HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương.

Lý Vân Nương thấy lão phu nhân ném chén trà về phía Thanh Ninh liền đứng lên, Trương thị ở gần đó càng thêm nhanh tay lẹ mắt, đưa tay đỡ hướng chén trà bay đi.

Thanh Ninh ngồi trên ghế không hề động, cúi đầu nhìn chén trà rơi nát trên mặt đất rồi ngẩng đầu nở nụ cười, sau đó mặt không thay đổi nhìn về phía lão nhu nhân.

Mu bàn tay Trương thị lập tức sưng phồng lên nhưng nàng ta lại làm như không thấy, áy náy mười phần nói với lão phu nhân: "Lão phu nhân bớt giận, ngài chớ nóng, chuyện này không phải lỗi của Đại tiểu thư, là lỗi của Tử Dật, người muốn đánh xin hãy đánh Tử Dật, Đại tiểu thư thân thể được chiều chuộng, tiểu tử thối này hắn bì thô nhục hậu*, hơn nữa chuyện vốn là do hắn làm sai, lý nên chịu phạt".

(*thô bì nhục hậu: da thô thịt dày)

"Không phải là lỗi của nàng?" Lão phu nhân mặt tối xuống, nổi trận lôi đình nhìn về phía Thanh Ninh, rồi quay sang nói với Trương thị: "Hôn nhân đại sự cho tới bây giờ đều là phụ mẫu chi mệnh giao ước hứa hôn**, huống chi chuyện chung thân của nàng là do chính Hoàng hậu nương nương định ra, vậy mà nàng dám hồ nháo, ngươi nhìn xem nàng đã làm ra cái chuyện gì? Cầu xin Hoàng thượng cùng Hoàng hậu lui hôn? Lá gan lớn như vậy! Hôn sự này há có thể để nàng tùy ý làm chủ? Hôn sự là trò đùa sao?"

(**phụ mẫu chi mệnh giao ước hứa hôn: kết hôn theo sự sắp đặt của cha mẹ)

"Lão phu nhân, chuyện này đều là Tử Dật sai, là hắn không đúng, ngài không nên trách Đại tiểu thư", Trương thị áy náy nói.

"Lão phu nhân, là Tử Dật sai rồi, ngài đừng trách Thanh Ninh, nàng ấy giận con, trách con là phải, xin ngài đừng trách nàng", Tống Tử Dật khom người nói với lão phu nhân: "Lão phu nhân, Tử Dật biết rõ lần này là con chọc Thanh Ninh tức giận, hôn sự này tuy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đã làm chủ lui hôn, nhưng chờ qua một thời gian ngắn, nếu Thanh Ninh hết giận, không trách Tử Dật nữa, hay là..."

Nói đến đây, Tống Tử Dật ngẩng đầu, ánh mắt thâm tình nhìn sang Thanh Ninh, thấy sắc mặt nàng lạnh lùng, trong mắt không có chút nhu tình đang nhìn thẳng hắn, lại hướng lão phu nhân nói: "Tử Dật nguyện ý chờ, chờ Thanh Ninh nguôi giận".

Thái độ Tống Tử Dật rất rõ ràng, chỉ cần Thanh Ninh nguyện ý, chuyện chung thân của bọn họ liền có thể nhắc lại.

"Trương Thục Lan, Tống Tử Dật, mẹ con các ngươi không nên ở chỗ này mèo khóc chuột giả từ bi, làm bộ làm tịch, được tiện nghi còn khoe mẽ, hôm nay Ninh nhi làm việc này tốt lắm, hôn sự này nên lui, lui thật tốt". Lý Vân Nương học theo lão phu nhân, đem chén trà trong tay hướng Tống Tử Dật hung hăng đập tới: "Hôm nay hôn sự của hai người đã lui, các ngươi cũng sắp đón được một quận chúa tôn quý vào phủ, lại còn ở đây ra vẻ một bộ dáng đau lòng cho ai xem?"

Lý Vân Nương trước giờ tính tình ôn nhu hào phóng, chưa từng tức giận quát người, vậy mà bỗng dưng nổi giận đùng đùng, đây là lần đầu tiên, khiến ai nấy đều ngơ ngẩn.

Trương thị giật mình sững người, hoàn hồn, sau đó ngẫm lại dư vị lời của Lý Vân Nương, sắc mặt trầm xuống. Lời này thế nào tới tai Trương thị lại nghe giống như là Kiến An hầu phủ bọn họ ham danh quyền quý, từ bỏ tiểu thư Hưng Ninh hầu phủ để đổi lấy quý nữ!

Nghiêng mắt nhìn vết nước trà bẩn trên người Tống Tử Dật, nụ cười trên mặt Trương thị giảm ba phần, nói với Lý Vân Nương: "Là tiểu tử thối này làm sai chuyện khiến cho Đại tiểu thư bị ủy khuất, Vân Nương, ta biết rõ trong lòng ngươi tức giận, hôm nay chúng ta đến là để xin lỗi, mong ngươi bớt nóng".

"Nói như hát hay! Trương Thục Lan, ngươi thật cho rằng ta không biết Kiến An hầu phủ các ngươi mấy ngày nay cùng phủ công chúa qua lại sao? Ngày đó vì chuyện ở phủ Vương gia, các ngươi có ý muốn từ hôn, nhưng vì hôn sự này là do Hoàng hậu nương nương ban cho, các ngươi không có cách nào thoái lui đành phải thôi. Hôm nay đúng là vừa lòng ngươi rồi, như ý của ngươi rồi? Trương Thục Lan, người đang làm thì trời đang nhìn, một ngày nào đó, các ngươi cũng sẽ nhận được báo ứng".

"Còn ngươi nữa, Tống Tử Dật", Lý Vân Nương trợn mắt nhìn về phía Tống Tử Dật: "Ngươi cứ như thế làm chuyện hồ đồ, thấy việc nghĩa liền  hăng hái xông pha. Làm việc nghĩa là tốt, nếu có bản lĩnh thì phải đảm đương được hậu quả, phải đem mọi chuyện giải quyết thích đáng, không để cho Ninh nhi bị tổn thương, vậy mới là kết cục tốt. Nhưng hôm nay nghe ngươi nói, giống như là đang đổ hết tội lỗi lên đầu Ninh nhi, biến con bé thành đứa không hiểu chuyện, phụ ngươi, thật sự là quá buồn cười!".

Sắc mặt Tống Tử Dật sung huyết đỏ bừng.

"Vân Nương, Tử Dật hắn cũng là thân bất do kỷ***, bất đắc dĩ thôi, chẳng lẽ hắn để mặc quận chúa rơi vào hiểm cảnh sao? Ngươi cũng từng nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, chẳng lẽ ngươi không biết cách làm người của hắn?", Trương thị vẫn là áy náy mười phần nhìn về phía Lý Vân Nương: "Ta biết rõ ngươi đang tức giận, ngươi cứ việc mắng, nếu không hết giận, vậy thì đánh, Tử Dật cũng đã nói, chờ Đại tiểu thư hết giận, chỉ cần các ngươi đồng ý, cửa hôn sự này liền giữ lời như xưa".

(***Thân bất do kỷ: phải làm những việc mình không muốn)

"Các ngươi thật sự là suy nghĩ viển vông. Còn muốn giữ cửa hôn sự này? Vậy định thế nào? Cho con gái của ta làm Bình thê? Hay làm thiếp? Hừ, con gái ta không thèm! Trương Thục Lan, con gái của ta mặc dù không thể so với quận chúa tôn quý, nhưng cũng là trân bảo được nâng niu che chở trong lòng bàn tay ta, là Hưng Ninh hầu phủ Đại tiểu thư dòng chính, sẽ không lãng phí làm thiếp thất! Con gái của ta cũng không phải không ai thèm lấy, cho nên không muốn gả cho Tống gia ngươi!". Lý Vân Nương đưa tay với lấy hôn thư, xé nát, sau đó ném về phía Trương thị: "Nhìn thấy cách xử sự của các ngươi, ta rất hãnh diện về con gái của ta, nàng đã có thể nhìn ra cách làm người của các ngươi mà đưa ra được lựa chọn tốt nhất".

Lý Vân Nương liếc mắt nhìn Tống Tử Dật: "Trương Thục Lan, con trai của ngươi không xứng với con gái ta!", nụ cười trên mặt nàng thu lại nét ôn nhu như trước, trong ánh mắt tràn đầy sự kiêu ngạo đối với nữ nhi cùng sự khinh bỉ đối với Tống Tử Dật, một câu nói xong khảng thương hữu lực.

Trong lòng Thanh Ninh nhất thời ấm áp, sống mũi cay cay: "Mẫu thân..."

Lý Vân Nương kéo Thanh Ninh, cầm tay nàng vu.ốt ve, đứng trước mặt Thanh Ninh, dáng Lý Vân Nương ôn nhu bền bỉ như trúc.

Sắc mặt Tống Tử Dật chuyển từ màu hồng sang màu gan heo.

Trương thị tắt nụ cười nhưng lời nói lại mang theo ba phần không lo: "Vân Nương, ngươi không cần hùng hổ dọa người như vậy".

"Hùng hổ dọa người? Không phải ngươi nói ta muốn mắng cứ mắng, muốn đánh cứ đánh sao? Hay là ngươi thấy các ngươi đàng hoàng quá đi!". Lý Vân Nương rất không khách khí trả lời lại một cách mỉa mai, sau đó phân phó ma ma bên cạnh: "Mai ma ma, mau đi lấy thiếp canh, hôn thư, cùng với các loại tín vật mang đến đây, nhân dịp Tống phu nhân ở chỗ này trả lại một thể, khỏi phải mất công cố ý đi một chuyến nữa".

Lão phu nhân nghẹn họng trân trối nhìn thái độ khác thường của Lý Vân Nương, thật lâu mới phản ứng lại, trầm mặt nói: "Sao ngươi lại nặng lời với khách nhân như vậy? Thật không có quy củ".

Lý Vân Nương cười lạnh: "Khách nhân? Mẫu thân, Thẩm gia còn có người, ta tất nhiên không xen vào, nhưng mà, Lý Vân Nương ta từ nay về sau cùng người Tống gia thế bất lưỡng lập****!

(****thế bất lưỡng lập: thế không đứng chung với nhau)

Trương thị gấp rút hướng lão phu nhân phúc thân hành lễ: "Hôm nay xem ra phu nhân cùng Đại tiểu thư đều nổi nóng, chỉ sợ ta cùng với Tử Dật ở chỗ này sẽ càng  làm cho hai người thêm tức giận, chi bằng, lão phu nhân, chúng ta xin cáo từ trước... Ngày khác chúng ta lại tới cửa xin lỗi".

Lão phu nhân gật đầu.

Trương thị để lại hậu lễ, dẫn theo Tống Tử Dật đứng dậy cáo từ.

Tống Tử Dật trước khi đi mắt nhìn Thanh Ninh, muốn nói gì đó lại thôi.Nhưng ánh mắt Thanh Ninh lại như băng giá ngàn năm,lạnh lẽo thấu xương.

Tống Tử Dật chỉ cảm thấy cước bộ như nặng ngàn cân, bị Trương thị nửa túm nửa nắm đi ra ngoài.

Chờ Trương thị cùng Tống Tử Dật rời khỏi, lão phu nhân trầm mặt nặng nề vỗ tay lên bàn: "Giỏi cho mẹ con các ngươi!"

Lý Vân Nương nghiêm nghị nói với lão phu nhân: "Mẫu thân, không lùi hôn, chẳng lẽ để Ninh nhi ủy khuất đi làm thiếp nhà người ta? Tiểu thư khác ta mặc kệ, nhưng là Ninh nhi, cho dù ta có phải nuôi nàng cả đời cũng sẽ không bằng lòng để nàng đi làm thiếp!"

Lý Vân Nương nói lý lẽ làm lão phu nhân tức giận đến trợn mắt: "Ngươi..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi