa cơ, may là cô ấy nói hộ bọn tớ vài câu. Tú Phong à, tớ cảm thấy Hoàng Vũ hơi nhẫn tâm quá, một người tốt như Hương Ly phải vào trường B. chúng ta có tội nghiệp không?”
Tú Phong lặng đi mấy giây, rồi nói:
“Bảo Nam, tớ thấy cậu tốt như thế mà vào trường B. cũng thật khổ cho cậu.”
“Không sao mà, làm học sinh hư hỏng với các cậu cũng là vui với tớ.”
“Bảo Nam, giá như ai cũng có thể lạc quan như cậu…” – Tú Phong nói nhanh rồi dập máy luôn.
Cậu thở dài quay lại nhìn Hương Ly, rồi lại lo lắng nhớ đến cô bé Ngọc Thuỷ kia. Dường như giờ đây mọi thứ đều biến mất chỉ còn có cậu vậy. Chỉ có lúc này đây, trưởng nhóm lạnh lùng vô cảm của BOD mới là con người của chính mình: Biết lo lắng, biết buồn rầu, biết suy nghĩ,…nhưng không biết làm thế nào để có thể lạc quan.
Liệu rằng sau đêm nay, ngày mai khi trời sáng mọi thứ có trở lại đúng vị trí của nó?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi