HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Trong nhã gian, Nghi Nhu quận chúa và Cố Hoán càng đánh càng hăng, giữa âm thanh bang bang, xen vào tiếng kêu của Nghi Nhu quận chúa và giọng nói trêu tức của Cố Hoán.

Thanh Ninh không để ý tới mấy chuyện này, lúc trước, trong cung của Hoàng Hậu nương nương, nàng đã chứng kiến công phu của hai người bọn họ, cho nên không hề ngạc nhiên.

Mà Nghi An quận chúa tất nhiên so với Thanh Ninh càng thêm quen thuộc, nên cũng không để ý tới.

Mấy nha đầu của Nghi Nhu quận chúa cúi thấp đầu, không ai dám đi tới phía trước khuyên bảo.

Chưởng quỹ phái tiểu nhị đến trấn an khách nhân trong các nhã gian, dù sao người tới Quan Nguyệt lâu thuê nhã gian ăn uống, phần lớn đều là người có thân phận, đối với việc Nghi Nhu quận chúa và Cố Hoán đùa giỡn cũng không có nhiều hứng thú lắm.

Sau khi tiểu nhị đến khuyên bảo, tất cả đều ào ào đóng cửa lại.

Thanh Ninh không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt cười, trang phục đơn giản, dáng người yểu điệu mà ưu nhã.

Thấy Thanh Ninh không nói gì, Nghi An quận chúa cũng không mở miệng, mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng. Hai người im lặng, dường như đang chờ đối phương mở miệng trước.

Lúc này, ai nói trước sẽ là người thiếu kiên nhẫn.

Trong lòng Nghi An quận chúa như bị đè ép bởi một tảng đá lớn, ép tới hô hấp đều khó chịu, hận đến cắn răng, hàm răng của nàng mấy hôm nay không dám đụng mạnh, bây giờ vừa đụng liền đau run lên.

Đều là do nữ nhân trước mặt này đã tát nàng một cái!

Không biết nàng ta ăn cái gì, một thiên kim Hầu phủ mà lực tay lại lớn như vậy, không khác gì tảng đá! Nghi An quận chúa đối với cái tát trong quá khứ chưa hết giận.

Tất cả là do nha đầu không biết sống chết này, không chỉ đả thương nàng, còn làm cho Hầu gia và thế tử bị Hoàng đế trách phạt trước mặt mọi người! Hiện nay trên triều đình phong vân quỷ dị, không tránh khỏi Hoàng đế đối với Hầu phủ mất coi trọng như xưa.

Nghĩ tới đó, trong mắt Nghi An quận chúa dày đặc âm hiểm.

Sắc mặt Thanh Ninh bình tĩnh, không một tia gợn sóng, nhàn nhạt nhìn Nghi An quận chúa, nửa điểm đều không lùi bước.

Nghi Nhu quận chúa tuy tính tình kiêu căng, lớn lối, nhưng con người lại giống như bên ngoài, không ngầm vụng trộm ra ám chiêu, nàng ta có lời gì sẽ trực tiếp nói, giống như vừa rồi to tiếng, nói vung tay là vung tay, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu được con người nàng ta, người như vậy, kỳ thật vô cùng đơn giản.

Mà Nghi An quận chúa trước mắt, so với Nghi Nhu quận chúa lại là người hoàn toàn ngược lại, đoan trang hào phóng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, biết tiến thoái, khéo hiểu lòng người. Mọi chuyện đều làm khéo léo, không dễ dàng đắc tội với ai, người khéo đưa đẩy như vậy lại càng khó đối phó, thình lình không biết lúc nào sẽ chọc cho ngươi một đao.

Hôm nay nàng ta đến đây, còn thuận đường đi cùng Nghi Nhu quận chúa, hẳn là nàng ta đã biết rõ Quan Nguyệt lâu là sản nghiệp của mẫu thân. Bằng không, sao lại khéo như thế, Thanh Ninh không tin vào cái gọi là trùng hợp.

Huống chi người này lại là kẻ có cừu oán với nàng, Nghi An quận chúa, nàng ta trùng hợp như thế xuất hiện ở Quan Nguyệt lâu, trùng hợp ư? Sẽ không. Không phải trùng hợp thì phải là tận lực.

Nghi An quận chúa thấy Thanh Ninh vẫn luôn im lặng, hít sâu một hơi, đè lửa giận trong lòng xuống, mắt nhìn xung quanh, cười mở miệng trước: "Nghe nói Đông gia* của Quan Nguyệt lâu này là lệnh đường?".

(Đông gia: chủ nhân)

Quả nhiên hỏi thăm tốt lắm! Thanh Ninh cười nhạt, cũng không giấu giếm: "Đúng vậy, tin tức của Quận chúa quả nhiên linh thông".

"Ha ha, hoàn hảo, kinh thành lớn như vậy, nhìn vào thanh danh của Quan Nguyệt lâu bên ngoài, cũng dễ dàng hỏi thăm". Nghi An quận chúa cười ý vị thâm trường, cho ngươi đạt được, đến lúc đó, cho ngươi khóc!

Thanh Ninh thấy ánh mắt hận thù và nụ cười không có hảo ý của nàng ta, chỉ mím môi cười: "Đa tạ Quận chúa đã khen".

"Ha ha, đừng khách khí". Nghi An quận chúa nhìn sắc mặt Thanh Ninh không hề gợn sóng, chỉ hận không thể xé tan bộ mặt tỉnh táo bình tĩnh của nàng, bắt nàng phải bày ra gương mặt tức giận, phút chốc vòng vo đề tài, mang theo một tia trào phúng nói: "Không thể tưởng tượng được, thủ đoạn của Thẩm Đại tiểu thư ngươi, thật khiến người ta phải bội phục".

Trong giọng nói mang theo sự khích bác không ngăn lại được.

"Ở bất cứ nơi nào, luận thủ đoạn, luận làm người, ta so với Quận chúa ngươi, bất quá chỉ như đồ đệ gặp sư phụ". Thanh Ninh không thèm để ý, cười nhạt.

Làm người thế nào, thủ đoạn ra sao, đương nhiên trong lòng Nghi An quận chúa nàng ta so với nàng càng thêm biết rõ.

Trên mặt Nghi An quận chúa khẽ thoáng hiện một tia giận dữ, nhưng lại tiếp tục yêu kiều cười nhẹ: "Ha ha, Thẩm Đại tiểu thư không cần khiêm tốn, cái khác không nói tới, nhưng có thể làm cho Tô thế tử kính trọng ngươi vài phần, thủ đoạn của ngươi, bản Quận chúa so ra nửa điểm đều kém".

"Cái khác không nói tới", đây không phải là chỉ Tống Tử Dật sao? Nàng ta nói vậy, ý muốn chửi Thanh Ninh nàng là một kẻ câu dẫn nam nhân, là một con hồ ly tinh? Cái này... thật sự là vô tội nha! Thanh Ninh vẫn vui vẻ như cũ: "Lời Quận chúa nói ta không hiểu, ta mặc dù tài sơ học thiển, nhưng cũng từng học qua Nữ giới, "cái khác không nói tới", không biết "cái khác" mà Quận chúa "không nói tới" đó là... Hừ, chẳng lẽ, lời hôm đó của ta còn chưa đủ biểu đạt rõ ràng hay sao?".

Nàng ta mờ mịt không nói rõ, thì Thanh Ninh sẽ bắt nàng ta phải nói ra. Dứt lời, ánh mắt Thanh Ninh lướt qua gò má trên trái của Nghi An quận chúa, ưu nhã cười, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước một bước.

Trong lòng Nghi An quận chúa vẫn còn sợ hãi, bị dọa sắc mặt trắng nhợt, hai tay bưng kín mặt, nét ôn nhu ban nãy rốt cuộc đã biến mất, lập tức phá công quát to: "Thẩm Thanh Ninh, ngươi, ngươi đừng tới đây! Đứng im ở đó, không được nhúc nhích!".

Trong âm thanh mang vài phần hoảng sợ.

Đan Chân và Đan Tâm sau lưng lập tức đi lên phía trước bảo hộ Nghi An quận chúa, vẻ mặt cảnh giác nhìn Thanh Ninh.

Nàng ta đang sợ mình lại ra tay tát nàng ta một cái nữa sao? Thanh Ninh nở nụ cười cong cong, nháy mắt: "Quận chúa, ngươi sao vậy?".

Thanh Ninh dừng lại, không đi về phía trước nữa.

"Ngươi...". Nghi An quận chúa thấy Thanh Ninh không cử động nữa, tâm trạng sợ hãi ban nãy mới thả lỏng, nói với Thanh Ninh: "Ác nữ nhà ngươi, ai mà biết được ngươi có đột nhiên nổi điên như lần trước nữa không".

"Quận chúa, ngươi yên tâm, ta sẽ không tùy tiện đánh người, hơn nữa...". Thanh Ninh khẽ nhìn lướt qua: "Đang ở trước mặt mọi người, cũng nên lưu lại cho Quận chúa ngươi vài phần mặt mũi, không phải sao?".

Xem ra một cái tát lần trước kia, đối với Nghi An quận chúa ký ức vẫn còn mới mẻ, ghi hận trong lòng.

Nghi An quận chúa tức giận xanh mặt, cắn môi, đang ở trước mặt mọi người, xác thực không phải là nơi thích hợp để vạch mặt nhau. Huống chi, nàng và Thẩm Thanh Ninh đã sớm hiểu rõ bản chất đối phương, nàng ở đây vẫn nên có phong độ, nên chú ý lễ tiết, vì vậy đành phải chú ý hình tượng.

Nghi An quận chúa hít sâu hai cái, ép lửa giận xuống, sắc mặt khôi phục như cũ, bên ngoài cười nói, trong lòng lại không vui: "Khó khách ngươi khinh thường Hầu phủ ta, nguyên lai là muốn vịn vào cành cây cao phải không? Tô thế tử? Ngươi đừng si tâm vọng tưởng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!".

Nàng ta muốn trèo lên Tô gia sao? Khó lường sự cố trên mã trường kia đều do Thẩm Thanh Ninh cố ý gây ra, mục đích là vì muốn bay lên ngọn cây! Nàng ta tưởng trèo cao mà dễ à? Trong mắt Nghi An quận chúa mang theo tia cười nhạo, muốn xem Thanh Ninh bị đâm trúng tâm tư sẽ biến sắc thế nào.

Nghe Nghi An quận chúa nói, sắc mặt Thanh Ninh không có sóng, độ cong nơi khóe miệng không hề thay đổi, nhàn nhạt cười: "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời lại không thể nói lung tung, Quận chúa ăn nói cẩn thận".

Thẩm Thanh Ninh, nàng ta đây là thẹn quá hóa giận? Nhưng trên mặt lại không có một chút vẻ kỳ quái nào, Nghi An quận chúa nổi giận, đang muốn mở miệng thì bên cạnh truyền đến thanh âm dễ nghe của Tô Phỉ.

"A, dám hỏi Quận chúa, ta là con thiên nga, không biết con cóc nào dám ăn thịt ta đây?".

Thanh Ninh cười một tiếng, nghiêng đầu.

Cẩm bảo màu tím nhạt, cổ tròn, ngọc quan cột tóc, ngọc bội rủ xuống eo, Tô Phỉ tuyệt mỹ thanh lãnh, bước chân ưu nhã, chậm rãi bước lên bậc thang.

Phó Cảnh Hành đi theo phía sau, trường sam đen, ngọc thụ lâm phong, tác phong nhanh nhẹn.

Hai người một trước một sau đi lên lầu hai.

"Thế tử, Phó công tử". Thanh Ninh khẽ quỳ gối.

"Thẩm đại tiểu thư không cần đa lễ". Đối với hai vị cô nương xuất hiện trước mắt, Phó Cảnh Hành không thân quen, lần kinh mã hôm đó hắn cũng không được chứng kiến, nhưng quan hệ của hắn và Tô Phỉ từ trước tới giờ rất tốt, Tô Phỉ có thể ra tay, Phó Cảnh Hành ước chừng đã đoán được một hai, cho nên cười ôn hòa nói với Thanh Ninh, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Nghi An quận chúa, nụ cười trên mặt liền mang vài phần khách sáo: "Quận chúa".

Tô Phỉ hướng Thanh Ninh khẽ mỉm cười, trong ánh mắt ngập tràn ôn nhu.

"Thế tử, sao ngươi tới đây?". Nghi An quận chúa kinh ngạc nhìn Tô Phỉ và Phó Cảnh Hành đột nhiên đi lên, thốt hỏi.

Tô Phỉ lúc này mới quay đầu nhìn nàng: "Sao? Quận chúa có thể tới nơi này, ta thì không thể sao?". Ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng.

"Không phải thế, ta không có ý này...". Sắc mặt Nghi An quận chúa thoáng hiện vẻ lúng túng.

Đối với Tô Phỉ, Nghi An quận chúa không có thân cận, nhưng nàng đã từng nghe Tứ hoàng tử Trịnh Trì nói, Tô Phỉ người này tâm cơ rất sâu, nếu thu về làm người bên cạnh thì không còn gì tốt hơn, đáng tiếc, Tứ hoàng tử và Tô Phỉ làm bạn học nhiều năm như vậy, hắn cũng không thể kéo gần quan hệ với Tô Phỉ, cho nên Nghi An quận chúa không dám khinh thị người này.

"A? Lời Quận chúa vừa nói, ta còn muốn nghe cao kiến của Quận chúa một chút đây? Ta là con thiên nga, không biết con cóc dám ăn thịt ta? Tỷ như, Kiến An hầu phủ Tống tiểu thư sao?". Lúc Tô Phỉ nói chuyện, âm thanh như thể hàn băng mùa đông xuyên thấu, lạnh lùng đến mức làm cho người nghe từ trong đáy lòng thấy lạnh cả người.

Hắn đã biết? Biết chính là nàng đã bảo mẫu thân làm mai cho hắn và Tống Tử Quỳnh? Tô Phỉ nhất định đã biết nàng tính kế!

Trên mặt Tô Phỉ mặc dù vẫn nở nụ cười, nhưng đôi mắt đẹp như mực mang theo một tia lãnh ý, tức giận và lãnh ý đánh tới phía người nàng, Nghi An quận chúa cảm thấy hít thở không thông, một cỗ hơi lạnh từ sống lưng uốn lượn lên, lạnh run một cái, tay nắm chặt khăn, lặng yên hồi lâu mới nở nụ cười: "Thế tử nói đùa, thật ra ta và Thẩm Đại tiểu thư đang nói giỡn thôi".

Nói xong nhìn về phía Thanh Ninh: "Thẩm Đại tiểu thư, ngươi nói xem có đúng không?".

Thanh Ninh cười nhạo: "Quận chúa, ta không có nhã hứng nói giỡn với ngươi".

Đúng là quá đáng, không cho mình một chút thể diện, Nghi An quận chúa nhíu mày, trong mắt hiện tia đỏ, Tô Phỉ bên cạnh tản ra hơi thở lạnh như băng áp tới nàng, Nghi An quận chúa mắt mũi có vụng về đến đâu cũng có thể nhìn ra Tô Phỉ và Thanh Ninh đứng đối diện nhau muốn đè ép nàng, huống chi, nàng không phải là kẻ ngốc, nàng là một cô nương thông tuệ, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện rất lợi hại, cho nên liền thu liễm vẻ mặt, khẽ mỉm cười nói với Tô Phỉ: "Nhất thời lỡ lời, mong thế tử thứ lỗi".

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nàng tuy là Quận chúa, nhưng không muốn đắc tội Tô Phỉ, huống hồ Tô Phỉ lại là người mà Tứ biểu ca muốn thu dùng!

"Quận chúa từ trước đến nay là người hiểu biết, chớ có nhất thời lỡ lời, đắc tội với người khác mà không biết, sẽ mang đến tai họa cho những người quan tâm ngươi ở Hầu phủ". Tô Phỉ lạnh giọng: "Hơn nữa, người ngươi nên nói xin lỗi không phải là ta, mà là Thẩm Đại tiểu thư".

Xem ra lần trước Kiến An hầu phủ bị giáo huấn, nàng ta còn không nhớ kỹ! Lại dám ở bên ngoài chế nhạo Thanh Ninh.

Nghi An quận chúa nghe vậy, ánh mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức hiểu ý tứ trong lời Tô Phỉ, tay không khỏi nắm chặt thành quả đấm, nhưng muốn nàng phải cúi đầu trước Thẩm Thanh Ninh, nàng không làm được.

Tô Phỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, nhìn thoáng qua chưởng quỹ đứng cách đó không xa, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Ninh, ánh mắt mang vài phần nhu tình: "Đúng lúc chúng ta có việc tìm chưởng quỹ, vừa hay Thẩm Đại tiểu thư ở đây, vậy đi cùng nhau đi".

Tìm chưởng quỹ? Xem ra là vì công sự! Thanh Ninh nhìn chưởng quỹ, hướng Tô Phỉ gật đầu: "Được".

Ánh mắt Phó Cảnh Hành nhìn thoáng qua đại nhã gian có tiếng động dị thường, bên trong là Cố Hoán và Nghi Nhu quận chúa đang đấu đá túi bụi, phật một tiếng mở quạt lông trong tay ra, ha ha cười nói: "Hai người bọn họ lại đánh nhau vì cái gì không biết?".

Trong giọng nói không chút ngạc nhiên.

Thanh Ninh nhìn Tô Phỉ. Tô Phỉ không thèm liếc mắt qua nhã gian một cái.

"Thỉnh". Nghe lời nói của Tô Phỉ, chưởng quỹ phân phó tiểu nhị đón Thanh Ninh, Tô Phỉ và Phó Cảnh Hành lên trên.

"Quận chúa, Quận chúa, ngài đừng đánh, thế tử đến đây". Hai nha đầu của Nghi Nhu quận chúa nhìn thấy Tô Phỉ, vội vàng phúc thân rồi chạy vào nhã gian khuyên can, nhưng Nghi Nhu quận chúa đang đánh, không thèm lắng nghe nửa câu.

Tô thế tử đột nhiên tới đây, Quận chúa lại cùng người ta đánh nhau túi bụi, chắc chắn sau này Quận chúa sẽ trách hai người bọn họ không kịp thời ngăn cản nàng, vì vậy hai nha đầu gấp đến độ xoay quanh.

"Quận chúa, đừng đánh!". Hai nha đầu ôm đầu, oa oa hướng Nghi Nhu quận chúa hô: "Thế tử đến đây."

"Ai? Thế tử nào? Quản gì thế tử!". Nghi Nhu quận chúa nhìn Cố Hoán: "Cố cửu, ngươi đừng có chạy".

"Cửu công tử, ngài đừng đánh nữa". Hai nha đầu ngược lại nhìn về phía Cố Hoán: "Ngài khuyên nhủ quận chúa đi".

"Hừ, ta không thèm khuyên, nàng ta có biết nói đạo lý đâu". Cố Hoán liếc mắt nhìn sang, cười hì hì.

Nghi An quận chúa thấy đám người Thanh Ninh bước đi, trầm mặt xuống, hét vào nhã gian: "Nghi Nhu, còn không dừng tay cho ta!".

Nghi Nhu quận chúa trên tay cầm bình thanh ngọc, là vật bài trí trong nhã gian, nghiêng đầu nhìn Nghi An quận chúa ngoài cửa: "An tỷ tỷ, mặc kệ tỷ!".

"Mặc kệ ta, ngươi nhìn đi!". Nghi An quận chúa hướng ánh mắt về phía cầu thang lên lầu trên.

Nghi Nhu quận chúa nương mắt nhìn theo, tay buông xuống, phịch một tiếng, bình thanh ngọc rơi xuống đất vỡ tan.

Nghi Nhu quận chúa kinh ngạc nhìn bóng lưng Tô Phỉ cho đến khi biến mất, lúc này mới chợt hiểu, thất thần quay sang hỏi Cố Hoán: "Kia là Tô thế tử sao? Vừa rồi hắn đều thấy được?".

"Đúng như ngươi nhìn thấy, chính là hắn". Cố Hoán gật đầu.

Nghi Nhu quận chúa ngu ngơ trong chốc lát, lập tức ôm gò má ngồi xuống ghế, khóc lên: "Cố cửu, ngươi khi dễ ta".

"Là do ngươi không nghe, bọn họ tiến lên nói với ngươi, chính ngươi không nghe, tại sao lại nói là ta khi dễ ngươi?". Cố Hoán đưa tay chỉ hai nha đầu đang phát run, nói.

"Ô ô, chính là ngươi, chính là ngươi khi dễ ta". Nghi Nhu quận chúa ô ô khóc ròng.

Bộ dáng này của nàng đã bị thế tử chứng kiến hết, sau này nàng làm sao mà gặp hắn đây? Nghi Nhu quận chúa cảm thấy thể diện đều mất sạch hết cả rồi.

"Nghi Nhu, mau, đừng khóc, cũng may vừa rồi thế tử không có chú ý xem bên trong nhã gian, cho nên chắc chắn thế tử không nhìn thấy ngươi đang ở đây". Nghi An quận chúa đi vào, khuyên nhủ Nghi Nhu quận chúa.

"Hắn không nhìn thấy muội sao?". Nghi Nhu quận chúa ngẩng đầu, hỏi lại.

"Ừ, hắn nói với ta vài câu, không hề nhìn vào trong nhã gian". Nghi An quận chúa gật đầu, vu.ốt ve sợi tóc tán loạn của nàng: "Nhìn muội xem, đầu tóc rối hết cả rồi này".

"Vì sao hắn và Thẩm Đại tiểu thư cùng nhau lên lầu?". Nghi Nhu quận chúa thút thít một chút, rất nhanh liền nhớ tới vừa rồi, thời điểm nàng nhìn bóng lưng của Tô Phỉ, cũng nhìn thấy thêm một thân ảnh yểu điệu khác.

Nghi An quận chúa cười lắc đầu, bày tỏ không biết.

Cố Hoán nhìn Nghi An quận chúa, sau đó quay sang nói với Nghi Nhu quận chúa: "Vừa rồi ngươi không nghe thấy sao? Đông gia của Quan Nguyệt lâu chính là mẫu thân của Thẩm Đại tiểu thư, Đại tiểu thư là thiếu Đông gia, Tô thế tử hôm nay đến đây tất nhiên là vì công cán".

Mặc dù đánh nhau bên trong, nhưng động tĩnh bên ngoài Cố Hoán cũng không hề bỏ lỡ.

Đôi mắt Nghi Nhu quận chúa khóc đến hồng hồng, bĩu môi nói với Cố Hoán: "Ta không hỏi ngươi".

"Phải, ta nói vô ích". Cố Hoán nhún vai.

Nàng nguyện ý để người ta dắt mũi, hắn hảo tâm nhắc nhở một câu, ngược lại liền bị nàng gạt đi.

Nghi An quận chúa ngẩng đầu nhìn Cố Hoán, khẽ mỉm cười nói với Nghi Nhu quận chúa: "Cửu công tử nói không sai, Thẩm Đại tiểu thư là thiếu Đông gia, thế tử đến tất nhiên là vì việc tết Đoan Ngọ".

Nghi Nhu quận chúa trừng mắt với Cố Hoán, không nói gì thêm, nước mắt tới nhanh, đi cũng nhanh.

Nghi An quận chúa kéo Nghi Nhu quận chúa đi, hai bọn họ sang nhã gian khác, phân phó tiểu nhị mang nước đến, sau đó sai nha đầu thu thập cho Nghi Nhu quận chúa một phen, rồi hai người mới trở về phủ.

Mới bước chân ra khỏi phòng, thấy ở nhã gian đối diện, Cố Hoán bước ra, cười nhìn Nghi Nhu quận chúa: "Quận chúa, ngươi bỏ đi như vậy sao? Mấy thứ kia, không phải là do một mình ngươi đập à?".

Nói xong hướng ánh nhìn về phía bọn tiểu nhị đang dọn dẹp một gian phòng đầy đồ bị đập.

"Hừ, bản quận chúa, ai làm người đó gánh, bao nhiêu bạc?". Nghi Nhu quận chúa vênh mặt, nói xong liếc mắt nhìn nha đầu sau lưng.

Nha đầu kia vội vàng lấy hà bao ra.

"Mặc dù ta không động thủ, nhưng kẻ đánh nhau với ngươi là ta, cho nên mỗi người một nửa...".

"Không cần ngươi làm bộ hảo tâm!". Nghi Nhu quận chúa quát to, đưa tay với lấy hà bao trong tay nha đầu, từ bên trong rút ra hai tấm ngân phiếu, đưa cho người chỉ huy tiểu nhị dọn dẹp đứng một bên cửa: "Đủ bồi thường chưa?".

Người kia nhìn thoáng qua, vội khom mình: "Đủ rồi".

Nghi Nhu quận chúa liếc mắt Cố Hoán, kéo Nghi An quận chúa xuống lầu.

Đúng là không có đầu óc! Cố Hoán lắc đầu.

**

Editor: Ngọc Thương

Như Thanh Ninh nghĩ, Tô Phỉ đến Quan Nguyệt lâu là vì việc của tết Đoan Ngọ. Vào tết Đoan Ngọ, Hoàng Thượng và bá quan đến xem thi đấu thuyền rồng, việc an toàn tự nhiên là đặt lên hàng đầu.

Cho nên mấy ngày nay Thuận Thiên phủ, Ngũ thành binh mã tư đều vô cùng bận rộn.

Các tửu lâu, khách sạn bên bờ Lâm Giang đương nhiên cũng muốn kiểm tra thật kỹ.

Hoàng Thượng lại đích thân yêu cầu Tô Phỉ tự mình xuất mã kiểm tra.

Về cơ bản hàng năm đều làm thế này, cho nên chưởng quỹ cũng không thấy gì kỳ quái hay kinh ngạc, đem danh sách khách đặt chỗ lên cho Tô Phỉ xem qua.

"Trước tết Đoan Ngọ một ngày, ta sẽ cho người đến lấy danh sách một lần nữa". Tô Phỉ nhìn sang chưởng quỹ nói.

"Vâng, thế tử". Chưởng quỹ đáp.

Phó Cảnh Hành phân phó chưởng quỹ chú ý những vấn đề quan trọng. Chưởng quỹ gật đầu liên tục. Hỏi xong, lúc này chưởng quỹ mới lui ra ngoài.

Nha đầu, gã sai vặt đều hầu ở bên ngoài, chưởng quỹ vừa đi, trong phòng chỉ còn lại ba người. Phó Cảnh Hành uống một ngụm trà, mắt nhìn Thanh Ninh, sờ sờ mũi, nghiêng đầu nói với Tô Phỉ: "Ta đi xem thêm nhà khác, để cho bọn họ đem danh sách chuẩn bị thật tốt".

Tô Phỉ liếc hắn một cái: "Ừ".

"Thẩm đại tiểu thư, cáo từ". Phó Cảnh Hành đứng dậy hướng Thanh Ninh chắp tay.

"Phó công tử, tạm biệt". Thanh Ninh đứng dậy trả thi lễ.

"Nữ nhân kia có ý đồ gì với nàng sao?". Chờ Phó Cảnh Hành đi rồi, Tô Phỉ hướng ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Thanh Ninh hỏi.

"Không có, yên tâm đi, ta không sợ nàng ta". Thanh Ninh ha ha cười.

"Ta biết". Đương nhiên không sợ, chỉ sợ nàng ta ngầm sai người ngáng chân! Tô Phỉ khẽ cười, nhíu mày, trong mắt chứa một tia hàn khí: "Nàng ta tới đây làm gì?".

"Tới cùng Nghi Nhu quận chúa, biểu tỷ muội bọn họ gặp nhau gắn kết tình cảm". Thanh Ninh vừa cười vừa đáp.

"Nàng ta cố ý để Nghi Nhu quận chúa đến đây bức ép nàng?". Ánh mắt Tô Phỉ lạnh lẽo.

"Nghi Nhu quận chúa tuy kiêu căng, nhưng người này liếc mắt là thấy được nhân cách, nàng ta xem vậy mà là người thẳng thắn, không có tâm cơ". Như vừa rồi nàng ta vênh mặt hất hàm nói với mình, Tô Phỉ là người của nàng ta. Thanh Ninh cười cười: "Ta nghĩ Nghi An quận chúa đến là có mục đích khác".

Muốn lợi dụng Nghi Nhu quận chúa cho mình bức bách, nàng cảm thấy cũng không sao.

"Nàng ta không phải là...", Tô Phỉ chau mày, lập tức hiểu lời của Thanh Ninh: "Nàng ta muốn lợi dụng tết Đoan Ngọ sinh sự, muốn tính kế Quan Nguyệt lâu để đối phó nàng!".

Thanh Ninh gật đầu: "Nếu ta đoán không nhầm, thì đúng là như vậy".

"Không biết sống chết!". Tô Phỉ từ trong kẽ răng cắn ra mấy chữ, sau đó nói với Thanh Ninh: "Nàng yên tâm, ta sẽ xử lý tốt".

"Chuyện này để ta tự mình xử lý". Thanh Ninh cảm kích đáp lời Tô Phỉ: "Mấy ngày này, nhất định ngươi bận rộn rất nhiều việc, chuyện này cứ để ta tự xử lý là được".

Đây có thể xem là nàng đang đau lòng cho hắn không? Nụ cười trên mặt Tô Phỉ chậm rãi lan tỏa: "Nhưng ta không yên tâm".

"Nàng ta không thể phái người đến ám sát ta trước mặt công chúng đâu". Tuy thời điểm đối diện với nàng, Nghi An quận chúa dễ mất lý trí, nhưng nàng ta cũng là kẻ có đầu óc, Thanh Ninh lắc đầu vừa cười vừa nói: "Nàng ta biết rõ nặng nhẹ, tại tết Đoan Ngọ hôm đó, còn có mặt Hoàng Thượng, nàng ta hiểu cái gì làm được, cái gì không nên làm, cho nên ta có thể ứng phó được, ngươi không cần lo lắng cho ta".

Huống chi, nàng cũng sẽ đào một cái hố, chờ nàng ta đến nhảy vào.

"Huống hồ, nếu ta không đối phó được nàng ta, vẫn còn ngươi ở đây mà, đúng không?". Thanh Ninh nói, đầu lông mày và đuôi mắt lộ ra vẻ toàn tâm tin cậy đối với Tô Phỉ.

Có hắn quan tâm nàng, Thanh Ninh cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Nàng không đơn thương độc mã, cho dù nàng gặp nguy hiểm gì, nàng tin tưởng, Tô Phỉ sẽ luôn bên cạnh nàng.

Nàng đối với hắn tín nhiệm từ tận đáy lòng, ánh mắt Tô Phỉ có chút nóng rực, âm thanh mềm mại như có thể chảy ra nước: "Vậy nàng nhớ cẩn thận một chút".

"Được, ta biết rồi". Ánh mắt Thanh Ninh cũng ngập tràn ôn nhu, gật đầu.

"Phải luôn để Nhẫn Đông ở bên cạnh nàng". Tô Phỉ dặn dò.

"Được". Thanh Ninh gật đầu, mắt nhìn mặt trời phía ngoài: "Ngươi mau đi làm việc đi, đừng để Phó công tử phải chờ lâu".

Tô Phỉ gật đầu đứng dậy: "Vậy ta đi trước".

Thanh Ninh đứng lên đưa tiễn.

Đến cửa, Tô Phỉ quay đầu lại, duỗi tay nắm chặt ha tay nàng, giọng nói có chút khàn khàn: "Cẩn thận mọi sự".

Xúc giác khô ráo, ấm áp, Thanh Ninh không rút tay về, khẽ gật đầu.

Tô Phỉ buông tay nàng ra, đưa tay vuốt vuốt trán nàng, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Thanh Ninh sờ trán, đứng một hồi mới gọi Trà Mai và Nhẫn Đông đi xuống dưới.

"Tiểu thư, Cố cửu công tử đang chờ ngài". Đến lầu hai, một người đến khom mình bẩm báo.

"Vẫn chưa đi sao? Ở đâu?". Thanh Ninh dừng bước, hỏi.

"Tiểu thư, bên này, mời". Tiểu nhị đón Thanh Ninh đi đến nhã gian Cố Hoán đang ngồi.

Kéo cửa ra, Thanh Ninh đi vào.

Cố Hoán bưng một ly trà, ngồi trên ghế, mắt nheo một nửa, căn phòng yên ắng, nghe có tiếng động, lúc này mới mở mắt, thấy Thanh Ninh đi đến, cười một tiếng, buông chén trà xuống: "Hắn đi rồi sao?"

"Ừ". Thanh Ninh gật đầu, đi tới ngồi đối diện Cố Hoán, cầm ấm trà, rót cho Cố Hoán một chén: "Vừa rồi cám ơn ngươi".

Hắn chọc giận Nghi Nhu quận chúa, chẳng qua là muốn đem ánh mắt của mọi người chuyển lên người hắn và Nghi Nhu quận chúa mà thôi, hắn làm vậy là muốn tốt cho nàng.

"Đừng khách khí, ta và nha đầu kia dù sao cũng đánh nhau từ nhỏ đến lớn, mọi người thấy nhưng cũng không trách". Cố Hoán tiếp trà, nhấp một miếng: "Cho nên ngươi không cần để ở trong lòng".

"Tóm lại, cám ơn ngươi". Thanh Ninh vừa cười vừa nói.

"Nha đầu kia nhanh mồm nhanh miệng, cũng chính là bị làm hư, ta và nàng ấy đánh nhau từ nhỏ đến lớn, nàng ấy so với Nghi An quận chúa thật sự là tốt hơn nhiều". Nhiều năm gây gổ với nhau, Cố Hoán vì Nghi Nhu quận chúa mà nói một câu.

Thanh Ninh nghe xong không khỏi ghé mắt.

"Đừng có nghĩ linh tinh". Cố Hoán thấy ánh mắt Thanh Ninh có thâm ý, để chén trà xuống, khoát tay nói.

Thanh Ninh thấy mắt hắn trong suốt, cười cười: "Biết rõ ngươi có nhãn quang cao, yên tâm, ta không có nghĩ linh tinh".

Trì tài ngạo vật (kiêu ngạo) Cố Hoán, đối với thê tử của mình, nhất định là có kỳ vọng rất cao, Nghi Nhu quận chúa, hiển nhiên không trong mắt hắn.

"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi". Cố Hoán nở nụ cười, sau đó nhíu mày nhìn Thanh Ninh, đem đề tài chuyển lên người Tô Phỉ: "Tô Phỉ kia có cái gì tốt, từ nhỏ đến lớn đều vênh mặt đi khắp nơi rêu rao".

Cố Hoán nói xong hừ một tiếng.

Thanh Ninh cười nhạt: "Hắn rất tốt".

Cố Hoán trợn to hai mắt, đánh giá Thanh Ninh một phen: "Ngươi, ngươi không phải là...".

Ánh mắt Thanh Ninh thản nhiên.

Nàng đối với Tô Phỉ có hảo cảm, có động tâm, điểm này, nàng không phủ nhận.

"Hắn, hắn, Tô Phỉ có cái gì tốt?". Cố Hoán cả kinh: "Ngươi xem, hắn toàn mang đến cho ngươi phiền toái. Nghi Nhu kia không có đầu óc, ghi hận lên người ngươi, còn có những thứ khác, chẳng biết sẽ có thêm người nào đó cũng ghi hận lên người ngươi nữa kìa".

Cố Hoán bất bình thay Thanh Ninh, mắt nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng, tức giận nói: "Lấy hắn không bằng gả cho ta".

Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Hoán cảm thấy chủ ý này rất tốt! Thần thái phấn khởi nói với Thanh Ninh: "Bộ dạng hắn thật tốt, ta cũng vậy, so với hắn không phân cao thấp, luận tài văn chương, ta so với Tô Phỉ hắn còn tốt hơn. Còn nữa, ngươi xem, Quốc công phủ hiện thời do kế mẫu hắn làm chủ, không giống với ta, trưởng bối trong nhà ta đều rất yêu thương ta, thê tử của ta, đương nhiên bọn họ cũng vô cùng yêu thương. Hơn nữa, Nghi An quận chúa và ngươi kết thù, không tránh khỏi nàng ta sẽ trả thù ngươi, hôm nay nàng ta tới Quan Nguyệt lâu, chỉ sợ bụng dạ khó lường, âm mưu thâm hiểm, tất nhiên là muốn ở nơi này ra tay đối phó ngươi. Hừ, đó không phải là vì nàng ta khi dễ ngươi và lệnh đường, hai người cơ khổ không có ai dựa vào sao? Nếu ngươi gả cho ta, thì nàng ta nào dám động một phần tâm tư? Còn có cái tên Tống Tử Dật ra vẻ đạo mạo kia nữa, hắn muốn nạp ngươi làm thiếp, hừ, hắn là cái thá gì, làm thiếp? Hắn là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên với ngươi mà lại nghĩ thiệt thòi cho ngươi như thế? A, ta cho ngươi ra khẩu khí này, tức chết hắn!".

Cố Hoán càng nói càng cảm thấy chủ ý này vô cùng tốt!

Người trước mặt, có xinh đẹp, có cách cư xử thế thái khiến hắn thưởng thức. Cô cô cũng đang thúc giục hắn đính hôn. Vậy nữ tử trước mắt này...

Tâm tình Cố Hoán có chút kích động, con mắt long lanh tỏa sáng nhìn Thanh Ninh.

Mái tóc như mây, khuôn mặt yêu kiều như tuyết, mặt mày như tranh vẽ.

Thanh Ninh trợn to hai mắt, cứng lưỡi nhìn Cố Hoán.

Cái này... Hắn đang nói muốn cưới nàng sao?

Vì muốn cho nàng chỗ dựa, vì muốn thay nàng tức chết Tống Tử Dật?

"Thanh Ninh". Cố Hoán không chớp mắt, nhìn Thanh Ninh hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?".

Bên miệng nở nụ cười vui vẻ quan sát Thanh Ninh, không lên tiếng nữa, an tâm chờ câu trả lời của nàng.

Thanh Ninh hồi lâu mới xoay người lại, uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Cố Hoán ngồi đối diện, thần thái sáng láng, ánh mắt sáng ngời, thoáng suy tư một chút, cười cười: "Tạ hảo ý của Cửu công tử".

Đối với câu trả lời của Thanh Ninh, Cố Hoán không hề thất vọng, nụ cười vẫn xán lạn như cũ: "Ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút, Nghi An quận chúa không phải là kẻ dễ chọc, nàng ta thấy ngươi không có ai làm chỗ dựa, mặc dù nàng ta muốn duy trì danh tiếng đoan trang, nhưng sau lưng nhất định sẽ trả thù ngươi".

"Đa tạ Cửu công tử quan tâm". Thanh Ninh chân thành nói lời cám ơn.

"Không còn sớm, ngươi mau trở về đi". Cố Hoán gật đầu.

**

Editor: Ngọc Thương

Lên xe ngựa, Thanh Ninh cẩn thận nhớ lại lời Cố Hoán vừa nói.

Cố Hoán vô tình nói những lời này, nhưng lại làm cho nàng giống như thể hồ quán đỉnh*.

(*): Thể hồ quán đỉnh (醍醐灌顶): dịch nghĩa tưới sữa tươi lên đầu, trong phật pháp của Phật giáo có nghĩa là: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ hay chợt có giác ngộ)

Nàng biết, tương lai, Ngũ hoàng tử Trịnh Diễn kế vị. Tứ hoàng tử Trịnh Trì sẽ bị thua trong cuộc tranh giành ngai vàng, Nghi An quận chúa đương nhiên sẽ không chết già.

Vì biết việc này, để báo thù cho cừu hận kiếp trước, nàng đã tác thành cho Nghi An quận chúa và Tống Tử Dật, để Nghi An quận chúa kéo cả Kiến An hầu phủ đến địa ngục vạn kiếp bất phục*.

(vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được)

Kiếp trước, Tô Phỉ là tâm phúc, là trợ thủ đắc lực của Ngũ hoàng tử Trịnh Diễn.

Nhưng nàng không biết, ở kiếp trước, Tô Phỉ và Trịnh Diễn khi nào thì giao hảo.

Xét thái độ hiện thời của Nghi An quận chúa, Tứ hoàng tử hẳn là đang muốn lôi kéo Tô Phỉ, cho nên mới để Vân Thái công chúa làm mai cho Tô Phỉ và Tống Tử Quỳnh.

Có lẽ kiếp trước, sau khi xảy ra việc không may ở Quốc công phủ, Tô Phỉ mới nương dưới trướng Trịnh Diễn.

Nhưng mà, đời này... Tô Phỉ lại không hề gặp chuyện không may kia.

Cho nên, liệu hắn còn đứng ở trận doanh của Trịnh Diễn nữa không?

Kiếp này quả thật đã xảy ra nhiều cải biến.

Mẫu thân nàng không chết, Tô Phỉ không gặp sự cố với di nương của Quốc công gia, Nghi An quận chúa được gả tới Kiến An hầu phủ.

Còn có, nàng đột nhiên có quan hệ quen biết với Tô Phỉ và Cố Hoán.

Tương lai của kiếp này liệu có cùng đường với kiếp trước?

Nếu như...

Thanh Ninh nhịn không được, lạnh run một cái, không dám nghĩ thêm nữa.

Nàng vốn định toàn tâm toàn ý cùng mẫu thân sống một cuộc sống đơn giản, về sau tìm người có duyên với mình, trung hậu thành thật, cùng nhau sống qua ngày.

Cố Hoán nói rất đúng, Nghi An quận chúa xem thường nàng và mẫu thân không có ai để dựa vào, nàng ta cũng không để Hưng Ninh hầu phủ vào mắt, cho nên mới không kiêng nể gì cả, đầu tiên là ra mặt thay Tống Tử Dật nạp nàng làm thiếp, hiện tại lại có ý đồ với Quan Nguyệt lâu.

...

Trong tay mẫu thân có nhiều sản nghiệp như vậy.

Tiền tài động nhân tâm, cho dù nàng muốn cùng mẫu thân yên lặng sống qua ngày, chỉ sợ là không thể, kể cả hai mẹ con nàng có nhẫn nhịn, cũng vẫn sẽ có người không chịu nhường!

Cố Hoán nói không hề sai.

Thanh Ninh nằm gục đầu lên gối, lần đầu tiên nhìn thẳng vào chuyện chung thân của mình.

Tô Phỉ a, Tô Phỉ!

Hắn luôn nghĩ cho nàng, có phải đã đến lúc nàng không nên trốn tránh việc bản thân mình đã động tâm với hắn rồi không?

Thấy sắc mặt Thanh Ninh ngưng trọng, Trà Mai và Nhẫn Đông không dám lên tiếng.

Trà Mai không biết gì.

Nhưng nội tâm của Nhẫn Đông lại phức tạp vô cùng.

Vừa rồi nàng và Trà Mai đứng bên ngoài, nhưng nàng có võ công, nhĩ lực đương nhiên cao hơn người thường, lời của Cố cửu công tử, nàng đã nghe được rõ ràng tường tận.

Thế tử...

Thế tử đưa nàng đến trước mặt tiểu thư, để nàng bảo vệ tiểu thư, tình cảm của thế tử đối với tiểu thư, nàng tự cũng hiểu rõ.

Lời vừa rồi của Cố cửu công tử... Nhẫn Đông ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Thanh Ninh.

Thanh Ninh bắt gặp ánh mắt phức tạp của Nhẫn Đông, lên tiếng: "Không được nói với thế tử chuyện vừa rồi".

"Vâng". Nhẫn Đông gật đầu.

**

Editor: Ngọc Thương

Sau khi tách Nghi Nhu quận chúa từ Quan Nguyệt lâu, Nghi An quận chúa không trực tiếp về Kiến An hầu phủ, mà là đi quý phủ của Tứ hoàng tử.

Người làm thấy Nghi An quận chúa, vội vàng nhiệt tình nghênh đón.

"Tứ biểu ca ở trong phủ sao?". Nghi An quận chúa hỏi.

"Điện hạ chưa về ạ". Người làm cung kính trả lời.

"Hoàng biểu tẩu đâu?". Thời điểm này đến đây, Nghi An quận chúa đã đoán được Trịnh Trì lúc này vẫn chưa về, liền hỏi.

"Dạ, tại hậu viện".

Nghi An quận chúa gật đầu, đi tới hậu viện.

"Nghi An, thương thế của ngươi đã đỡ chưa?". Tứ hoàng phi Khương thị, một thân đẹp đẽ quý giá, là đích nữ của Định Viễn hầu phủ, dung mạo xinh đẹp, cử chỉ ôn nhã, nghe tin Nghi An quận chúa đến, liền tới cửa viện cười nghênh đón, kéo tay Nghi An quận chúa quan sát.

"Tạ biểu tẩu quan tâm, Nghi An rất tốt, hôm nay cố ý đến đây để thăm biểu tẩu". Nghi An quận chúa ha ha vừa cười vừa nói.

"Thật ư? Ta thấy là ngươi thuận đường mới tới đây thăm ta thôi". Khương thị cười khanh khách, ánh mắt liếc nhanh đánh giá Nghi An quận chúa, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Ta xem sắc mặt ngươi có chút không tốt? Hay là lại đấu võ mồm với thế tử rồi? Để Tứ biểu ca ngươi giúp ngươi dạy hắn đi".

"Không thể nào, thế tử đối với ta rất tốt".

Khương thị cười: "Tốt, xem ra là không có việc gì, còn giúp thế tử nói chuyện nữa kia mà".

Sắc mặt Nghi An quận chúa trở nên hồng hồng: "Biểu tẩu, ngươi trêu ghẹo ta".

Khương thị nhấp miệng cười, vào phòng khách, để nha đầu dâng trà cùng điểm tâm, Khương thị uống một ngụm trà, sau đó lôi kéo Nghi An quận chúa nói chuyện: "Đến, mau nói cho ta biết, là ai khiến ngươi tức giận".

"Còn không phải là nha đầu Thẩm Thanh Ninh chết tiệt kia!". Sắc mặt Nghi An quận chúa có chút cáu giận.

"Ả lại khiến ngươi tức giận nữa sao?". Thời điểm Nghi An quận chúa dưỡng thương trước đây, Khương thị đã từng qua thăm nàng, liền hỏi.

"Hừ". Nghi An quận chúa gật đầu, đem chuyện xảy ra ở Quan Nguyệt lâu kể lại một lần, sau đó nói: "Ta nhất định phải cho ả đẹp mặt".

Khương thị gật gù: "Ngươi là Quận chúa, muốn cho ả nếm mùi đau khổ, còn không phải là quá đơn giản!".

Nói xong mắt nhìn Nghi An quận chúa: "Ngươi luôn trầm ổn, xem ra cũng là do chuyện Tống thế tử và ả trước kia có quan hệ, nên ngươi mới mất đúng mực, nhưng mọi thứ đã là quá khứ cả rồi, ngươi đó, phải nắm chắc hiện tại mới là cách tốt nhất".

Nghi An quận chúa gật đầu nhẹ, bỏ qua chủ đề về Thanh Ninh sang một bên, cùng Khương thị nói những chuyện khác, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang chiếc đồng hồ báo giờ.

"Tứ biểu ca ngươi gần đây đều về phủ rất muộn, nếu ngươi có chuyện gì quan trọng, cứ nói với ta trước, quay đầu chờ hắn trở lại, ta sẽ nói với hắn". Khương thị nhìn thấy, liền nói.

"Không có việc gì, ta chỉ tới xem một chút, thời gian cũng không còn sớm, ta phải về rồi". Nghi An quận chúa đứng dậy.

Khương thị biết Nghi An quận chúa giúp Trịnh Trì làm việc, cũng không hỏi nhiều, lưu lại đôi câu rồi để nha đầu bên cạnh tiễn nàng về.

Đến nhị môn, Nghi An quận chúa vừa định lên nhuyễn kiệu, lại thấy Trịnh Trì từ xa đi tới, liền vội vàng bước đến, cười nói: "Tứ biểu ca".

"Nghi An?". Trịnh trì có chút ngoài ý muốn.

"Ta còn tưởng là không gặp được Tứ biểu ca, ai ngờ lại đụng phải huynh ở đây". Nghi An quận chúa nói giọng thân mật.

"Tham kiến Quận chúa". Đổng Khải Tuấn đi theo bên cạnh Trịnh Trì, cười chắp tay.

"Không cần đa lễ". Nghi An quận chúa phất phất tay.

Đổng Khải Tuấn đứng dậy, ánh mắt không kiêng nể đánh giá đường cong lung linh của Nghi An quận chúa, mắt lóe hào quang, toét miệng cười.

"Hôm nay sao tới đây, tới tìm biểu tẩu à?". Trịnh Trì hỏi Nghi An quận chúa, sau đó nhìn thoáng qua đám người làm xung quanh, bọn người làm liền lui ra xa.

Thấy ánh mắt Đổng Khải Tuấn như sói, Nghi An quận chúa nhíu nhíu mày, cười đáp: "Không có chuyện gì, chỉ là tới hỏi biểu ca xem chuyện an bài thế nào rồi".

"Chuyện này Quận chúa yên tâm, có ta ra tay, nhất định sẽ vì Quận chúa mà ra sức". Trịnh Trì vẫn không nói gì, Đổng Khải Tuấn nhếch miệng trả lời.

"Ta đến là để nói cho biểu ca biết, hôm nay ta đụng phải Tô thế tử ở đó, ta thấy hắn đối với Thẩm nha đầu thật sự có quan tâm, biểu ca, huynh xem...". Nghi An quận chúa ngẩng đầu nhìn Trịnh Trì.

Tô Phỉ này tâm tư kín đáo, lại một lòng hướng về nha đầu kia, nếu có hắn nhúng tay...

Trịnh Trì suy tư một chút, lắc đầu: "Hắn gần đây rất bận rộn, hết cách phân thân, ngươi không cần lo lắng". Ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Không còn sớm, để ta phái người đưa ngươi trở về".

Nghi An quận chúa gật đầu, xoay người rời đi.

Trời chiều như máu, nhiễm đỏ hơn phân nửa bầu trời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi