HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Thanh Ninh chậm rãi nở nụ cười đi hai bước rồi dừng chân, mang theo nụ cười yếu ớt yên lặng chờ Chu Mi dáng vẻ thướt tha đi tới.

Bên ngoài hành lang gấp khúc sắc màu rực rỡ cây xanh tỏa bóng mát. Đầu hèánh mặt trời rực rỡ mà sáng lạn, gió mát thổi khẽ vô cùng thoải mái và dễ chịu, thổi tới trên mặt rất là thoải mái.

"Đại tiểu thư tốt lành." Chu Mi đi tới, khẽ vuốt cằm mang theo dáng điệu tươi cười quỳ gối hành lễ với Thanh Ninh.

Giọng nói ôn nhu, nụ cười khéo léo trên mặt, thái độ vô cùng cung kính lễđộ.

"Mi..." Làm như theo thói quen thốt ra câu Mi nhi tỷ tỷ Thanh Ninh dừng lại, khóe miệng cong cong nụ cười "Xem trí nhớ ta này, hôm nay nên gọi ngươi là Chu di nương. Trước ta và ngươi cũng quen biết một thời gian không cần nhiều lễ nghi như vậy."

Thanh Ninh nói xong tay đỡ Chu Mi.

"Đại tiểu thư chớ làm khó thiếp, cấp bậc lễ nghĩa không thể trái." Chu Mi cúi đầu dịu ngoan trả lời.

Nhìn Chu Mi càng khúm núm biết vâng lời, Thanh Ninh cười khẽ một tiếng "Mau đứng dậy đi. Ngươi thân thể không tốt, nếu bị người ta nhìn thấy không tránh khỏi nói ta cốý làm khó dễ ngươi. Truyền đến tai phụ thân khiến người lại đau lòng."

"Tạđại tiểu thư." Chu Mi tạơn một tiếng đứng dậy.

"Chúng ta rốt cuộc cũng là quen biết từ trước, sau này không cần đa lễ như vậy." Thanh Ninh cười yếu ớt khách khí nói.

"Đại tiểu thư thân phận tôn quý, thiếp không dám." Chu Mi cúi đầu trả lời.

Thái độ kính cẩn nghe theo biết tiến lùi, nhanh như vậy đã thích ứng với thân phận di nương! Thanh Ninh nói "Trước kia chúng ta làm bạn một thời gian là ngang hàng, hôm nay ai..."

Thanh Ninh không nói tiếp than nhẹ một tiếng, mắt nhìn bụng nàng ta "Ta ngàn tưởng vạn nghĩ cũng chưa từng nghĩđến Chu di nương lại vào cửa nhà ta."

Chu Mi cụp mắt vẻ mặt hơi trắng.

Đây là châm chọc nàng ta không biết xấu hổở trước mặt xin cho làm thiếp.

Chu Mi cúi đầu nói "Có thể cùng đại tiểu thư quen biết, là thiếp có phúc."

Ánh mắt Thanh Minh nhìn bụng bằng phẳng của Chu Mi.

Chu Mi theo ánh mắt của nàng cúi đầu nhìn thoán qua, đôi mắt nhìn Thanh Ninh phòng bị.

Thanh Ninh nở nụ cười giễu cợt "Ngươi đề phòng ta như vậy làm gì? Ta nhiều đệđệ muội muội là chuyện tốt."

Nói rõ ràng ra như vậy khiến Chu Mi sững sờ, vội vàng cúi đầu nói "Đại tiểu thư hiểu lầm. Thiếp không cóýđó."

Thanh Ninh cười nhẹ vài tiếng nói "Ngươi mới vừa nãy hẳn làđều đã gặp qua các di nương trong nhàđi. Sao không cùng các nàng trò chuyện?"

Nghe vậy sắc mặt Chu Mi đã trắng lại càng trắng hơn. Nàng vừa nghĩ tới một phòng oanh oanh yến yến cảnh xuân tươi đẹp là muốn nổi nóng.

Không có nghĩ tới người trong phòng Hầu gia nhiều như vậy.

Đây mới là di nương, không biết nha đầu thông phòng còn có bao nhiêu!

Thanh Ninh thấy nàng ta trắng bệch khóe miệng cong lên thêm vài phần.

Người cha tốt của nàng thu nạp không ít người. Hôm nay Chu Mi oanh oanh liệt liệt như vậy đi vào cửa, trong bụng lại có hài tử, nàng ta sẽ là cái đinh trong mắt các di nương trong nhàđi!

Còn có Nhị thẩm bên kia, Nhị thẩm và Nhị thúc cũng sẽ không kỳ vọng nàng ta sinh con trai!

Tương lai mấy tháng tới bụng Chu Mi sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích!

Đôi mắt đen lúng liếng của Thanh Ninh lại nhìn bụng Chu Mi một lần nữa cười hỏi "Hy vọng trong bụng ngươi chính làđệđệđi?"

"Đội ơn đại tiểu thư chúc lành." Sắc mặt Chu Mi ửng đỏ trả lời.

Đáng tiếc không phải là con trai! Thanh Ninh nở nụ cười "Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân đều hy vọng ta có một đệđệ. Chu di nương, ngươi cũng rất hy vọng sinh hạ 1 đứa con trai đúng không?"

"Đại tiểu thư..." Mặt Chu Mi càng đỏ hơn.

Nụ cười trên mặt Thanh Ninh sâu hơn vài phần nói "Ta cũng hy vọng có một đệđệ nhưng mà thật đáng tiếc khiến Chu di nương ngươi thất vọng rồi. Trong bụng ngươi chính là muội muội. Ngươi sẽ sinh nữ nhi. Chờ ngươi sinh nữ nhi không biết phụ thân còn sủng ái ngươi như bây giờ không?"

"Ngươi..." Chu Mi hoảng sợ ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Thanh Ninh.

Trên mặt Thanh Ninh tươi cười như hoa, ánh mắt chắc chắn.

Chu M chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt Thanh Ninh hết sức quỷ dị. Sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch không tự chủđược lùi về sau hai bước "Ngươi... làm sao ngươi biết?"

"Ta chính là biết!" Ánh mắt Thanh Ninh bình tĩnh.

"Ngươi... nói lời nhảm nhí mê hoặc người khác." Thanh âm Chu Mi run lên.

"Không tin? Vậy chờ mà xem!" Thanh Ninh khinh miệt nhìn nàng ta một cái, ưu nhã lướt qua nàng ta đi về phía trước.

"Là ngươi phải không? Cóđúng không? Lần kia ta đột nhiên té xỉu là ngươi ra tay đúng không?" Chu Mi xoay người nhìn bóng lưng nàng đột nhiên la hét hỏi.

Thanh Ninh quay đầu lại "Chu di nương. Ta không hy vọng lần sau lại nghe được những lời như vậy. Bằng không ta thỉnh tổ mẫu, phụ thân làm chủ cho ta trong sạch."

Là nàng lúc rót trà hạđộc trong trà nàng ta thì thế nào? Sự tình dù lộ ra hôm nay ván cũng đãđóng thuyền, nàng ta cũng đã thành di nương địa vị thấp kém.

Nàng ta có chứng cứ cũng phải đi tìm người làm chủ a?

Chu Mi nhìn nụ cười trên mặt nàng nhưánh dương sáng lạn bên ngoài hành lang gấp khúc nhưng nhìn qua ánh mặt lại lạnh như băng.

Tay Trình ma ma vịn chặt Chu Mi, nắm ngón tay lạnh như băng của nàng ta ngẩng đầu nhìn Thanh Ninh "Đại tiểu thư, ngài có phải sợ tiểu thư nhà ta sinh nhi tử nên người sợ. Vì vậy vu oan tiểu thư?"

Ngọc Trâm nhảy ra chống nạnh mắng "Ngươi bà tửđáng chết. Ai cho ngươi nói chuyện với đại tiểu thư như thế? Còn có hiện tại nàng ta đã là di nương, ngươi không được mở miệng là tiểu thư nhà ngươi. Nếu người ngoài nghe được còn nói Hầu phủ không quy củ."

"Ngọc Trâm, đó là người Chu di nương mang tới, còn chưa quen thuộc quy củ trong Hầu phủđâu. Đừng nhiều lời." Trà Mai không mặn không nhạt nói.

Nhìn hai người kẻ xướng người họa Thanh Ninh nói "Câm miệng. Một điểm quy củ cũng không có. Không có lại khiến người ta chê cười."

Trà Mai, Ngọc Trâm thấy thế liền nghiêm chỉnh đứng hai bên trái phải Thanh Ninh.

"Đại tiểu thư tha mạng, nô tỳ biết sai rồi." Trình ma ma ùm ùm quỳ xuống, đưa tay tựđánh mặt cầu xin tha thứ.

Chu Mi cầu xin Thanh Ninh "Đại tiểu thư, ngài đại nhân đại lượng tha cho bàấy đi. Là thiếp có lỗi, thiếp không giáo dục tốt."

Thanh Ninh thu lại nụ cười trên mặt lạnh lùng liếc nhìn hai người, ánh mắt rơi trên người Chu Mi "Bây giờ không giống ngày xưa. Đây là Hầu phủ chứ không phải Chu phủ. Nếu còn không quy củ như vậy di nương vẫn là sớm đi xin tổ mẫu hai người hiểu rõ quy củ hầu hạ ngươi."

Chờ Thanh Ninh đi xa không thấy, Chu Mi mơ hồđau đến mềm nhũn đỡ Trình ma ma thở hổn hển hồi lâu nói "Nàng ta... nàng ta không phải người."

Là một yêu quái, yêu quái ăn thịt người.

Trình ma ma nhìn thoáng qua bốn phía, đỡ Chu Mi sắc mặt tái nhợt ngồi xuống nhẹ giọng nói "Đều là nô tỳ không tốt, làm tiểu... di nương ngài thêm phiền toái. Chuyện đại tiểu thư ngài cũng đừng đểở trong lòng, ngài nhất định sẽ sinh con trai. Nàng ta là lo lắng phu nhân mới nói ra như vậy."

Chu Mi khẽ gật đầu nhưng vừa nghĩ tới thần tình cùng ánh mắt vừa nãy của Thanh Ninh trong lòng liền sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi