HẠT MƯA NGÀY ẤY

Hạt mưa ngày ấy - Chương 01.5
Một ngày đã qua rất nhanh trên biển Hạ Long. Con tàu Hải Âu cũng đã tạm biệt du khách của nó để nghỉ ngơi sau một ngày ra khơi đã mỏi mệt. Các nhà hàng, khách sạn tấp nập, trên đường cũng nhiều người đi. Mùa hè lại đang vào thời điểm du lịch đắt giá nên đông người ra phết.
Hôm nay vì hào hứng đi thuyền nên Hương Ly không tắm biển, cả ngày cùng hai người bạn mình vui chơi, nào thì xem chợ nổi, mua cá mua tôm cùng bố mẹ, rồi lại thả diều, chơi đủ các trò với Tú Phong và Thiên Duy. Mà cũng may mắn là trên thuyền có nhiều gia đình tốt, họ ấy cô cậu bé một con diều rất đẹp để thay thế con diều đã bị bay mất.
Hiện tại là Hương Ly và gia đình cô bé đang ở đâu vậy nhỉ? Ô ô căng hết cả mắt, bên bờ biển có bao nhiêu nhà hàng, rồi còn trời tối nữa, cô bé của chúng ta đi đâu rồi có ai thấy không nào?
Ồ kia rồi! Có gì mà không tìm thấy nhể? Bên một nhà hàng gần bờ biển khá là sang trọng là hai, à không, ba gia đình. Ba gia đình của ba cô cậu bé: một cô bé xinh xắn có mái tóc dài che đi nửa mặt rất dễ nhận ra, một cậu bé nhìn rất lém lỉnh đáng yêu và một cậu bé vừa hiền lành lại vừa đẹp trai. Ôi chao, cả ngày thì chỉ có thích chơi nên giờ ăn tợn quá, trông mấy cô cậu của chúng ta vèo một cái đã xơi gần hết cái nồi lẩu cá, chưa kể đến ngao sò ốc hến, cua ghẹ đủ loại cũng không tha!
Hương Ly và Thiên Duy ăn nhanh nhất, cả hai khoan khoái ôm cái bụng no phễnh. Thiên Duy bỗng hỏi:
“Ăn xong rồi à?”
“Ừ!”
Cậu đứng dậy, ra gần chỗ cô bé:
“Xong thì ra đây với tớ đi!”
“Ra đâu?”
“Ra ngoài biển kia thôi, ở đây nóng lắm.”
Hương Ly cũng cảm thấy bức bối vì ngồi gần cái nồi lẩu liền chạy ra ngoài cùng Thiên Duy. Tú Phong thấy vậy cũng muốn đi theo, nhưng khổ ghê, cậu chưa ăn xong, mà món ăn còn ngon, bỏ sao nổi!
Bãi biển Hạ Long buổi tối khá vắng, chỉ có vài người đi qua đi lại. Có mấy cái ghế ở đó, hai đứa trẻ ngồi xuống. Sóng biển khá lặng, gió thổi mát lồng lộng. Những hòn đảo sáng nay cũng không thấy rõ nữa, chỉ thấy một không gian rộng lớn của biển và bầu trời.
“Oa Thiên Duy, cậu nhìn kìa!” – Hương Ly ngẩng lên trời.
“Nhìn gì?”
“Trên kia nhiều sao quá!”
Cả hai đều ngẩng lên. Bầu trời ở đây rộng lớn quá, rộng hơn bầu trời thành phố nhiều. Những vì sao cứ lấp lánh trên trời, có vì sao rất sáng, có vì sao sáng mờ mờ nhưng đều chắp thành những dải ánh sáng tuyệt đẹp chiếu xuống mặt nước biển phẳng lặng.
“Một ông sao sáng, hai ông sáng sao, ba ông sao sáng sáng chiếu muôn ánh vàng…”
Thiên Duy giật mình quay lại. Hương Ly đang hát.
“Bốn ông sáng sao, kìa năm ông sao sáng, kìa sáu ông sáng sao trên trời cao.”
Cậu bé chợt mỉm cười. Đó là bài “Đếm sao” mà, bài này các cô giáo và các bạn hát nhiều rồi, ca từ của bài hát nghe thì rắc rối nhưng dễ thương làm sao. Cứ “sao sáng” rồi lại “sáng sao”. Đặc biệt giọng hát của Hương Ly trong trẻo, dễ nghe vô cùng. Cậu ít khi nghe hát, nhưng sao khi cô bé hát cậu thích vậy chứ?
“Có trăm ông sao chứ chẳng ít đâu.”
“Trăm là bao nhiêu?”
“Là một trăm ấy, to lắm. Lớp 2 chắc mới học.”
“Thế mà cậu biết rồi à?”
“Tớ thích tìm tòi về những con số!”
“Ôi tớ cũng vậy, tớ thích học Toán lắm nha.”
“Hì chung sở thích rồi! Vậy đếm xem có bao nhiêu ông sao nha.”
Cả hai hăng hái thi nhau đếm. Nhưng chỉ một lúc là đã mỏi cổ, mà Hương Ly cũng chẳng biết được cách đọc mọi loại số, lớp 1 thì chỉ có 1, 2, 3 chứ làm gì có số to đến trăm nghìn cho cô bé đọc. Bỏ cuộc luôn, mệt phờ, nhưng trò chơi này thật là vui!
“Duy à!”
“Sao?”
“Ở tít đằng xa kia tớ vẫn thấy sao, sao là vô tận không hết đâu nhỉ?”
“Tớ nghĩ vậy, biển rộng lắm mà, không đi hết được đâu, cũng như bầu trời vậy!”
“Vậy thì Trái Đất hình chữ nhật rồi!”
“Hả? Cậu nói gì vậy?”

“Tớ thấy có các bạn hỏi rằng Trái Đất hình gì, tớ nghĩ là hình chữ nhật, hoặc là một hình đường thẳng không có giới hạn. Chắc là xa lắm đấy!”
“Đúng rồi, Trái Đất là đường thẳng, không bao giờ là hình tròn…” – Giọng Thiên Duy buồn buồn.
“Sao thế? Hình thẳng thì tốt chứ sao? Chúng ta có thể đi mãi, đi mãi đến bất cứ nơi đâu!”
“Nhưng mà chúng ta đi là không thể quay trở về, còn nếu như là hình tròn thì vẫn sẽ quay được về đấy!”
“Vậy à? Tức là đi không về, không gặp lại nhau nữa ấy hả?”
“Ừ…” – Thiên Duy bỗng ngẩng lên – “Tớ có chuyện muốn nói!”
“Chuyện gì?”
Cậu bé ngập ngừng một lát rồi nói:
“Tớ…thích chơi với cậu…”
Con mắt rất đẹp của Hương Ly mở to vì ngạc nhiên:
“Cậu…nói thật à?”
“Thật! Chơi với cậu tớ thấy vui, tớ ít khi chơi với ai mà vui thế!”
Hương Ly đỏ mặt vì lời khen ấy, cô bé cười:
“Tớ cũng thích chơi với Thiên Duy…”
“Thật chứ?”
“Cậu tốt bụng, hiền lành, lúc nào cũng giúp đỡ tớ, lại còn kể chuyện cho tớ nghe nữa. Có được người bạn như cậu tớ cũng vui lắm.”
Thiên Duy tưởng rằng chính cậu cũng đang bay lên các vì sao kia. Lời nói ấy chân thành biết nhường nào!
“Hương Ly, tớ muốn ngày nào cũng được chơi với cậu kia, nhưng…”
“Nhưng gì?”
“Nghỉ hè sắp hết rồi, tớ lại không được chơi với cậu nữa. Tớ đâu có học với cậu như Tú Phong…”
“Ừ nhỉ! Buồn quá…” – Hương Ly xụ mặt.
“Nhưng mà nếu tớ đến học với cậu thì có được không nhỉ?”
“Hả? Cậu nói gì?”
“Nếu tớ đến học cùng trường với Ly thì hay lắm, tớ có Ly, có Phong cùng chơi, chứ ở trường đang học tớ không thích.”
“Hay đấy, hay đấy! Cậu đến trường tớ học đi!”
“Chỉ là liệu mẹ tớ có cho chuyển không?”
“Cô Thảo á? Yên tâm, nhất định tớ sẽ nói cho cô Thảo, cậu đến trường tớ học mà, nhá nhá nhá?”
“Tất nhiên, chỉ cần được chuyển tớ sẽ tới đó liền!”
“Thiên Duy, cậu chuyển đến trường tớ thật à?” – Giọng Tú Phong vang ngay đằng sau.
Cậu bé đã ăn xong liền chạy ngay ra chỗ hai bạn và nghe được câu chuyện.
“Tú Phong, cậu ngồi đây đi, Thiên Duy muốn về trường mình học.”
“Hay quá còn gì nữa! Bạn tốt ơi tớ chỉ mong thế thôi đó.” – Tú Phong khoác vai Thiên Duy.
“Vậy là Trái Đất dù có hình chữ nhật chúng ta vẫn không xa nhau rồi, vui quá!” – Cô bé Hương Ly phấn khởi.
Những cô cậu bé thật là ngây thơ, Trái Đất của chúng ta hình tròn (đúng ra là một hình cầu bị nén dọc theo hướng từ địa cực tới chỗ phình ra ở xích đạo), nhưng trong tâm trí của những đứa trẻ không nhận ra điều đó. Với chúng Trái Đất là một con đường thẳng rất dài, rất xa, song dù là thẳng hay tròn thì tình bạn vẫn luôn sát bên nhau, không bao giờ có thể chia cắt. Hãy cứ bước đi và bước đi thật xa trên “con đường thẳng Trái Đất”, vì yên tâm sẽ có những người bạn cùng đi, cùng bước, cùng san sẻ những niềm vui nỗi buồn gặp phải.
“Vậy chúng ta mau về nói với bố mẹ thôi, còn xin phép cô Thảo cho Thiên Duy đến học cùng nữa chứ!”

“Ừ đi!” – Hương Ly và Thiên Duy hăng hái đứng dậy trước.
Tú Phong vội đi theo. Chợt chân cậu giẫm phải cái gì đó.
Cậu giật mình cúi xuống. Có cái gì sáng sáng trong cát vậy nhỉ? Tú Phong liền bới cát lên, và nhặt được một chiếc vòng cổ có gắn viên rubi rất đẹp, toả sáng trong màn đêm tối.
Chiếc vòng này có ánh sáng như ánh mắt của Hương Ly vậy…
“Mẹ ơi, vòng của con kìa!” – Một giọng nói lanh lảnh bỗng vang lên đằng sau.
Tú Phong quay lại. Một người phụ nữ đi cùng cô con gái chạy tới:
“Ôi may quá, cháu bé, cháu cho cô xin lại chiếc vòng này được không? Cô cứ tưởng bị văng mất!”
“Nó là của cô ạ?”
“Mẹ mua cho em ạ!”
Tú Phong nhìn cô con gái đứng cạnh bà mẹ. Đó là một cô bé khoảng 5, 6 tuổi, mái tóc cũng buông dài thật mượt mà, gương mặt vô cùng xinh xắn đáng yêu với làn da trắng mịn như một nàng công chúa. Đặc biệt cô bé có đôi mắt to tròn sáng long lanh trông rất ngây thơ.
“Anh cho em xin lại được không ạ?” – Cô bé giơ hai tay ra, cất giọng nói trong trẻo như tiếng chim sơn ca.
“À ừ…” – Tú Phong đưa chiếc vòng cho cô bé – “Của em này!”
“Anh ơi, em không biết đeo vòng, anh đeo cho em đi.” – Cô bé vẫn ngây ngô.
“Ấy để mẹ đeo cho, sao lại làm phiền người khác thế?” – Người mẹ định ngăn lại.
“Dạ thôi, cô cứ để cháu đeo cho em ạ.”
Tú Phong cúi xuống đeo chiếc vòng lên cổ cho cô bé. Viên rubi sáng lấp lánh khiến cô bé thích vô cùng:
“Em cám ơn anh!”
“Được rồi Ngọc Thuỷ, mau về nào. Cám ơn cháu nhé!”
“Dạ không có gì ạ.”
Tú Phong nhìn theo bóng người mẹ đó bế cô con gái nhỏ đi mất. Trong lòng cậu có một cảm giác xuyến xao.
Cô bé ấy tên là Ngọc Thuỷ…
“Tú Phong! Không về à?” – Tiếng Hương Ly và Thiên Duy gọi.
“Ừ về đây, đợi xíu!”
Thôi khỏi để ý đến cô bé ấy nữa, người qua đường thôi mà! Tú Phong chạy về cùng hai bạn.
Bầu trời vẫn lấp lánh những ngôi sao…
LỚP HAI: Biển và bầu trời
“Chào mừng tất cả các con đã quay trở lại! Có ai còn nhớ cô Phương không nào?”
“Chúng con nhớ ạ! Cô Phương xinh đẹp thế kia mà.”
“Cô Phương hiền nữa.”
“Cô Phương giảng bài hay lắm ạ!”
“Ôi cô cảm động chết thôi, cám ơn các con yêu của cô. Năm nay tiếp tục chủ nhiệm lớp mình cô thích lắm. Thế nghỉ hè vừa rồi các con có vui không?”
“Có ạ!”
“Kể cho cô nghe nha! Hương Anh, nghỉ hè con đi đâu?”

“Dạ con đi tắm biển ở Nha Trang, rồi leo núi ở Thiên Sơn Suối Ngà cô ạ.”
“Ô cô cũng đi Nha Trang đấy, thế mà không gặp con. Còn Hương Ly nào!”
“Con đi Hạ Long cô ạ, ở đấy vui ơi là vui đó cô.”
“Thế cơ à? Vậy con đi với ai?”
“Con đi cùng gia đình và bạn Tú Phong đấy ạ!”
“Ố thế hả, vậy có nghĩa Tú Phong cũng đi Hạ Long với Ly sao?”
“Con đi với gia đình thì tình cờ gặp bạn ấy cô ạ. Tụi con thích nhất là chơi thả diều và đi chợ nổi.”
“Chà chà nghe mà vui thật, cô cũng muốn đi lắm, lâu rồi cô chưa đến Hạ Long. Qua có mỗi kỳ nghỉ hè mà các con lớn hẳn lên, mà nhiều bạn đen đi lắm nha, tắm nắng hả? Nhưng lớp mình vẫn đáng yêu như ngày nào!”
“Hihi chúng con cám ơn cô!”
“Đúng rồi, thế lớp mình có muốn thêm một bạn đáng yêu nữa vào lớp không nhỉ?”
“Bạn nào thế cô?” – Cả lớp nhao nhao.
“Năm nay lớp ta sẽ đón một bạn học sinh mới. Các con đợi cô đưa bạn ấy tới lớp nhé!” – Cô Phương nói xong bước ra ngoài.
Cả lớp cứ háo hức đứng chực ở cửa sổ, chỉ có Hương Ly và Tú Phong vẫn ngồi đó cười cười. Hương Anh quay ra cô bạn:
“Nè cậu biết bạn ấy hả?”
“Đoán siêu thế, bạn ấy là bạn thân của Tú Phong đấy!”
“Gặp rồi hả?”
“Ừ, tớ cũng chơi với bạn ấy. Kìa đến rồi đó.”
Hương Anh quay lại. Cô Phương bước vào, đi theo chính là cô Thảo – cô giáo dạy Mỹ thuật và đứng sau cô là một cậu bé.
“Giới thiệu với cả lớp, bạn mới của lớp ta là bạn Lê Thiên Duy, con của cô Thảo!”
“Oa thật ạ?” – Cả lớp vội đứng cả lên để nhìn bạn, nhưng cậu bé lại cứ đứng sau lưng mẹ.
“Thiên Duy, con đứng ra đây nào.” – Cả cô Thảo và cô Phương cùng nói.
Sau một hồi còn lạ lẫm Thiên Duy cũng chịu bước ra. Cả căn phòng như được sáng bừng lên, không chỉ đơn thuần là sáng vì nắng, vì đèn mà còn vì cậu bé này. Cả trường tưởng rằng chỉ có Tú Phong là “vô địch” khoản đẹp trai, đến các anh lớp trên còn chưa ai bằng được, nhưng không ngờ người bạn mới này còn đẹp hơn thế. Một vẻ đẹp đáng yêu, hiền lành, rất dễ khiến người ta xao động. Cả lớp như “vỡ tim” vì cậu bạn này, một hoàng tử nữa lại xuất hiện và còn đẹp hơn cả chàng hoàng tử kia nữa!
Đến cô Phương cũng phải nói thầm với cô Thảo:
“Con trai thật không đó?”
“Con em mà chị!”
“Đẹp trai thế, chắc bố nó đẹp lắm đây. Khéo về chị cướp chồng cô mất!”
“Ây da ai cho chị cướp, chồng em chẳng thèm bà vợ xì tin như chị.”
“Ai xì tin, cô thật là…Chị ghen với cô đó nhá, con trai bé tí mà đẹp thế này thì lớn lên nó đổ gục con gái hết.”
“Ừm thì đổ, thôi em có tiết em phải đi dạy, giao nó cho chị đấy.”
“OK đi đi!”
Cô Thảo đi rồi, cô Phương tươi cười nói với Thiên Duy:
“Lớp ta mỗi người ngồi một bàn, cũng thừa nhiều bàn lắm con chọn chỗ ngồi đi.”
Thiên Duy đảo mắt nhìn lớp. Ai ai cũng ngóc cao đầu để cậu chú ý tới, nhất là các bé gái chỉ mong chàng hoàng tử này sẽ chọn chỗ gần mình.
Nhưng cậu bé chỉ để ý tới chỗ mà có cô bạn để mái tóc dài ấy. Cậu bước nhanh xuống trong sự ngỡ ngàng của các bạn khác, ngồi luôn vào bàn bên cạnh bàn cô. Cũng tiện, bên cạnh là Hương Ly, ngồi ngay dưới Hương Ly là cậu bạn thân Tú Phong. Hương Ly thấy cậu ngồi gần mình thì mỉm cười. Cậu cũng mỉm cười đáp lại.
Cả lớp nhìn vậy thì vô cùng ghen tức, nhất là những cô cậu không ưa gì Hương Ly. Tú Phong quý, giờ thì Thiên Duy cũng quý, thế là sao chứ? Quý gì cái loại mắt chột đó, thật không thể tức giận hơn!!!
Cái tin lớp 2A có một học sinh mới đẹp trai hơn cả hoàng tử Tú Phong đã lan khắp trường.
Từ những em lớp 1 mới vào cho đến các anh chị lớp 5 lớn nhất trường đều túm tụm về phía cửa lớp 2A. Lúc này tiết Toán chưa kết thúc nên ai nấy chỉ đứng ngoài cửa để nhìn được cậu bé ngồi gần cuối vẫn đang chăm chú học bài cùng bạn.
“Trời ơi bé kia đáng yêu quá!”
“Đẹp trai chết luôn, yêu mất rồi!”
“Lớp mình mà được ăn bán trú cùng lớp này thì tớ nguyện chăm sóc em ấy.”
“Chao ôi hoàng tử nữa kìa! Bạn ấy đẹp trai thật.”

Bao nhiêu lời khen cứ bay tíu tít lên nhưng Thiên Duy không hề ngẩng mặt. Cậu vẫn chăm chú vào học bài, cả lớp nhiều bạn quay ra tíu tít nói chuyện vì bài cũng dễ nhưng Thiên Duy vẫn nghe giảng. Tiếng ồn ào của chúng bạn không làm cho cậu bé bị mất tinh thần.
Cô Phương bỗng nói to:
“Học sinh!”
“Trật tự!” – Cả lớp vội ngồi im.
“Bây giờ cô hỏi một câu, bạn nào trả lời được trong vòng 10 phút thì cô sẽ cho 10 điểm. Từ ba chữ số 3, 5, 6 em hãy viết tất cả các số tự nhiên có hai chữ số có thể được”. Cả lớp làm vào vở đi!”
Cả lớp cúi gằm mặt xuống vờ viết viết nhưng thực tình chúng chẳng hiểu gì. Từ bấy đến giờ mải nói chuyện quá…Đến Hương Ly, Hương Anh và Tú Phong cũng lúng túng, chỉ có Thiên Duy bình thản ngồi viết viết.
“10 phút đã trôi qua, bạn nào giơ tay?”
“Con ạ!” – Một cánh tay nhanh nhảu giơ lên.
“Ồ Thiên Duy, được con đứng lên nói cho lớp nghe nào.”
“Con thưa cô, từ ba số 3, 5, 6 con viết được những số tự nhiên sau ạ: 35, 56, 36, 53, 63, 65.”
“Cả lớp thấy bạn nói đúng không nào?”
“Đúng ạ!”
“Thế con sắp xếp các số theo thứ tự từ bé đến lớn cô xem?”
“Dạ con thưa cô là 35, 36, 53, 56, 63, 65!” – Thiên Duy trả lời không cần nghĩ.
“Đúng rồi, bạn Thiên Duy rất giỏi, cô cho con 10 điểm. Cô rất khen bạn Duy hôm nay vừa ngoan lại vừa giỏi nữa.”
Thiên Duy mỉm cười ngồi xuống. Hương Ly quay lại:
“Sướng nhé, cậu được 10 điểm lại còn được khen nữa!”
“Hì có gì đâu mà khen?”
“Cậu ngoan, lại học giỏi nữa mà. Năm nay chắc cậu giỏi nhất lớp rồi!”
“Cậu nịnh vừa chứ, tớ đâu có giỏi nhất lớp? Tú Phong chứ nhỉ?”
“Không, Tú Phong học kém lắm, cậu ấy nhớ giỏi nhiều thứ nhưng học không tốt, cả năm qua Hương Anh và tớ phải kèm mãi.”
“Ô thế mà không nói với tớ!” – Thiên Duy quay xuống nhìn Tú Phong.
Nhưng hình như Tú Phong đang không để ý hai người bạn vừa nói đến mình. Cậu đang nghĩ đến cái gì khác.
Một viên rubi…
“Tú Phong, cậu nghĩ gì đấy?”
“À không, không có gì!”
“Chúng tớ vừa nói gì cậu nghe không?”
“Nói gì à? Các cậu nói…ờ nói gì ấy nhỉ?”
“Tụi tớ đang hỏi vì sao cậu nhớ nhanh thế mà cậu học không được giỏi?”
Tú Phong giật mình nghe câu hỏi đó, mặt cậu buồn đi cúi gằm xuống. Một lúc sau cậu nói rất nhỏ:
“Tớ không biết…”
“Hả?”
“Tớ cũng muốn giỏi, nhưng chẳng hiểu sao tớ không thể chú tâm vào những bài toán này, nó làm tớ đau đầu lắm. Tớ toàn bị mắng là ngu dốt thôi, chẳng được cái gì…”
Ba người bạn lặng đi trước những câu nói tủi hờn của Tú Phong. Họ ngây thơ quá, quên mất Tú Phong dù rất tinh nghịch đáng yêu nhưng cũng rất dễ tổn thương. Hương Ly vội nói:
“Tú Phong, tớ xin lỗi, tớ không hỏi thế nữa đâu. Cậu đâu có ngu dốt, cậu có rất nhiều cái thông minh mà!”
“Cám ơn, Hương Ly! Nhưng tớ vẫn mong được giỏi như cậu.”
“Tú Phong, đừng buồn nữa mà, chẳng phải người bạn thân của cậu đã về học cùng cậu đây sao. Thiên Duy học giỏi như vậy sẽ kèm cho cậu, cậu sẽ học giỏi, giỏi nhất lớp ấy chứ, yên tâm đi cậu luôn là hoàng tử của tụi tớ.”– Hương Anh cũng an ủi.
“Đúng đó, anh bạn à, cậu cái gì cũng không sợ mà, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ mà cậu luôn ở cạnh tớ, bảo vệ tớ còn gì, cậu là người giỏi nhất! Cái gì cậu cũng sẽ làm được!”
Tú Phong nở nụ cười nhìn các bạn, nhất là người bạn thân nhất của mình. Đúng vậy, cái gì cũng sẽ làm được. Thiên Duy luôn là người bạn không chỉ tốt bụng mà còn mang lại cho cậu rất nhiều niềm tin.
Cứ thế, năm lớp 2 được trôi đi nhẹ nhàng nhờ niềm tin ấy…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi