HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Chu Xương nói xong muốn đi vào trong.

Gió lạnh thổi vào mặt, Chu Bạch thị mồ hôi ứa ra, một mình che ở cửa "Lão gia, người tức giận như vậy sẽ dọa Mi nhi sợ. Sự tình còn chưa tra ra manh mối. Chờ điều tra xong, ngài sau đó hẵng giáo huấn Mi nhi."

Lúc này cho hắn đi vào, chắc chắn sẽ thực sự đánh nữ nhi đến chết.

"Con hư tại mẹ." Chu Xươn nhìn Chu Bạch thịđứng trước mặt nói thẳng "Bảo ngươi sớm quyết định việc hôn nhân, ngươi cố chấp nói để tùy tình hình. Tra rõ? Điều tra xong đứa bé trong bụng nó sẽ không tồn tại? Ai cũng đừng khuyên. Hôm nay ta nhất định đem đứa con gái thấp hèn này đánh chết, miễn lại làm cho Chu gia mất mặt!"

Chu Bạch thị gấp đến độ nước mắt trực trào ra "Có lẽ nữ nhi bị người ta dụ dỗ, hoặc bị người ta bức bách? Lão gia, chúng ta chỉ có một đứa con gái này không thể để cho người ta lăng nhục như vậy. Hưng Ninh hầu rõ ràng là đàn ông có vợ, trong nhà mỹ thiếp thành đàn. Mi nhi là một cô nương được nuôi dưỡng ở nơi khuê phòng, sao có thể chịu được hắn dụ dỗ. Lão gia, Hầu gia khinh người quá đáng, không thể mặc hắn làm vậy..."

Chu Xương không để ý đến bà, hất Chu Bạch thị ra đi vào trong.

Chu Bạch thị vội vàng đi vào theo.

Mấy người chưa đi được mấy bước một nha đầu sắc mặt sợ hãi ngã nhào trong phòng Chu Mi bò ra. Thấy mấy người Chu Xương và Chu Bạch thị sợ hãi hô lên: ""Lão gia, phu nhân, không tốt! Tam tiểu thư treo cổ tự vẫn."

Chu Bạch thị há miệng ngơ ngác nhìn nha đầu kia. Bước chân Chu Xương bỗng nhiên dừng lại làm Chu Bạch thị đang lôi kéo ống tay áo của hắn lảo đảo.

Chu Lâm và Chu Trấn phía sau cũng dừng chân.

Trong viện nhất thời hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có âm thanh gió thổi lá cây xoàn xoạt.

"Tam tiểu thư. Tam tiểu thư."

Chu Bạch thị lập tức phản ứng lại. Sắc mặt trắng bệch bước nhanh vào trong phòng "Mi nhi. Mi nhi số khổ của ta."

Ba phụ tử Chu Xương cũng bước nhanh đi vào trong.

Trong nội thất Chu Mi đã được nha đầu bà tử cứu, nằm thẳng ở trên giường. Đôi mắt vô hồn nhìn đỉnh màn, sắc mặt tái nhợt không một tia huyết sắt. Trên cổ trắng nõn mảnh khảnh hiện rõ vệt dây nhìn thấy mà giật mình.

Chu Bạch thị đi tới ôm lấy Chu Mi gào khóc thương tâm.

Nha đầu bà tử hầu hạ Chu Mi đều run rẩy quỳ trên mặt đất. Các nàng hầu hạ Tam tiểu thư, vạn nhất Tam tiểu thư có việc gì các nàng đừng mơ sống sót.

Chu Xương cau mày. Chu Lâm và Chu Trấn cũng nhíu mày thật chặt.

Chu bạch thị kêu khóc một trận. Thấy Chu Mi hôn mê, quay đầu quát mấy người quỳ trên mặt đất "Đều quỳ làm cái gì? Còn không đi mời đại phu?"

Một nha đầu lên tiếng, vội vã chạy ra bên ngoài.

Chu Bạch thị mang theo nước mắt nhìn Chu Xương cắn răng nói "Hiện tại ông hài lòng chưa? Không cần ông cố sức tự mình đánh chết tươi nữ nhi. Ông cao hứng chưa? Chu Xương, nếu nữ nhi có chuyện gì bất trắc ta không để yên cho ông!"

Chu Xương mặt đen lại nhìn Chu Mi, vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Nghe Chu Bạch thị lại càng nổi trận lôi đình "Ngươi! Nữ nhi bây giờ thành ra như vậy, đều là do ngươi nuông chiều. Có nữ nhi nhà ai chẳng biết liêm sỉ quan hệ bất chính với người khác, vụng trộm có thai? Nó phó.ng đã.ng như vậy, sao không suy nghĩ một chút? Tương lai Chu gia chỉ vì nghiệp chướng của một nữ nhi mà phải mang danh phó.ng đã.ng vô sỉ!"

"Nữ nhi đều là bị ông bức tử. Ông không có lòng yêu thương nó sao? Chỉ là một mình ta cưng chìu sao? Lão gia thường ngày cũng cưng chìu không ít. Hôm nay xảy ra chuyện lại đem trách nhiệm đổ hết lên đầu ta. Ông hôm nay nếu dám động đến một ngón tay của Mi nhi, ta liền liều mạng với ông." Chu Bạch thị ôm Mi nhi lớn tiếng nói.

Chu Lâm liếc nhìn Chu Mi, nói với Chu Bạch thị "Mẫu thân, phụ thân hôm nay bị Ngự Sử buộc tội, có chút nóng này. Người bớt tranh cãi."

Chu Trấn cũng chuẩn bị mở miệng khuyên bảo.

Chu Xương cả giận quay đầu nói "Câm miệng. Hai người các ngươi đều không được cầu tình!"

Chu Trấn không thể làm gì khác là đem lời muốn nói nuốt trở vào.

Chu Mi quay đầu, trong mắt dần dần khôi phục vài phần thần thái "Mẫu thân."

Chu Bạch thị ngạc nhiên cúi đầu nghẹn ngào kêu một tiếng "Mi nhi."

Chu Mi liếc nhìn Bạch thị. Ngẩng đầu thấy Chu Xương đứng bên giường, rơi nước mắt đứng dậy, thẳng tắp quỳ xuống "Phụ thân. Cho dù mẫu thân nói thế nào, mẫu thân cũng chỉ là đau lòng con. Người không nên ầm ĩ với mẫu thân! Là nữ nhi làm mất mặt Chu gia. Nữ nhi bất hiếu. Phụ thân muốn đánh muốn phạt, nữ nhi không một câu oán hận."

Chu Xương thấy Chu Mi ưỡn thẳng lưng, tức giận đến thân thể lảo đảo lui về sau. Huynh đệ Chu Trấn vội vươn tay đỡ hắn ngồi xuống ghế.

"Lão gia. Người giơ cao đánh khẽ tha cho Mi nhi đi. Con tuổi còn nhỏ, chưa trải qua sự đời mới có thể phạm lỗi lớn như vậy." Chu Bạch thị ôm Chu Mi quỳ gối một bên nói "Ngài đã quên ngài cầm tay con dạy con vẽ tranh, dạy con nhận chữ..."

Nghe chuyện cũ, Chu Xương trầm mặt lặng yên hồi lâu nói "Phu nhân, ngươi tự mình sắc thuốc cho nó uống đi."

Chu Mi hoảng sợ ngẩng đầu "Không được, phụ thân. Đừng hại hài tử trong bụng con."

"Nghiệt nữ, ngươi còn muốn lưu lại nghiệt chủng trong bụng?" Chu Xương tức giận không kiềm chế được.

"Nó không phải nghiệt chủng, là hài tử của Hầu gia. Con nối dõi của Hầu gia không nhiều. Phụ thân không có quyền bỏ đi hài tử của Hầu gia."

"Mi nhi mau nhận sai với phụ thân." Chu Bạch thị nghe vậy vội vươn tay kéo Chu Mi.

"Mi nhi, ngươi sao lại ăn nói với phụ thân như vậy?" Chu Lâm cau mày nói.

"Người nọ tùy là Hầu gia, nhưng đã có vợ có thiếp. Mi nhi, nếu hắn thật tình muốn tốt cho ngươi sẽ không đi trêu chọc ngươi. Ngươi sao có thể vì một tiểu nhân không dám nhận trách nhiệm nói chuyện với phụ thân như vậy." Chu Trấn thất vọng nhìn Chu Mi tức giận mắng.

Chu Mi một tiếng cũng không nói, thẳng người.

"Lão gia, Mi nhi không hiểu chuyện. Ngài bớt giận." Chu Bạch thị vô lực cầu xin.

"Ngươi... ngươi... Ngươi nghiệp chướng này!" Chu Xương run tay chỉ Chu Mi, mở miệng thở gấp. Trong nháy mắt như già đi mười tuổi "Được, được lắm. Đúng là chẳng biết liêm sỉ. Chu gia ta coi như chưa từng sinh dưỡng ngươi. Cút!"

"Lão gia." Chu Bạch thị khóc lóc nói "Mi nhi còn không hướng phụ thân nhận sai."

"Nữ nhi bái biệt phụ thân." Chu Mi dập đầu với Chu Xương ba cái. Sau đó bái biệt Chu Bạch thị, Chu Lâm và Chu Trấn.

Sau đó dứt khoát đứng dậy.

"Mi nhi." Chu Bạch thị kéo nàng.

"Mẫu thân, Hầu gia đối với nữ nhi tốt lắm. Chàng sẽ chiếu cố tốt nữ nhi, mẫu thân không cần lo lắng. Chỉ là nữ nhi không thể tận hiếu bên cạnh người." Chu Mi mang theo nước mắt quay đầu nhìn hai ca ca "Đại ca, nhị ca, phụ thân và mẫu thân đành giao cho hai vị."

Chu Lâm và Chu Trấn vừa thất vọng vừa phẫn nộ, nắm chặt tay quay đầu.

Chu Bạch thị ghé vào khung cửa nhìn con gái bà rời đi không hề quay đầu nhìn lại.

Chu Xương ngồi một lúc lâu lạnh lùng nhìn lướt qua những người trong phòng "Phu nhân, người trong viện này xử lý tốt đi."

Nói xong liền đứng dậy kêu hai đứa con trai đỡ hắn đi thư phòng.

Ra khỏi Chu phủ, Chu Mi sâu sắc liếc nhìn đại môn Chu phủ.

Nếu nàng không làm vậy nàng nhất định sẽ mất hài tử trong bụng, cũng không cách nào cùng Hầu gia gần nhau. Phụ thân, mẫu thân đều cưng chìu nàng nhất. Chờ thời gian lâu dài hết giận, dĩ nhiên sẽ tha thứ cho nàng.

Chu Mi chậm rãi nở nụ cười, sau đó đột nhiên xoay người.

Ở Hầu phủ, Thẩm Phong lúc này cũng vừa nhận được thư Chu Mi. Vừa nhìn xong, Thẩm Phong gấp đến độ giậm chân vội vã đi Mộ Lan viện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi