HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Hôm nay không phải là ngày nghỉ cho nên lúc này các vị lão gia Bùi gia đều không có nhà, vài vị thiếu gia đều đã đi thư viện. Bởi vậy trong phủ hiện tại chỉ có Bùi Giang thị, Thái Thị* và những nữ quyến khác.

Bùi Giang thị đang cùng Nhị nhi tức (con dâu thứ hai) và Tam nhi tức (con dâu thứ ba) đánh bài diệp tử, mấy vị tiểu thư Bùi gia ở một bên vừa trò chuyện vừa ăn điểm tâm, cả một phòng ấm áp hòa thuận vui vẻ.

Thái thị đứng trong sảnh viện xử lý công việc vặt, ngoài miệng thì nói chuyện với bà tử quản sự, trong lòng lại lo lắng không hiểu tại sao giờ này con trai vẫn chưa về.

Thái thị đang buồn bực, một tiểu nha đầu vội vàng hấp tấp chạy vào, thưa: "Đại phu nhân, đại phu nhân, không xong rồi".

Trong lòng Thái thị đang phiền, đôi mắt trầm xuống: "Có chuyện gì mà cuống lên như vậy, không có quy củ gì cả, rốt cuộc là có việc gì?"

Tiểu nha đầu bị hù dọa mềm cả chân, lắp ba lắp bắp nói: ""Đại... Đại phu nhân, Thuận Thiên phủ phái hai nha vệ đến, nói... nói... nói Tam thiếu gia bị người ta tố cáo là đạo tặc, đang giữ tại nha môn".

Thái thị vừa nghe liền có chút tức giận: "Ở đâu ra mấy tên lừa đảo, nói hươu nói vượn, con ta có tri thức, hiểu lễ nghĩa, làm người khiêm tốn, sao lại có quan hệ với đạo tặc? Nó không thiếu ăn mặc, cũng không thiếu tiền, nhất định là có kẻ giả danh Thuận Thiên phủ đến đây giở chiêu trò lừa bịp, bảo quản gia đưa người đuổi bọn chúng ra ngoài, nếu chúng ăn vạ, trực tiếp mang chúng đến Thuận Thiên phủ, để xem chúng có sợ hay không!". Thái thị nói lời lẽ chính nghĩa.

"Đại... Đại phu nhân, quản gia đã xem qua lệnh bài trên người họ, thực sự là nha vệ Thuận Thiên phủ, quản gia nói, đạo tặc được đưa đến nha môn là do người của Hưng Ninh hầu phủ Đại tiểu thư mang tới", tiểu nha đầu cúi đầu nói.

"Cái gì?" Bịch một tiếng, Thái thị đánh rớt chén trà trong tay xuống đất, vỡ tan, nàng cao giọng: "Ngươi nói là ai bắt đạo tặc đưa đế nha môn?"

"Dạ, là Hưng Ninh hầu phủ Thẩm đại tiểu thư".

Thái thị vọt đứng lên: "Nha vệ đâu? Bọn họ ở đâu?"

"Ở bên ngoài phòng khách, quản gia đang ở đó cùng bọn họ ạ".

"Phu nhân chớ vội, có lẽ là hiểu lầm." Ma ma tâm phúc bên cạnh vội nói.

Thái thị nghe lời của ma ma, cảm thấy có chút đạo lý, quay sang nói với bà tử quản sự: "Hôm nay đến đây thôi, tất cả các ngươi giải tán đi".

"Còn ngươi, nhanh đi báo với lão phu nhân một tiếng", Thái thị chỉ một nha đầu phân phó.

Lão phu nhân khẳng định giờ này cũng đang chờ tin tức, hiện tại nha vệ đã tới cửa, tất nhiên không thể gạt được tai mắt của lão phu nhân, hơn nữa trước mắt cũng chưa rõ sự tình thế nào, không chừng đến lúc đó cần có sự ra tay của lão phu nhân.

Thái thị phân phó xong rồi liền dẫn theo ma ma tâm phúc vội vã bước về hướng phòng khách.

Đang đánh bài diệp tử thì lão phu nhân Bùi Giang thị nghe được tin tức này, lập tức bỏ bài xuống, gấp rút đứng dậy tới phòng khách.

Bùi Giang thị cùng Thái thị chân trước chân sau chạy đến đại sảnh, quản gia đang khách khí nói chuyện cùng hai nha vệ.

"Hai vị quan gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Thái thị lo lắng cho con trai, vừa vào cửa đã nóng lòng mở miệng hỏi.

"Tối hôm qua thôn trang hồi môn phía đông thành của Hưng Ninh hầu phu nhân gặp đạo tặc, bọn chúng đã bị bắt, vừa được đưa đến Thuận Thiên phủ, đầu lĩnh đạo tặc nói hắn là Tam công tử của quý phủ, đại nhân phái bọn tiểu nhân đến đây một chuyến, thỉnh người của quý phủ đi nha môn nhận người xem có đúng không", nha vệ lớn tuổi khách khí nói.

"Đạo tặc?" Thái thị kinh ngạc: "Sao lại là đạo tặc? Có phải đại nhân nhầm lẫn gì không?"

"Nhà ta với Hưng Ninh hầu phủ là quan hệ thông gia, cùng lắm chỉ là hai hài tử đùa giỡn với nhau, chuyện này rốt cuộc là thế nào?", Bùi Giang thị vẻ mặt cấp bách.

Đùa giỡn? Đùa giỡn đến mức kéo nhau lên công đường? Ăn no rỗi việc, bọn chúng còn bị đánh thành đầu heo hết cả lũ kia kìa, nha vệ trẻ tuổi trong lòng thầm nói một câu.

Nha vệ lớn tuổi nhìn Bùi Giang thị nói: "Bùi lão phu nhân, chuyện tối hôm qua thôn trang thượng của Hưng Ninh hầu phu nhân có đạo tặc là thật, trong số những người áp giải đạo tặc đến nha môn còn có người của Tề quốc công thế tử, đạo tặc kia có phải Tam công tử quý phủ hay không, mời người đến nha môn, sẽ phân biệt được chân tướng".

Người của Tề quốc công thế tử?

Bùi Giang thị cùng Thái thị đều sửng sốt. Sao liên quan đến cả hắn vào đây?

Bùi Giang thị sững sờ trong chốc lát mới hỏi: "Thôn trang hồi môn của Hưng Ninh hầu phu nhân gặp đạo tặc, sao lại liên quan đến Tề quốc công thế tử?"

"Thôn trang của thế tử nằm ngay cạnh thôn trang của Hầu phu nhân, người trong trang thế tử nghe thấy động tĩnh vội chạy đến giúp đỡ, gặp cường đạo liền rút dao tương trợ...", nha vệ lớn tuổi đem lời của Trần Nghi nói ở công đường thuật lại.

Thái thị như bị giội một chậu nước nóng lên người, nóng bỏng đến đau nhức, vô cùng lo lắng.

Bùi Giang thị trong lòng biết chuyện đã thất bại, gấp rút nói: "Vất vả hai vị quan gia, thỉnh đi trước một bước nói với Đỗ đại nhân một tiếng, chúng ta sẽ đến nha môn nhận người ngay".

"Cáo từ." Hai người đứng dậy ôm quyền.

Bùi Giang thị phân phó quản gia tiễn hai người ra cửa.

"Mẫu thân, nhất định là chuyện đã bại lộ", Thái thị vẫy tay đuổi nha đầu bà tử ra ngoài, quay sang khẳng định với Bùi Giang thị.

"Chuyện này còn chưa chắc, chưa hẳn đã là bọn Hạo nhi", Bùi Giang thị nhíu mày: "Có khi nào bọn chúng thật sự gặp đạo tặc?"

"Lão gia với mọi người đều không ở nhà, cũng phải hơn một canh giờ nữa mọi người mới về, hay là để con đi một chuyến?", Thái thị không lạc quan được như vậy, mẹ con liền tâm, từ hôm qua lúc con trai rời đi, tâm thần bà đã bất an vô cùng.

Đây không phải chuyện bình thường, chuyện này dính vào đạo tặc, một khi tội danh đã định, nếu thật là con trai mình, đời này của nó coi như xong rồi. Bất kể thế nào bà cũng phải đi xem một chuyến.

"Con ở nhà chờ, ta phái quản gia đi một chuyến là được", Bùi Giang thị lắc đầu, nhíu mày: "Hạo nhi cùng Thẩm đại tiểu thư là biểu huynh muội, Thẩm đại tiểu thư sao có thể đem biểu ca mình biến thành đạo tặc, còn đưa tới Thuận Thiên phủ được? Con nghĩ lạc quan lên".

Thái thị trong lòng vừa vội lại vừa loạn.

Bùi Giang thị lại nói: "Hạo nhi dẫn theo nhiều người như vậy đi cùng, ai cũng có thân thủ tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì, con chớ tự hù dọa mình, giờ này nó chưa về, nhất định là đang trì hoãn".

Nghe Bùi Giang thị nói, trong lòng Thái thị càng lo lắng, đứng dậy nói: "Con dâu không yên tâm, hay là để con đi xem một chút?"

Nói xong không đợi Bùi Giang thị gật đầu, liền dẫn theo người đi ra ngoài, phân phó người đưa tin cho Bùi đại lão gia, sau đó sai người nhanh chóng đi chuẩn bị xe ngựa.

Bùi Giang thị thấy con dâu cố ý như thế, đành chấp thuận, phân phó nha đầu tâm phúc đi theo.

Cùng lúc, Tô Phỉ cũng mới nhận được tin tức.

Trần Nghi phái Hứa Xương chạy vào thành ngay khi cửa thành mới mở, nhưng sáng sớm Tô Phỉ đã vào triều, lúc Hứa Xương đưa tin tới không gặp, đành phải bảo thị vệ gửi lời nhắn lại cho Tô Phỉ.

Hạ triều, Tô Phỉ cùng vài vị hoàng tử và trọng thần bị Hoàng thượng gọi vào ngự thư phòng bàn chuyện, sau giờ Ngọ mới xong việc. Ra khỏi ngự thư phòng hắn mới nhận được lời nhắn.

Hứa Xương ở thôn trang thượng có việc cấp báo? Tô Phỉ suy nghĩ, sau đó nhanh chóng xuất cung.

Ra ngoài cửa cung đã thấy Hứa Xương đứng chờ, Tô Phỉ dừng lại, bảo hắn cùng lên xe ngựa.

Hứa Xương đem chuyện tối qua đơn giản báo cáo lại cho Tô Phỉ.

"Thẩm đại tiểu thư có sao không?", đôi mắt Tô Phỉ trầm xuống, hỏi.

"Đại tiểu thư bình an vô sự, bọn đạo tặc chết vài người, còn lại bị thương không nhẹ", Hứa Xương đem tình hình lúc đó của Bùi Hạo Lâm miêu tả lại một phen, sau đó nói: "Trần quản sự còn dặn tiểu nhân báo với ngài, hắn sẽ cùng người của Thẩm đại tiểu thư vào thành, đem bọn đạo tặc đến Thuận Thiên phủ, Thẩm đại tiểu thư hiện tại cũng đã vào thành".

Bùi gia Bùi Hạo Lâm?

Chỉ phế đi tay chân của hắn, thật sự là quá tiện nghi cho hắn rồi!

Đối với bọn đạo tặc cướp bóc, cho dù trực tiếp giết cũng không quá phận!

Chỉ phế hắn, lưu lại cho hắn một cái mạng đưa đến Thuận Thiên phủ, có lẽ trong lòng nàng còn có tính toán gì đó. Tô Phỉ nghĩ vậy, từ dưới chiếc bàn nhỏ lấy ra một tấm thiệp đưa cho Tùng Mộc: "Kinh đô và vùng trọng địa lân cận có đạo tặc, ngươi lập tức đến Thuận Thiên phủ, thỉnh Đỗ đại nhân nghiêm minh thẩm vấn mấy tên đạo tặc này, không chừng chúng còn có đồng bọn khác".

"Vâng." Tùng Mộc gật đầu.

"Còn nữa, ngươi gặp Trần Nghi, nói với hắn phải phối hợp thật tốt với Thẩm đại tiểu thư, khi nào bên Thuận Thiên phủ bãi đường, bảo hắn tới gặp ta", Tô Phỉ phân phó.

"Vâng. Thế tử."

"Tiểu nhân cũng đi cùng." Hứa Xương nói.

Tô Phỉ gật đầu.

Tùng Mộc kêu phu xe dừng ngựa, cùng Hứa Xương đi xuống.

"Đi Lý trạch."

Hưng Ninh hầu phu nhân và phu quân đang ầm ĩ muốn cùng cách, nàng vào thành chắc chắn sẽ đi cùng mẫu thân về Lý trạch.

Bách Mộc gật đầu gấp rút phân phó phu xe.

Thời điểm xe ngựa chạy gần đến Lý trạch, Tô Phỉ bảo Bách Mộc phân phó phu xe dừng lại phía xa. Không đến một khắc, xe ngựa dừng lại.

Tô Phỉ xốc một góc màn xe, xa xa nhìn thấy Thanh Ninh đang nở nụ cười kéo Lý Vân Nương đi vào bên trong, cho tới khi nàng khuất bóng, Tô Phỉ lúc này mới buông rèm xuống, nhẹ giọng nói: "Trở về đi".

Cứ như vậy? Bách Ngộc ngu ngơ trong chốc lát, sau đó mới phân phó phu xe chạy về Quốc công phủ.

**

Editor: Ngọc Thương

Lúc Thái thị đuổi tới nha môn Thuận Thiên phủ, vừa vặn lướt qua người Tùng Mộc đi từ phía trong ra.

Trên công đường lộ ra hơi thở uy nghiêm.

Thái thị đi vào, ánh mắt liền rơi trên người Bùi Hạo Lâm, bước chân dừng lại, cả người ngây ra, hồi lâu sau mới phản ứng, vội chạy đến bên cạnh hắn, kinh khóc: "Con trai, con sao vậy? Sao lại thành thế này?"

"Mẫu thân, người tới rồi!" Bùi Hạo Lâm nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: "Con trai, con trai bị người ta đánh."

Thái thị nhìn Bùi Hạo Lâm bị đánh đến mức không nhận ra mặt, lại thấy tay phải, chân phải của hắn vô lực quỳ rạp trên mặt đất, hoảng sợ hỏi: "Tay của con, chân của con bị sao vậy?"

"Bị đánh gãy rồi", Bùi Hạo Lâm nhịn đau trả lời.

Thái thị lập tức cảm thấy tâm can đau đớn, hung ác khóc lên: "Kẻ nào độc ác vô lương tâm, dám hạ thủ nặng tay với con?"

"Dưới công đường là người nào?", Đỗ đại nhân vỗ miếng gỗ trên bàn.

Thái thị lúc này mới ngẩng đầu nhìn Đỗ đại nhân ngồi phía trước, lấy khăn xoa xoa khóe mắt, hướng Đỗ đại nhân hành lễ: "Nữ nhân Bùi Thái thị gặp qua Đỗ đại nhân".

"Thái thị, ngươi là mẫu thân của tên đạo tặc này?". Đỗ đại nhân lớn tiếng hỏi.

"Đại nhân minh giám, đây chính là khuyển tử", Thái thị nói: "Thỉnh đại nhân làm chủ, con ta vô tội bị người ta đánh thành như vậy, kính xin đại nhân vì ta đòi công đạo".

"Thái thị, người này thật sự là Tam công tử quý phủ?", Đỗ đại nhân hỏi.

"Vâng", Thái thị gật đầu, khẽ ngẩng đầu nhìn Đỗ đại nhân, ánh mắt giận dữ: "Đại nhân, có phải là Hưng Ninh hầu phủ Đại tiểu thư mang con ta đến đây không?"

"Đúng vậy, Bùi Hạo Lâm tối hôm qua xông vào thôn trang, bị cho là đạo tặc, bắt được áp giải đến đây".

Thái thị chỉ hận không thể giết Thanh Ninh, hướng Đỗ đại nhân quỳ xuống: "Thỉnh đại nhân vì khuyển tử làm chủ, Hưng Ninh hầu phủ Đại tiểu thư đánh khuyển tử thành như vậy, ta muốn tố cáo nàng ta!"

Kinh thành tràn đầy hoàng thân quốc thích, huân quý thế gia, chuyện con nhà thế gia đánh nhau ẩu đả không thiếu, nhưng ít khi nháo đến công đường, cho dù là đổ máu, chỉ cần song phương không tố cáo thì quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở.

Bùi Hạo Lâm đêm khuya xông vào thôn trang chỉ có Thẩm đại tiểu thư ở đó, bị Thẩm đại tiểu thư coi như đạo tặc đưa đến nha môn, hiện tại Thái thị lại muốn phản cáo Thẩm đại tiểu thư đả thương người. Trong chuyện này có ẩn tình, Đỗ đại nhân làm quan nhiều năm, ước chừng cũng có thể đoán được một hai.

Mới vừa rồi Tô thế tử phái người cầm danh thiếp đưa đến, muốn hắn xử lý nghiêm khắc chuyện này, Đỗ đại nhân làm người khôn khéo, Tô thế tử này từ nhỏ đến lớn được nhận thánh sủng, cho nên Đỗ đại nhân tất nhiên phải giữ cho hắn vài phần mặt mũi, huống chi, chuyện này vốn có liên quan đến người trong thôn trang của Tô thế tử.

Vì vậy Đỗ đại nhân không thể xem thường.

Đỗ đại nhân hướng ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Bùi Hạo Lâm, nói: "Thái thị, tối qua Bùi Hạo Lâm xông vào thôn trang của Hưng Ninh hầu phu nhân, bị Thẩm đại tiểu thư cùng người của Tô thế tử bắt được, đây không phải là trộm cắp thì là cái gì?"

Không nói được nguyên nhân xông vào, tội danh đạo tặc này hắn nhất định phải gánh.

Thái thị nghẹn ngào: "Đại nhân, Bùi gia mặc dù không phải nhà quyền quý, nhưng cũng là gia đình quan lại, khuyển tử từ nhỏ quen đọc sách thánh hiền, sao có thể đi làm đạo tặc? Hôm qua hắn ra ngoài làm việc, nhất định là do trở về trễ giờ, muốn đến thôn trang thượng của Thẩm phu nhân tá túc một đêm".

Đây là cái cớ mà Bùi Hạo Lâm đến thôn trang thượng.

Thái thị nghiêng đầu nhìn Bùi Hạo Lâm: "Hưng Ninh hầu phủ cùng Bùi gia vốn có quan hệ thông gia, Thẩm đại tiểu thư còn gọi khuyển tử một tiếng biểu ca, thật không ngờ nàng ta ác độc như thế, đánh con ta thành cái dạng này".

Mã Trường Phúc lớn tiếng nói: "Đại nhân minh giám, lúc ấy tiểu nhân đã nói rõ với bọn họ, Thẩm phu nhân không có ở đây, trong trang chỉ còn tiểu thư, nam nữ hữu biệt, mời bọn họ đi nơi khác tá túc, nhưng bọn họ lại ngang ngược vô lý, trực tiếp phá cửa xông vào, hành vi ngang ngược như vậy, so với cường đạo chỉ có hơn chứ không kém".

Như thế còn không phải là đạo tặc sao, đáng đời bọn Bùi Hạo Lâm.

"Các ngươi đánh người còn ngụy biện?", Thái thị giận dữ trừng mắt liếc Mã Trường Phúc, hướng Đỗ đại nhân lớn tiếng thưa: "Đại nhân, Thẩm đại tiểu thư dung túng người làm, đánh con ta ra nông nỗi này, ta muốn tố cáo nàng ta, nhất định phải tố cáo nàng ta, ta muốn cho nàng ta ăn cơm nhà lao!".

"Yên lặng!" Đỗ đại nhân nhíu nhíu mày: "Thái thị, trên công đường không được ồn ào."

Thái thị gấp rút nhận sai, ôm Bùi Hạo Lâm đau lòng không thôi.

"Mẫu thân, chuyện này có người của Tô thế tử làm chứng, chỉ sợ khó khăn", Bùi Hạo Lâm thấp giọng nói với Thái thị, hắn đã nhìn thấu ý đồ của Thẩm Thanh Ninh, nàng muốn ngoan độc chỉnh hắn đau tới mức không muốn sống, nhưng theo hắn, tội danh đạo tặc coi như là đã nhẹ nhàng, nếu nàng hung ác hơn một chút, giết hắn ngay lúc đó cũng chẳng ai trách nàng được, dù sao cũng là do hắn đã tự ý xông vào thôn trang.

"Vậy bây giờ phải làm sao?", Thái thị tính tình cường ngạnh, trước nay quản lý công việc vặt trong hậu trạch luôn cứng rắn, đối với chuyện này không nghĩ được sâu như Bùi Hạo Lâm, hiện tại chỉ muốn báo thù xả hận cho con trai.

Bùi Hạo Lâm nói: "Muốn giải quyết chuyện này, e là phải làm Thẩm Thanh Ninh đổi ý, chỉ khi nào nàng ta chịu buông tay mới có thể cứu vãn được một con đường sống".

Thái thị suy nghĩ một chút, lộ sắc mặt buồn bã nhìn về phía Đỗ đại nhân cầu khẩn: "Đại nhân, có lẽ chuyện này chỉ là biểu huynh muội bọn họ đùa giỡn, hôm nay khuyển tử bị đánh thành như vậy, mong đại nhân khai ân, để hắn theo dân nữ hồi phủ, mời đại phu khám cho hắn một chút".

Cầu khẩn một phen, Đỗ đại nhân cũng không đồng ý, bãi đường liền đưa đám người Bùi Hạo Lâm trực tiếp giam vào ngục.

Thái thị vội vàng đi mời đại phu tới nhà lao trị liệu cho Bùi Hạo Lâm.

Trong phòng giam mọi thứ đều bất tiện, nhìn thảm trạng của Bùi Hạo Lâm, Thái thị đau lòng rơi nước mắt. Đại phu xử lý vết thương cho Bùi Hạo Lâm, nhưng không dám nối xương: "Phu nhân, xương cốt của công tử không thể tùy tiện nối, sơ sẩy một chút sẽ hại đến thân thể".

Thái thị nghe vậy vô cùng kinh hãi, cũng không miễn cưỡng đại phu, cảm tạ đại phu xong quay ra nói với Bùi Hạo Lâm: "Hạo nhi, con chờ ở đây, rất nhanh thôi nương sẽ đưa con ra ngoài".

"Vâng", Bùi Hạo Lâm gật đầu.

Thái thị rớt nước mắt, xoay người đi ra ngoài.

Ra khỏi đại lao, Thái thị phân phó bà tử tâm phúc: "Ngươi đi tìm đại phu tốt tới nối xương cho Hạo nhi".

Nói xong tự mình dẫn theo nha đầu lên xe ngựa đến Lý trạch.

++++++++++++++++++++++

Trở về Lý trạch, Lý Vân Nương dẫn Thanh Ninh đến viện tử đã chuẩn bị sẵn cho nàng, bước vào cửa liền cao thấp quan sát Thanh Ninh một phen, vành mắt đỏ ửng: "Bọn người đó thật ác độc!".

"Mẫu thân, con vẫn ổn mà", Thanh Ninh cay cay sống mũi.

"Chuyện này phụ thân con với bọn họ nhất định không thoát được quan hệ, ta sẽ đi tìm bọn họ. Phụ thân con thật quá nhẫn tâm, con cũng là con gái của hắn, sao hắn có thể cùng người ta tính kế con gái mình chứ?", hốc mắt Lý Vân Nương ướt ướt, trong mắt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: "Ta phải đi tìm hắn tính sổ!"

"Mẫu thân." Thanh Ninh kéo tay Lý Vân Nương lại: "Không vội, chúng ta từ từ theo chân bọn họ tính".

"Được, nghe lời con", thấy vẻ mặt con gái mang phần nắm chắc, Lý Vân Nương gật đầu: "Đói bụng không? Ta sẽ phân phó phòng bếp làm mấy món con thích ăn đưa đến. Thu Tú, ngươi đến hầu hạ tiểu thư rửa mặt".

Thanh Ninh gật đầu.

Thanh Ninh rửa mặt xong, thay một bộ y phục khác, thức ăn vừa đến, hai mẹ con cùng nhau ăn cơm, lúc này Thanh Ninh mới kể cho Lý Vân Nương nghe tỉ mỉ chuyện tối qua.

"Phải hảo hảo cảm tạ Đồng sư phụ", Lý Vân Nương nói: "Còn Tô thế tử nữa, lần này may mắn có người của hắn kịp thời ra tay, cũng phải hảo hảo cảm tạ hắn". Lý Vân Nương sắc mặt từ ái, ánh mắt ôn nhu.

"Cái này để sau hãy nói." Thanh Ninh gật đầu, nhàn nhạt tiếp lời: "Chờ chuyện này kết thúc ổn thỏa rồi tạ hắn sau".

"Cũng được, đến lúc đó nhất định phải hảo ý cảm ơn hắn", Lý Vân Nương đồng ý.

"Mẫu thân, con thấy sắc mặt người không tốt, hay là nghỉ ngơi trước một lát đi?" Thanh Ninh thấy sắc mặt Lý Vân Nương tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm đen, hiển nhiên là buổi tối ngủ không ngon giấc, nàng liền khuyên Lý Vân Nương trở về phòng.

Sau đó kêu quản gia Lý bá đến, nói: "Nếu có người Bùi gia hoặc Hầu phủ đến cầu kiến, mời bọn họ về".

"Vâng", Lý bá gật đầu.

Thái thị lo lắng chạy đến Lý trạch, lại bị từ chối vào cửa, tức muốn chết! Nàng hận không thể lập tức liều mạng giết người, đứng ngoài cửa hùng hùng hổ hổ vài câu, rồi vội vã lên xe ngựa trở về Bùi gia.

Màn đêm buông xuống, lần này Thanh Ninh trở về có hơi vội vàng, nên sau khi ăn cơm tối xong, Lý Vân Nương phân phó Mai ma ma ngày mai dẫn người trở về thôn trang thu dọn đồ đạc một chuyến. Sắp đón lễ mừng năm mới, lại xảy ra việc không hay như vậy, Lý Vân Nương tuyệt đối không để con gái quay lại thôn thượng ở nữa.

Thanh Ninh nói chuyện với Lý Vân Nương một hồi liền cáo từ dẫn theo Trà Mai về viện tử của mình.

"Tiểu thư, đây là bà tử ở cửa đông phía sau sai người đưa tới", vừa vào phòng, Ngọc Trâm đưa Thanh Ninh một quân cờ phỉ thúy.

Thanh Ninh tiếp cờ phỉ thúy, vuốt phẳng hai cái, hỏi: "Đưa tới lúc nào?"

"Hơn nửa canh giờ trước".

"Được rồi. Trà Mai, ngươi theo ta đi một chuyến".

Mở cửa sau ra, mượn ánh trăng Thanh Ninh mở hai mắt nhìn quanh, sau đó đi tới một chiếc xe ngựa dừng trong góc tối phía xa.

Tùng Mộc cung kính đứng bên cạnh xe ngựa, hướng Thanh Ninh thi lễ một cái, sau đó vén màn xe.

Trong xe ánh lên ngọn đèn nhu hòa, Tô Phỉ ngẩng đầu cười một tiếng, ánh mắt lấp lánh: "Nàng đã tới".

"Chờ lâu rồi phải không?". Thanh Ninh lên xe, cười hỏi.

"Không có, được một lúc thôi", Tô Phỉ giương mắt đánh giá nàng một phen, lắc đầu cười khẽ.

"Cái này trả lại ngươi", Thanh Ninh đưa tay ra, ngón tay nàng trắng nõn, quân cờ phỉ thúy bích sắc (màu xanh ngọc) ánh nhuận trong lòng bàn tay, mỹ lệ dị thường.

Lấy phỉ thúy làm quân cờ, "phỉ" trong Tô Phỉ.

Tô Phỉ đưa tay cầm lại, hỏi: "Nàng có khỏe không?"

"Ta rất tốt, ngươi xem, lông tóc không hao tổn gì", Thanh Ninh cười nhẹ, ánh mắt trong suốt sáng như Hắc Diệu Thạch (đá cẩm thạch đen).

Tô Phỉ nhìn nàng nở nụ cười, chậm rãi nói: "Nàng muốn làm sao thì làm vậy, ta đã nói với Đỗ đại nhân, cứ theo ý nàng mà làm, Trần Nghi sẽ toàn lực phối hợp với nàng".

"Ta biết rồi." Thanh Ninh nhìn Tô Phỉ, nhẹ nhàng cười.

Không lấy mạng Bùi Hạo Lâm, chỉ đánh cho tàn phế rồi mang hắn tới quan phủ, quả thực là nàng có tính toán riêng.

Tối hôm qua nàng có dũng khí lớn như vậy là vì có người của Tô Phỉ làm lá chắn phía sau, nếu không, nàng chỉ có thể thu thập được bọn người ở cửa trước, bốn người ở cửa sau xông vào, chỉ sợ nàng cùng người trong thôn trang khó đối phó!

Một cô gái như vậy thật khiến người ta kinh ngạc! Tuy rằng tối hôm qua không được tận mắt chứng kiến, nhưng Tô Phỉ có thể tưởng tượng được cảnh nàng lâm nguy mà không loạn, ngược lại vô cùng tỉnh táo, ung dung.

Lúc đó nàng nhất định sáng chói như ánh sao.

Nàng có học võ. Công phu của Trần Nghi rất tốt, tự có thể nhìn ra Đồng Ánh là người tập võ, hơn nữa Trần Nghi mang người cả đêm hộ vệ cho nàng, cho nên đã giải quyết được một phần khó khăn.

Nghĩ tới việc hôm qua nếu người của mình không kịp thời đuổi tới, hoặc là nàng chưa kịp ứng phó, không biết sẽ có bao nhiêu hậu quả? Vừa nghĩ đến đây, mâu quang Tô Phỉ thoáng hiện lên một tia lệ khí.

Bọn người đó thật sự là hèn hạ vô sỉ, chết không có gì đáng tiếc!

"Ta đi đây." Ánh mắt trong trẻo của Tô Phỉ tràn đầy ý cười.

"Ừ", Thanh Ninh gật đầu cười.

+++++++++++++++++++++++++

Editor: Ngọc Thương

Sân viện Bùi gia đèn đuốc sáng trưng, buổi chiều nha đầu đi mời đại phu đến nối xương cho Bùi Hạo Lâm, lúc trở về thưa lại lời của đại phu, đại phu nói tay chân Bùi Hạo Lâm cho dù có nối lại xương cũng không tốt như xưa.

Vừa nghe những lời này, Thái thị liền hôn mê bất tỉnh.

Mọi người gấp rút lo lắng một hồi, lát sau Thái thị mới tỉnh lại, vừa tỉnh dậy liền khóc thét: "Hạo nhi của ta, bây giờ phải làm sao đây? Lần này phải làm sao? Thẩm Thanh Ninh độc ác, ta muốn liều mạng với nó!"

Khóc xong chỉ vào Bùi đại lão gia mắng một trận: "Đều tại ngươi, là do ngươi, ta đã nói không được để Hạo nhi đi, ngươi lại nói không có việc gì, hôm nay thì hay rồi, con trai bị tàn phế, còn bị nhốt trong đại lao, đều tại ngươi hại nó".

Bùi Giang thị cùng Đại lão gia sắc mặt âm trầm. Tính toán của bọn họ hết thảy bị thất bại, tính kế khuê nữ nhà người ta, ngược lại thành phá hủy con trai mình.

Thật sự là tiền mất tật mang.

"Ta đã nói không thể để Hạo nhi đi, bây giờ phải làm sao? Tay chân của Hạo nhi không thể bình phục, đây không phải là muốn lấy mạng nó sao? Không đúng, cái này so với lấy mạng còn thống khổ hơn, nó là người đọc sách, tài hoa như thế, giờ tay phải bị phế đi, ngươi nói tương lai nó viết văn chương thế nào?", trong lòng Thái thị bi ai, cảm thấy như muốn sụp đổ, con trai ưu tú của mình bỗng dưng trở nên như vậy, nhớ tới thảm trạng lúc chiều của Bùi Hạo Lâm, nước mắt Thái thị càng thêm chảy dài.

"Đủ rồi." Bùi Đại lão gia hừ lạnh một tiếng: "Bị đả thương, chữa trị là được. Đại phu cũng nói không tốt, có nghĩa là còn có hi vọng, hiện tại cấp bách trước mắt là phải tìm cách cứu con trai ra khỏi đại lao".

Đúng vậy, đại phu nói là không tốt, vậy là còn có hi vọng, trong lòng Thái thị tuôn một tia chờ mong, bình tĩnh lại, thút thít ngừng khóc thét.

Bùi Đại lão gia cùng Bùi Hạo Lâm có chung một cách nghĩ, lần này bị đưa đến quan hủ, mấu chốt sự việc nằm trên người Thẩm gia Đại tiểu thư. Thẩm Thanh Ninh không đuổi tận giết tuyệt, hẳn là có chỗ cố kỵ, cố kỵ di tổ mẫu cùng đám người Hầu gia, nếu có điều cố kỵ, vậy thì có hi vọng.

Về phần Tề quốc công thế tử, chỉ sợ muốn gặp hắn cũng không dễ,cho dù gặp được, hắn cũng không nhất định phải cho Bùi gia mặt mũi. So với Bùi gia cùng Hưng Ninh hầu phủ có quan hệ thông gia, dễ nói chuyện hơn.

Cho nên suy tính lại, mọi chuyện muốn giải quyết được phải cần phải nhờ đến Thẩm gia Đại tiểu thư.

Ba người thương nghị một phen, quyết định ngày mai Bùi Giang thị cùng Thái thị đi Lý trạch cầu kiến Lý Vân Nương và Thanh Ninh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi