HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Edit: Hạ Du

Cảnh xuân tháng tư rực rỡ, Thanh Ninh mặc áo gấm hoa màu đỏ thẫm, áo khoác tơ lụa ngắn trắng ngần ngồi trên ghế tựa cùng a hoàn Tuyết Lan thêu thùa may vá. Tóc đen như mây búi đơn giản. Trên tóc chỉ cài một thanh trâm mộc hương đơn lẻ. Tuy đơn giản nhưng càng tôn lên da thịt dịu dàng như tuyết của nàng, dung mạo như tranh. Thấy cảnh xuân đẹp, Thanh Ninh ngồi trên ghế tựa cùng a hoàn Tuyết Lan thêu thùa may vá.

Thanh Ninh ngừng động tác trong tay, vuốt bụng, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

"A!" Hình như là tiếng kêu của Ngọc Trâm từ xa truyền đến.

Vô cùng thê lương.

Trong lòng Thanh Ninh nổi lên chút bất an, buông kim trong tay nhìn ra phía ngoài. Bên ngoài cũng không thấy bóng dáng Ngọc Trâm. Nghe cẩn thận một chút nhưng cũng không nghe thấy tiếng Ngọc Trâm nữa.

Thanh Ninh đột nhiên cảm thấy cả viện an tĩnh kì lạ, tựa hồ không khí đều ngưng đọng lại, gió cũng không thổi tới được. Đáy lòng Thanh Ninh trào lên một cảm giác bất an chưa từng có, nhìn Tuyết Lan "Ngươi đi xem xem có chuyện gì?"

"Vâng, phu nhân."

Tuyết Lan vừa đi tới cửa, liền thấy 2 bà tử (1) từ trong sân đi vào.

Hai người cao lớn khỏe mạnh, là Triệu ma ma và Trần ma ma bên người Hầu phu nhân Trương thị.

Triệu ma ma trong tay cầm một cái bát.

Tuyết Lan liền dừng chân.

"Thế tử phu nhân." Hai người vào phòng, hướng Thanh Ninh hành lễ.

"Mau dậy đi." Thanh Ninh cười đỡ nhẹ.

"Tạ Thế tử phu nhân." Hai người đứng lên.

"Hai vị ma ma có thấy Ngọc Trâm không, nha đầu kia đi ra ngoài một lúc, ta vừa nghe được như tiếng nàng kêu, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Thanh Ninh hỏi.

"Có ạ, nha đầu kia vừa mới đi trên đường bị ngã, hoảng sợ một chút" Triệu ma ma trả lời rành mạch.

"Ừ." Thanh Ninh ừ một tiếng.

"Thế tử phu nhân người thân thể yếu ớt, lại đang có thai, mấy ngày nay trong phủ nhiều việc, lão phu nhân sợ ngài mệt nhọc, cho nên cố ý lệnh lão nô đưa ngài một chén thuốc bổ." Triệu ma ma bưng bát đi vào trong.

Vị thuốc này!

Đây là cỏ đoạn trường.

Thanh Ninh hoảng sợ lui về sau một bước, ngẩng đầu.

Hai bà tử cùng một vẻ mặt, trong ánh mắt lộ ra cảnh giác.

Thanh Ninh quyết định thật nhanh cầm một bên tú đôn (1) hướng hai người ném tới. Sau đó xoay người bỏ chạy về phía án thư, nàng nhớ ban nãy cửa sổ bên án thư mở.

Hai người nhanh nhẹn né tránh tú đôn, tú đôn đập xuống đất phát ra một tiếng vang trầm buồn.

"Thế tử phu nhân, ngài đây là ý gì?" Triệu ma ma trầm mặt xuống.

"Đây là thuốc cỏ đoạn trường, các người lại dám cho to uống? Còn dám cả gan nói là mẫu thân phân phó?" Thanh Ninh quay đầu quát một câu, chân một bước cũng không chậm lại.

Thật không ngờ Thế tử phu nhân biết cỏ đoạn trường!

Triệu ma ma cùng Trần ma ma liếc mắt nhìn nhau đuổi theo. Triệu ma ma gào to:

"Thế tử phu nhân, lão nô chỉ nghe lệnh làm việc."

"Ăn nói lung tung, mẫu thân sao...." Thanh Ninh im bặt, quay đầu hoảng sợ nhìn Tuyết Lan đang ôm chặt lấy thắt lưng mình.

Tuyết Lan vẻ mặt dữ tợn, quay đầu kêu hai bà tử: "Mau lại đây."

Thanh Ninh giãy dụa vài cái, rút trâm mộc hương trên đầu, đâm một nhát vào người Tuyết Lan. Tuyết Lan đau đớn, buông lỏng Thanh Ninh ra.

Thanh Ninh đem bình hoa men sứ ở hai bên giơ lên, ném về phía bốn người đang chạy làm họ té ngã, sau đó chạy vào buồng trong.

Bình hoa đập xuống đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh, Triệu ma ma cùng Trần ma ma không ngờ Thanh Ninh nhìn yếu ớt mềm mại, lại đang có thai mà có thể lanh lẹ như vậy.

Hai người cao lớn khỏe mạnh, vai rộng lưng dài, đuổi theo sát Thanh Ninh.

Thanh Ninh giẫm một chân lên ghế thái sư, leo lên cửa sổ đang mở.

Vừa trèo lên, một đôi tay liền ôm lấy chân nàng.

Cuối cùng thì trong thời gian ở Hầu phủ cuộc sống thoải mái, lại có thai nên thân thể không nhanh nhẹn giống như hai năm dưỡng bệnh ở thôn trang. Thanh Ninh nắm lấy bệ cửa sổ, lấy hết sức đạp Tuyết Lan đang nắm chân mình.

"Thế tử phu nhân."

Thanh Ninh theo tiếng gọi nhìn lại. Ngọc Trâm lảo đảo đi vào, được vài bước liền ngã nhào trên mặt đất.

"Ngọc Trâm." Thanh Ninh thấy Ngọc Trâm trên mặt có vết máu, miệng rỉ máu tươi, kêu một tiếng.

Ngọc Trâm nhìn Thanh Ninh đang trèo lên cửa sổ, lo lắng kêu "Thế tử phu nhân, ngài mau chạy đi! Bọn họ, bọn họ muốn hại ngài."

"Ngọc Trâm." Thanh Ninh hét lên một tiếng, ra sức đạp Tuyết Lan.

"Thế tử phu nhân, mau..." Ngọc Trâm đưa tay ra, cuối cùng vô lực rơi xuống.

"Thế tử phu nhân. Ngài nên ngoan ngoãn uống thuốc này đi." Triệu ma ma chạy tới ôm lấy hông Thanh Ninh, Trương ma ma cạy tay đang bám lấy bệ cửa sổ của nàng.

Tiếng gió thổi ào ào, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ng.ực. Tháng tư gió nhẹ vốn ấm áp nhẹ nhàng, lúc này Thanh Ninh lại thấy nó giống như con dao sắc thổi ở trên mặt. Nhìn Ngọc Trâm không còn một hơi thở ngã trong vũng máu, trái tim dần dần đau nhức.

Ba người sau lưng hợp sức đem Thanh Ninh đang nắm chặt cửa sổ kéo xuống.

Thanh Ninh nhìn hai ma ma, tàn khốc nói "Hai người các người nô tài đáng chết, trong bụng ta là cháu đích tôn trưởng tử củaTống gia, các người lại dám nghe lệnh kẻ xấu hãm hại ta? Còn nói là ý tứ của mẫu thân?"

"Lão nô chỉ là phụng mệnh hành sự." Triệu ma ma biểu tình không đổi, cũng không đem lời Thanh Ninh để vào tai.

"Thật là một đám phế vật."

"Muội muội cứu ta." Trong lòng Thanh Ninh vui mừng, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Vũ đang từ trong sân đi tới, kêu lớn.

Thẩm Thanh Vũ dừng chân cười xinh đẹp nhìn Thanh Ninh.

Ba người đám Triệu ma ma không để ý kéo Thanh Ninh đi ra gian ngoài, đem nàng đặt trên tháp thượng.

"Muội muội cứu ta." Thanh Ninh nhìn Thẩm Thanh Vũ thướt tha đi đến kêu cứu.

"Ngươi đi hỗ trợ!" Vào phòng, lời Thẩm Thanh Vũ nói ra, khiến cho Thanh Ninh tựa như sét đánh giữa trời quang.

Nha đầu sau lưng Thẩm Thanh Vũ đi tới, giúp Tuyết Lan bắt được tay Thanh Ninh, cùng Trần ma ma đem Thanh Ninh đặt trên tháp thượng, ba người cùng giữ chặt nàng.

Triệu ma ma cầm bát thuốc mới sắc đang đặt trên bàn đi tới.

"Đưa ta." Thẩm Thanh Vũ nhận lấy từ tay Triệu ma ma.

"Muội muội!" Thanh Ninh sắc mặt trắng bệch nhìn Thẩm Thanh Vũ.

Triệu ma ma đi tới, một tay túm tóc Thanh Ninh giữ chặt đầu, một tay bóp cằm nàng.

Thẩm Thanh Vũ cười tươi như hoa, cầm muôi trong bát khuấy đều, từng thìa từng thìa đem thứ thuốc màu đen đưa vào miệng Thanh Ninh.

Chỉ một chút chén thuốc đã hết, bốn người giữ Thanh Ninh mới buông lỏng tay ra.

"Hai vị ma ma vất vả, các người đi xuống đi. Tốt xấu gì chúng ta cũng là tỷ muội, để ta tiễn nàng." Thẩm Thanh Vũ cười nói với Triệu ma ma, Trần ma ma.

"Vâng" Triệu ma ma cùng Trần ma ma liền khom người lui ra ngoài.

Đau nhức.Rất đau.

Dường như có một con dao đang khoét sâu vào lồng ng.ực.

Đau đến độ hít thở thôi cũng đau nhức!

Thanh Ninh vịn vào nhuyễn sạp đứng lên, sau đó lảo đảo từng bước đi ra ngoài, ghé vào cửa nôn khan vài tiếng. Miệng đầy vị tanh ngọt, nhưng không nôn ra được gì.

"Tỷ tỷ, cần gì hành hạ bản thân."

Thanh Ninh quay đầu, hung hăng nhìn về phía Thẩm Thanh Vũ "Ngươi...sẽ không được chết tử tế."

"Không được chết tử tế? Không được chết tử tế chính là ngươi ——Thẩm Thanh Ninh." Thẩm Thanh Vũ cười khanh khách không ngừng, khinh bỉ nhìn về phía Thanh Ninh: "Ngươi mặc dù là trưởng nữ Hưng Yên hầu, nhưng ngươi chỉ là con gái một dâm phụ, lại dám trèo cao vào phủ An Hầu? Nếu không phải năm đó việc hôn nhân của ngươi cùng Tử Dật ca ca là do Hoàng hậu nương nương ban cho, ngươi có thể bước chân vào cửa Hầu phủ? "

"Năm đó ngươi nên cùng chết với mẫu thân dâm đã.ng, hạ tiện, vô sỉ của ngươi."

Thẩm Thanh Vũ sung sướng nhìn về phía Thanh Ninh "Nói vậy ngươi cũng không biết mẫu thân ngươi chết như thế nào đi?"

Mẫu thân chết như thế nào? Không phải treo cổ tự vẫn?

Bụng đau thắt, ng.ực nhức nhối. Thanh Ninh nhịn không được nôn ra máu, căm giận nhìn về phía Thẩm Thanh Vũ "Mẫu thân nàng...."

"Chậc chậc, cản trở con đường của người khác tự nhiên là bị loại trừ." Thẩm Thanh Vũ từ trên cao nhìn xuống Thẩm Thanh Ninh nói.

Cản trở con đường của người khác? Của ai?

Kế mẫu Chu Mi?

Thẩm Thanh Vũ vui thú nhìn Thanh Ninh, "Ngươi thực cho rằng Tử Dật ca ca thích ngươi? Nếu không có sự đồng ý của chàng, bọn họ dám xuống tay với ngươi sao?"

"Không thể nào? Thế tử chàng làm sao có thể? Trong bụng ta có cốt nhục của chàng!" Thanh Ninh lắc đầu, tay ôm bụng đang đau. Nhất định là Trương thị không thích mình hạ lệnh. Tống Tử Dật cùng mình là thanh mai trúc mã, tình sâu như biển, chàng làm sao có thể?

"Con?" Thẩm Thanh Vũ đi lên, đạp một phát vào bụng Thanh Ninh.

"A! Con ta." Thanh Ninh đau đớn trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Vũ "Phu quân sẽ không bỏ qua cho ngươi, nữ nhân độc ác."

"Ha ha, ngươi không biết sao? Ta cùng với Tử Dật ca ca đã định ngày hai mươi tháng sau thành hôn, ngay trong lúc đại tang ngươi." Thẩm Thanh Vũ cười híp mắt nói.

"Không..." Thanh Ninh lắc đầu. Bụng dưới đau nhức. Hạ th.ân có một dòng nhiệt lưu chảy ra, giống như có thứ gì đó rời nàng mà đi.

Ai mau tới cứu nàng!

Người nào mau cứu con của nàng!

Thanh Ninh ói ra hai ngụm máu, đi ra bên ngoài. Tầm mắt nhìn thấy Ngọc Trâm đang nằm trong vũng máu. Máu dường như chảy mãi không hết. Trên mặt đất đều là máu.

Không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.

"Thanh Vũ, nàng sao lại đến đây?"

Âm thanh dịu dàng quen thuộc.

Một đôi giầy được chế tác tinh xảo chậm rãi rơi vào trong tầm mắt Thanh Ninh. Mặt giầy thêu một đóa hoa lan xanh, phảng phất như có thể ngửi thấy hương thơm của nó. Là nàng tự mình thêu vào.

"Thế tử, mau cứu chúng ta..."Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn Tổng Tử Dật bộ dạng tuấn mỹ đứng trong sân nói

Hài tử.

Theo ánh mắt hắn hai chữ phía sau không thốt ra lời.

Chán ghét. Không có lấy một tia ấm áp.

Hổ dữ không ăn thịt con!

Thanh Ninh chỉ cảm thấy ng.ực một mảnh lạnh lẽo, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh lẽo như nước.

"Đi thôi." Tống Tử Dật dịu dàng nói với Thẩm Thanh Vũ.

"Vâng." Thẩm Thanh Vũ gật đầu, lướt qua Thanh Ninh đi đến bên Tống Tử Dật.

Thanh Ninh dùng chút sức lực cuối cùng nhìn bóng lưng hai người đang đi ra ngoài. Dòng máu đỏ tươi theo chân chảy xuống, khóe miệng rỉ máu đen "Ta sẽ không..."

Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, lên thiên đường xuống địa ngục (3) cũng sẽ không tha cho các ngươi.

———————————————-

(1)Bà tử: chỉ những người hầu già như ma ma, bà đỡ.

(2)Tú đôn:

(3) Nguyên văn thành ngữ là: lên trời xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi