HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

"Vâng, lão phu nhân". Lâm ma ma đáp: "Sáng sớm mai nô tỳ qua chỗ Đại tiểu thư, nhất định sẽ đón Đại tiểu thư trở về".

Lão phu nhân lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, sắc mặt cũng rất âm u.

Bùi thị nhìn thoáng qua, hiểu lần này lão phu nhân đã hạ nhẫn tâm, lời vừa rồi là thật, vờ vịt nói: "Mẫu thân, Ninh nha đầu vẫn chỉ là một đứa nhỏ".

"Hừ, đứa nhỏ, ngươi xem những việc nó gây ra, là việc mà một đứa bé có thể làm được sao?". Nha đầu chết tiệt kia gây rối khắp nơi, không khéo Hầu phủ cũng bị nó mang ra náo loạn, rồi sẽ bị hủy trong tay nó mất. Nó chọc ai không chọc, lại chọc vào người quyền quý, lão phu nhân hừ lạnh: "Lâm ma ma, phải nói rõ cho nha đầu kia biết, nếu nó không nghe lời, không quản nó nữa, Thẩm gia ta sẽ coi như chưa từng tồn tại một Thẩm Thanh Ninh!".

"Tổ mẫu, ngài bớt giận, Đại tỷ tỷ làm vậy... cũng vì một lòng hiếu thuận". Thẩm Thanh Vũ giúp lão phu nhân nhuận khí, sau đó nhẹ nhàng khuyên.

"Một lòng hiếu thuận? Nó họ Thẩm, không phải họ Lý! Cho nó xuất phủ, lưu lại bên cạnh Lý Vân Nương, nó liền tự cho là mình mang họ Lý rồi sao? Không hề có nổi nửa điểm bộ dáng khuê tú Hầu phủ, cho tới bây giờ cũng chưa từng vì Hầu phủ mà cân nhắc nửa phân, nếu nó khăng khăng một mực, vậy thì chiều theo ý nó". Lão phu nhân khoát tay: "Hai người các ngươi đừng nói giúp nó nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy đi".

Dù sao hôn sự của nha đầu kia với Quốc công phủ đã không còn hy vọng, hôm nay nó lại gây ra việc quái đản như thế, tương lai hôn sự không biết sẽ bị nháo thành cái dạng gì. Hầu phủ nuôi dạy nó tốt như vậy, nhưng nó lại không hề làm gì cống hiến cho Hầu phủ, khó lường, cứ cái đà này, một ngày nào đó sẽ rước họa đến cho Thẩm gia, không bằng sớm đuổi nó đi, cùng nó đoạn tuyệt quan hệ!

Bùi thị và Thẩm Thanh Vũ liếc nhau một cái, sau đó mắt lóe sáng, hai người không tiếp tục khuyên lão phu nhân nữa.

"Lâm ma ma, ngươi tự mình đi Mộ Lan Viện gặp Hầu gia, nói qua chuyện này với Hầu gia một tiếng". Lão phu nhân phân phó.

Lâm ma ma gấp rút xoay người đi ra ngoài.

Lâm ma ma vừa mới đi, Thẩm Thanh Vận và Thẩm Thanh Nghiên tươi cười như hoa tiến vào: "Tổ mẫu".

"Ừ, tất cả đứng lên đi". Lão phu nhân nở nụ cười.

Mấy bà cháu cười cười nói nói, một phòng hòa thuận vui vẻ.

"Lão phu nhân đã nói vậy sao?". Thẩm Phong nghe Lâm ma ma bẩm báo xong, ngẩng đầu hỏi.

"Dạ thưa Hầu gia, đúng là lão phu nhân đã nói vậy". Lâm ma ma cung kính trả lời: "Lão phu nhân cũng rất khổ tâm, đây là nghĩ cho Đại tiểu thư thôi. Đại tiểu thư đi theo phu nhân trước sống cùng nhau, phu nhân tính tình ôn nhu, đối với Đại tiểu thư luôn yêu thương, khó tránh khỏi sẽ nuông chiều nàng quá mức". Cho nên mới để Đại tiểu thư hết lần này tới lần khác gây ra phiền toái!

Thẩm Phong nhăn này, nha đầu kia xác thực là cái mầm tai vạ, làm việc không có nửa điểm phong phạm của tiểu thư khuê các, kể từ sau khi theo Lý Vân Nương ra ngoài ở, lại càng ngày càng không đúng mực.

Vốn hắn rất hi vọng có thể vịn vào cửa hôn sự tốt của đứa đích nữ duy nhất này, nhưng hôm nay xem ra, hôn sự tốt cũng chẳng còn hi vọng.

Thiếu một hay nhiều nữ nhi hắn đều không để ý! Con gái chẳng quan trọng bằng con trai! Thẩm Phong suy nghĩ chỉ trong chốc lát, nói: "Ta biết rồi, chuyện này cứ theo lời lão phu nhân mà làm, về phần phu nhân, ta sẽ nói với nàng sau".

Về phần La Thủy Nguyệt? Thẩm Phong tin chắc, một người mẹ kế như nàng ta, càng chẳng thèm để ý!

"Vâng Hầu gia, nô tỳ cáo lui".

Thẩm Phong gật đầu, rời khỏi thư phòng.

Hôm nay là ngày tết Đoan Ngọ, buổi tối mọi người muốn ăn cơm ở Đào Nhiên cư với lão phu nhân, La Thủy Nguyệt đang nhìn gương cài trâm.

Thẩm Phong bước vào phòng, nhìn quanh thấy chỉ có mấy nha đầu tâm phúc của La Thủy Nguyệt ở đây, liền đem ý tứ của lão phu nhân nói với La Thủy Nguyệt.

Như Thẩm Phong dự đoán, La Thủy Nguyệt nghe xong, quả nhiên mắt không hề gợn sóng, vừa cài trâm vừa nói: "Chuyện của Ninh nha đầu, cứ theo Hầu gia và lão phu nhân làm chủ là được".

Thẩm Phong một chút cũng không ngoài ý, ánh mắt liếc xuống bụng La Thủy Nguyệt, từ khi nàng ta vào cửa, hắn ngày nào cũng nghỉ ở Mộ Lan viện, nhưng bụng La Thủy Nguyệt cho đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.

Đã hai tháng rồi! Thẩm Phong nhìn thân thể khỏe mạnh của La Thủy Nguyệt, hít sâu một hơi, phải sớm để nàng ta có hài tử, hắn mới được giải thoát!

Kiến An hầu phủ.

Trương thị sau khi ngã xuống, được thái y cứu tỉnh lại.

Bởi vì thái y nói muốn tìm một chỗ nói chuyện, cho nên Vân Thái công chúa và Trương thị không dẫn theo người bên cạnh, chỉ để lão nhân tâm phúc canh giữ ở cửa. Lúc Trương thị vừa ngã xuống, liền có không ít nha đầu bà tử tiến vào, vì vậy khi Vân Thái công chúa thấy Trương thị có dấu hiệu tỉnh lại, đưa ánh mắt nhìn sang, chỉ để ma ma tâm phúc của Trương thị và ma ma tâm phúc của mình ở lại, tất cả những người khác đều đuổi ra ngoài.

"Thái y, thái y, có phải ngươi đã chẩn sai rồi? Có phải đã nghĩ sai chỗ nào hay không?". Trương thị tỉnh lại, mở mắt nhìn quanh, vội nắm nay ống tay áo của thái y, chưa từ bỏ ý định hỏi.

Lão là thánh thủ phụ khoa tốt nhất trong Thái Y viện, ở trong cung toàn xem bệnh cho các nương nương thân phận cao quý, mặc dù đây chỉ là lời nói trong lúc lo lắng của Trương thị, thái y tuy không đến mức tâm cao khí ngạo, nhưng vẫn có chút tự cao, nghe lời Trương thị nói xong, đôi mắt liền hiện lên tia giận dữ.

"Phu nhân, ngươi trước đừng nóng vội". Vân Thái công chúa cầm tay Trương thị, đem ống tay áo của thái y thả ra, ánh mắt nhìn thái y: "Thái y, chi bằng chẩn mạch thêm cho Nghi An một chút?".

"Công chúa, vi thần...". Thái y nhẹ lắc đầu, đi đến một bên viết phương thuốc, nói: "Đây là thuốc điều dưỡng cho Quận chúa".

"Vậy, vi thần cáo lui". Thái y ôm quyền, quay người đi ra cửa.

Trương thị hai mắt dại ra, miệng mím chặt.

"Ngươi ra ngoài đi". Vân Thái công chúa cho ma ma tâm phúc của mình một ánh mắt, ma ma gật đầu, ra ngoài giữ cửa.

"Phu nhân". Vân Thái công chúa ngồi nắm tay Trương thị: "Phu nhân, lời thái y nói cũng không phải là tuyệt đối, Hầu phủ và phủ Công chúa có tiền tài, chúng ta hảo hảo dưỡng thuốc tốt cho Nghi An, không chừng sẽ tốt lên, hơn nữa, thiên hạ này thiếu gì cao nhân, thái y không có biện pháp, biết đâu lại có người khác có biện pháp thì sao?". Ngữ khí của Vân Thái công chúa mang vài phần thỉnh cầu.

Nghi An quận chúa là con gái ruột của nàng ta, đương nhiên nàng ta sẽ nghĩ tích cực! Nhưng 4 cung bị đả thương, làm sao mà mang thai được nữa? Cháu của nàng, đứa cháu nội con vợ cả của nàng! Chỉ sợ cả đời này, nàng không thể được ôm đứa cháu trai, cháu gái con vợ cả nào của Tử Dật nữa... Nhưng mà, đây là Vân Thái công chúa, nàng có tức, cũng không thể làm gì! Nếu là nhà bình thường, nàng sẽ lập tức chống nạnh, cây ngay không sợ chết đứng, chất vấn bà thông gia không biết đường dạy bảo nữ nhi luôn rồi! Nhưng người đối diện lại là Vân Thái công chúa, nàng nửa câu cũng không thể nói! Càng không dám nói! Bên tai Trương thị vang lên mấy tiếng ong ong, trong lòng kìm nén bực bội, thần sắc nhàn nhạt gật đầu phụ họa theo Vân Thái công chúa: "Công chúa nói rất đúng".

Vân Thái công chúa nắm lấy tay Trương thị: "Phu nhân, Nghi An mới mất hài tử, trong lòng chắc chắn rất thương tâm, vô cùng khó chịu... Trước hết cứ để nó dưỡng bệnh cho tốt, sau này đợi thân thể nó khỏe lên, tâm tình an định rồi, lúc đó nói với nó cũng chưa muộn".

Vừa mất hài tử, nếu lại biết bản thân mình về sau không thể mang thai, Nghi An chắc chắn sẽ không sống nổi!

Trương thị nhấp miệng, không nói gì, móng tay cơ hồ đâm vào thịt, đều là tại nó, đang êm đẹp, thân thể có thai, nó lại không biết gì, còn tự mình gây ra cái họa này! Nàng là mẹ chồng, một câu trách nó cũng không được phép nói sao?

"Phu nhân, bản cung tin tưởng ngươi, tin tưởng thế tử sẽ chiếu cố thật tốt cho Nghi An, Nghi An giao cho ngươi". Vân Thái công chúa nở nụ cười, ánh mắt lại lạnh lẽo, vỗ vỗ tay Trương thị: "Phu nhân nghỉ ngơi trước đi, bản cung đi xem Nghi An một chút".

"Công chúa đi thong thả". Trương thị thẳng lưng.

"Phu nhân, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt". Vân Thái công chúa cười vỗ vỗ tay Trương thị, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Nghi An quận chúa tựa trong lồng ng.ực Tống Tử Dật, thấp giọng nức nở, Tống Tử Dật nhẹ giọng khuyên. Vân Thái công chúa bước đến, Tống Tử Dật đỡ Nghi An quận chúa dựa vào gối, vịn giường đứng dậy, hướng Vân Thái công chúa hành lễ.

"Mẫu thân". Nghi An quận chúa nhào vào trong lòng Vân Thái công chúa khóc thét: "Con của ta, hài tử đáng thương của ta".

Vân Thái công chúa nhẹ nhàng vuốt lưng Nghi An quận chúa, dịu dàng an ủi: "Được rồi, đừng khóc, đứa nhỏ này với con không có duyên phận, điều dưỡng tốt thân thể mới là việc quan trọng nhất".

"Ô ô ô, mẫu thân, đều tại con, đều tại con không cẩn thận". Nghi An quận chúa khóc đến thở không ra hơi.

"Được rồi, được rồi, không khóc nữa, sảy thai ảnh hưởng đến cơ thể rất nhiều, con đừng khóc, kẻo tổn thương mắt". Vân Thái công chúa cầm khăn tự tay lau mắt cho Nghi An quận chúa, nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ nhi, đau lòng không thôi: "Chăm sóc thân thể thật tốt, rất nhanh sẽ lại có hài tử".

...

Khuyên bảo một hồi lâu, Nghi An quận chúa mới ngừng khóc.

"Nhắm mắt lại ngủ một giấc đi". Vân Thái công chúa đỡ nàng nằm xuống.

"Vâng", Nghi An quận chúa gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt.

Vân Thái công chúa giúp nàng đắp chăn, lúc này mới quét mắt sang Chu ma ma, Đan Tâm và Đan Chân. Ra ngoài ngoại thất, ánh mắt Vân Thái công chúa như đao, nhìn chằm chằm ba người, đè ép âm thanh: "Bọn nô tài chết bầm, các ngươi chăm sóc cho Quận chúa kiểu gì vậy hả? Thân thể Quận chúa có chuyện lớn như thế, các ngươi là người hầu hạ th.ân cận, vậy mà không biết? Chu ma ma, Đan Tâm và Đan Chân chưa trải qua những chuyện này, bọn nó sẽ chủ quan, nhưng chẳng lẽ đến cả ngươi cũng không phát giác ra sao?".

"Nô tỳ đáng chết". Ba người tõm quỳ xuống, liên tục dùng tay vả vào mặt mình: "Nô tỳ đáng chết!".

Chu ma ma càng phủ phục đầu trên đất, bà không còn lời nào để bào chữa, khoảng thời gian này, Nghi An quận chúa bị thương, tới bây giờ hàm răng vẫn chưa khá hơn, chân thế tử mấy ngày gần đây mới có thể xuống đất đi vài bước, một phòng hai người chủ tử đều bị đả thương, là sơ sót của bà!

"Dừng tay! Quận chúa vừa mới ngủ lại, các ngươi đây là muốn đánh thức Quận chúa sao? Tội này của các ngươi, bản cung trước hết nhớ kỹ, các người hảo hảo mà hầu hạ Quận chúa, nếu Quận chúa lại xảy ra thêm điều vạn nhất gì, bản cung sẽ lấy mạng các ngươi!". Vân Thái công chúa lạnh giọng.

"Là tiểu tế đã không chiếu cố tốt cho Quận chúa". Tống Tử Dật đi ra, khom người nói với Vân Thái công chúa.

"Bản cung trong lòng đều biết, trên người ngươi cũng đang bị thương. Chân của ngươi thế nào rồi?". Vẻ mặt Vân Thái công chúa hòa hoãn nhìn về phía Tống Tử Dật hỏi.

"Tạ mẫu thân quan tâm, đã khá hơn nhiều, qua mấy ngày sẽ khỏi". Tống Tử Dật trả lời.

"Vậy là tốt rồi". Vân Thái công chúa gật đầu, phân phó ba người Chu ma ma tiến vào nội thất hầu hạ Nghi An quận chúa, sau đó nói với Tống Tử Dật: "Sắc trời đã muộn, bản cung nên trở về rồi, Nghi An giao cho ngươi".

"Xin mẫu thân yên tâm, tiểu tế nhất định chăm sóc thật tốt cho Quận chúa". Tống Tử Dật khom người đáp, tiễn Vân Thái công chúa đi ra ngoài.

"Được rồi, ngươi đi đứng bất tiện, không cần đưa tiễn". Ra khỏi phòng, Vân Thái công chúa dừng bước, xoay người nói với Tống Tử Dật.

"Công chúa". Trương thị đỡ tay ma ma, từ noãn các đi ra.

"Phu nhân, sao ngươi ra đây?". Vân Thái công chúa vội nói.

"Ta ra đưa tiễn Công chúa". Trương thị quẹt một nụ cười.

"Không cần". Vân Thái công chúa vội vàng đáp, lại nói với Tống Tử Dật: "Ngươi mau đưa mẫu thân ngươi về phòng nghỉ ngơi, nàng mới vừa té xỉu đó".

Động tĩnh bên noãn các, Tống Tử Dật đương nhiên nghe được, chỉ là hắn không nghĩ tới mẫu thân mình bị ngất, quay đầu khẩn trương đi tới chỗ Trương thị: "Mẫu thân, ngài có sao không?".

"Ta không sao". Trương thị lắc đầu.

"Được rồi, phu nhân, Nghi An liền xin nhờ ngươi chiếu cố, tuổi nó còn nhỏ, ngươi nên tha thứ cho nó chút ít". Vân Thái công chúa nhìn về phía Trương thị nói.

"Công chúa quá lời". Trương thị đáp.

"Nghi An có phu nhân đau lòng cho nó, bản cung để lại trăm phần trăm tin tưởng". Con ngươi Vân Thái công chúa lộ ra một tia uy hiếp.

Trương thị cúi mi, gật đầu: "Công chúa xin yên tâm".

"Vậy bản cung liền cáo từ, các ngươi không cần đưa tiễn". Nụ cười Vân Thái công chúa dần dần mở, nói với hai người một câu, sau đó dẫn theo người đi ra ngoài.

Chờ Vân Thái công chúa ra khỏi viện tử, Tống Tử Dật xoay người, từng bước từng bước đi tới trước mặt Trương thị: "Mẫu thân, ngài sao rồi?".

Trương thị thở ra một hơi, nắm lấy tay Tống Tử Dật: "Con đưa ta trở về".

Dứt lời nghiêng đầu phân phó người nâng kiệu đến.

Tống Tử Dật cũng không nghĩ nhiều, lên kiệu, tiễn Trương thị trở về chủ viện.

Trong chủ viện, Tống Thư Thành thấy Trương thị và Tống Tử Dật đi đến, vội vàng đứng dậy hỏi: "Hôm nay Quận chúa thế nào?".

Con dâu sảy thai, hắn làm cha chồng, đương nhiên là không nên đến phòng ngủ của con dâu thăm hỏi.

Kêu Tống Tử Dật cùng ngồi xuống, chờ nha đầu lên trà, Trương thị trầm mặt vẫy lui mọi người, uống một ngụm trà, trầm giọng nói với Tống Thư Thành và Tống Tử Dật: "Quận chúa về sau không thể có hài tử".

Cái gì? Tống Tử Dật cả kinh, chén trà trong tay rơi xuống, toàn bộ trà nóng hổi liền giội lên đùi hắn, mặc dù cách cẩm bào và mấy lớp quần trong, Tống Tử Dật vẫn bị bỏng chút ít, hít vào một ngụm khí.

"Sao lại không cẩn thận như vậy". Trương thị gấp rút đứng dậy, kéo khăn gấm ra.

"Không có việc gì, không có việc gì". Tống Tử Dật run rẩy vung áo choàng lên, cắn răng đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương thị hỏi: "Quận chúa, nàng thật sự..."

"Ừ". Trương thị ngồi trở lại vị trí, lạnh mặt nói: "Lần này thì hay rồi, Quận chúa kim chi ngọc diệp, muốn hưu cũng không thể hưu*, cháu nội của Tống gia ta sau này đều chỉ có thể là thứ xuất!".

(hưu: ly dị, bỏ vợ)

Giọng nói Trương thị tràn đầy oán giận, vẻ mặt tối đen.

Vân Thái công chúa lúc rời đi vẫn không quên cảnh cáo nàng một phen, không được phép nói chuyện này với Nghi An quận chúa, nàng đành phải ôm một bụng khí, không có chỗ nào để phát.

Tại sao lại như vậy? Tống Tử Dật nắm chặt quả đấm, không dám tin nhìn Trương thị: "Mẫu thân, có phải đã nghĩ sai rồi không?".

Trương thị cơ hồ đỏ tròng mắt, bộp một tiếng, đem chung trà ném trên bàn: "Chính miệng thái y nói, còn sai được sao? Nó ỷ vào mình là Quận chúa, liền không sợ trời không sợ đất, làm việc không biết nặng nhẹ!".

Nói xong, trong lòng Trương thị vô cùng bi ai, che ngực khóc rống lên: "Cháu của ta, trưởng tôn của ta, đây là cái chuyện gì. Sau này nàng không thể sinh con, Tống gia ta không thể có hài tử con vợ cả, đây là cái nghiệp chướng gì vậy..."

Là báo ứng sao? Tống Tử Dật sít sao nắm chặt tay trong áo choàng, Trương thị bên cạnh khóc to, càng làm cho hắn thêm phiền lòng, nghiêng đầu: "Mẫu thân, ngài đừng như vậy, Nghi An nói không chừng sẽ tốt". Lời này cũng là nói cho bản thân hắn nghe.

"Tốt? Làm sao có thể? Thái y tới hôm nay chính là thánh thủ phụ khoa, Tống gia chúng ta đã tạo ra nghiệp chướng gì đây". Trương thị khóc hô nhìn Tống Tử Dật: "Tử Dật, tương lai con cũng sẽ không có trưởng tử và đích nữ!".

Bắp đùi bị phỏng sinh đau nhức, cảm giác da thịt muốn tróc ra, xương gãy trên bắp chân cũng mơ hồ đau đớn, lông mày Tống Tử Dật nhíu chặt.

"Được rồi, đừng khóc". Tống Thư Thành nhẹ giọng khuyên: "Đã thế này rồi, chờ Quận chúa khỏe hơn, qua năm liền cưới Thẩm gia Nhị nha đầu vào cửa đi, nó tuy là thứ xuất, nhưng cũng là thiên kim tiểu thư Hầu phủ, thân phận không thấp".

Trương thị lau lệ trên khóe mắt, gật đầu: "Hầu gia nói đúng lắm, sớm đưa nó vào cửa cũng tốt, thay Tống gia ta khai chi tán diệp".

Tống Tử Dật không nói gì, xem như cam chịu.

"Nàng quay đầu lại đi Hưng Ninh hầu phủ một chuyến, qua bàn chuyện với người Thẩm gia một chút". Tống Thư Thành nói.

"Vâng". Trương thị gật đầu.

**

Editor: Ngọc Thương

Đưa Thanh Ninh trở về Lý trạch xong, Tô Phỉ không vội về Quốc công phủ, mà đi Hoàng cung.

Hoàng Thượng đặt bút son xuống, tiếp trà sâm nội thị đưa tới, uống một ngụm, sau đó hỏi Tô Phỉ: "Đã đưa nha đầu Thẩm gia kia về nhà bình an rồi?".

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, đúng vậy, vi thần đã đưa nàng về nhà bình an". Tô Phỉ trả lời.

Hoàng Thượng bất ngờ phái hắn tiễn Thanh Ninh về nhà, Tô Phỉ cho là Hoàng Thượng đã nhìn ra điều gì, nên sau khi phục mệnh, hắn quay trở lại đây, nhất định là Hoàng Thượng sẽ có chuyện muốn hỏi hắn.

Tô Phỉ chờ câu hỏi của Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng nhìn Tô Phỉ.

Đứa bé này cơ hồ một tay hắn nuôi lớn, có mẫu thân tuyệt sắc, trí tuệ như Lâm Lang, dĩ nhiên đứa nhỏ này cũng tao nhã, thấu triệt kinh liễm như trăng sáng trên bầu trời đêm, thanh nhã tuyệt sắc.

Trong ánh mắt Hoàng Thượng lộ ra từ ái, ôn hòa, không hỏi gì, mà vừa cười vừa nói: "Hôm nay là ngày tết Đoan Ngọ, Tích Ngọc, ngươi cùng trẫm uống một ly nhé?".

Tích Ngọc là tên tự của Tô Phỉ, nghe nói do mẫu thân đã qua đời của hắn đặt cho, đáng tiếc, người trong nhà tựa hồ không ai nhớ rõ tên tự của hắn, duy chỉ có vị vua một nước, bễ nghễ thiên hạ trước mắt này nhớ kỹ, mẫu thân đặt tên tự này cho hắn, là hi vọng hắn trở thành một quân tử như ngọc! Mâu quang Tô Phỉ ôn hòa, gật đầu: "Vâng".

Nội thị lập tức đi chuẩn bị rượu và đồ ăn.

**

Editor: Ngọc Thương

Trăng lê.n đỉnh đầu, trong kinh thành, nhà nhà đều ngập tràn không khí ngày tết vui vẻ, phủ Tứ hoàng tử ngược lại, không khí khẩn trương vô cùng, bọn hạ nhân nguyên một đám đi đứng nhẹ nhàng, một bộ nơm nớp lo sợ, cẩn thận.

Trịnh Trì chắp tay, đi lại trong phòng.

Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân rất nhỏ: "Điện hạ".

"Vào đi". Trịnh Trì dừng cước bộ, nhìn về phía cửa, chờ người phía ngoài đi đến, hỏi: "Thế nào?".

"Hồi điện hạ, thuộc hạ chờ nhưng không cách nào đến gần Yến Hồi lâu. Yến Hồi lâu bị Thuận Thiên phủ và nha vệ Hình bộ vây quanh chật như nêm cối, đang ở bên trong tra xét".

"Đã biết, đem người đều rút về đây đi". Trịnh Trì bực mình phất phất tay, liên tục trừng mắt, không chừng đã có người hoàng tước* ở phía sau.

(người hoàng tước: người có tước vị trong hoàng thất)

"Vâng".

Trong phòng yên lặng trở lại, Trịnh Trì đem một quyền đấm lên tường: "Đáng chết!"

Hình bộ thượng thư Hàn đại nhân và Thuận Thiên phủ doãn Đỗ đại nhân đều là tâm phúc của Hoàng Thượng, Yến Hồi lâu một khi đã rơi vào tay hai người bọn họ...

Chuyện phát sinh quá mức đột ngột, hi vọng Hình bộ và Thuận Thiên phủ doãn không tìm được cái gì!

Nhưng có khả năng đó sao?

Có Tô Phỉ, có Trịnh Diễn, còn có Trịnh Nhiên!

Trịnh Trì chưa bao giờ cảm thấy tâm phiền ý loạn như thế này!

"Điện hạ, người yên tâm chút đi, chuyện này không chừng cũng không nghiêm trọng như ngài nghĩ đâu?". Khương thị gõ cửa, vào phòng, uyển chuyển nói.

Trịnh Trì nghiêng đầu, thu liễm thần sắc trên mặt, nở nụ cười: "Đã trễ thế này, sao nàng lại tới đây?".

Khương thị vừa cười vừa đáp: "Điện hạ quên rồi sao, hôm nay là tết Đoan Ngọ, tất cả mọi người đang chờ ngài cùng dùng bữa tối đó".

Trịnh Trì gật đầu: "Vậy đi thôi".

Khương thị gấp rút đi theo.

Đêm nay, Hình bộ và Thuận Thiên phủ trên dưới bận rộn không ngừng.

Hôm sau, Thanh Ninh và Lý Vân Nương vừa mới dùng qua điểm tâm, Lâm ma ma đã đến.

"Sớm như vậy?". Thanh Ninh khẽ nhíu mày.

Lý Vân Nương nhìn Thanh Ninh, sau đó phân phó Thu Tú: "Người đi dẫn bà ta vào".

"Nô tỳ thỉnh an phu nhân, Đại tiểu thư". Lâm ma ma đi theo Thu Tú đến, khom mình hành lễ.

"Ma ma không cần đa lễ, đứng lên đi". Lý Vân Nương nhìn Lâm ma ma, hỏi: "Lâm ma ma, sớm thế này, phải chăng thân thể lão phu nhân có gì không tốt sao?".

Lẽ nào, hôm qua nữ nhi huyên náo lớn, khiến cho lão phu nhân bị tức giận đổ bệnh? Hưng Ninh hầu phủ bên kia không có đại sự gì, ngoài chuyện lão phu nhân bị bệnh, Lý Vân Nương thật không nghĩ ra còn có lí do nào quan trọng để Lâm ma ma phải tự mình đi một chuyến thế này.

"Hồi phu nhân, thân thể lão phu nhân vẫn khỏe, nô tỳ phụng mệnh lão phu nhân tới đây, là để đón Đại tiểu thư hồi phủ". Lâm ma ma cười trả lời.

"Trong phủ xảy ra chuyện gì sao?". Lý Vân Nương cau mày.

"Hồi phu nhân, không có chuyện gì phát sinh".

"Không có chuyện gì?". Chân mày Lý Vân Nương nhíu chặt hơn: "Lão phu nhân không có việc gì, vì sao muốn đón Ninh nhi trở về?".

"Phu nhân, ngài đang nói đùa sao? Đại tiểu thư là trưởng nữ con vợ cả, lão phu nhân phái nô tỳ tới đón Đại tiểu thư trở về Hầu phủ thì có cái gì không đúng? Cũng không thể để Đại tiểu thư liên tục ngây ngốc bên ngoài mãi được, phải không?". Lâm ma ma giọng nói vô cùng bất thiện, khí thế bức người.

"Hừ, ta không biết lão phu nhân và người Hầu phủ lại quan tâm Ninh nhi như thế đấy, tết Nguyên tiêu vừa rồi, chẳng phải là không có ai đến đón nó về sao?". Lý Vân Nương tức giận giễu cợt một câu, Hầu phủ đột ngột đón nữ nhi trở về, khẳng định có gì đó mờ ám. Nàng tin lời bọn họ nói mới là lạ!

"Phu nhân...", Lâm ma ma vừa nãy còn bày ra vẻ khí thế, nhất thời nghẹn họng, sắc mặt hơi đỏ lên, suy nghĩ một chút mới nói tiếp: "Lúc ấy lão phu nhân là vì nghĩ cho Đại tiểu thư, để Đại tiểu thư có thể toàn tâm toàn ý với phu nhân ngài, cho nên mới không phái người qua đây quấy rầy, nhưng mà lão phu nhân vẫn luôn miệng nhắc tới Đại tiểu thư".

"Thật sao?". Lý Vân Nương hỏi nhạt, sau đó nói: "Đã khiến lão phu nhân phí tâm".

"Phu nhân nặng lời". Lâm ma ma ha ha cười hai tiếng, lại nhìn về phía Thanh Ninh: "Đại tiểu thư, chi bằng bây giờ ngài dọn dẹp đồ, cùng ta đi luôn?".

"Lâm ma ma, đã khiến ngươi đi một chuyến tay không rồi". Thanh Ninh cười, liếc mắt qua Lâm ma ma, đón nàng trở về?

"Đại tiểu thư...", Lâm ma ma có chút muốn nói lại thôi.

"Có phải tổ mẫu có lời gì muốn nói với ta không?". Thanh Ninh khẽ cười nhìn Lâm ma ma: "Tổ mẫu có lời gì, ngươi cứ nói đi".

Lâm ma ma nhíu mày.

"Lão phu nhân có lời gì, ngươi nói thẳng đi". Lý Vân Nương lên tiếng.

"Đại tiểu thư". Lâm ma ma khẽ ngẩng đầu nhìn Thanh Ninh: "Lão phu nhân nói, Đại tiểu thư là thiên kim Hầu phủ, nên trở về Hầu phủ làm tiểu thư khuê các cho tốt, nếu như Đại tiểu thư ngài không muốn trở về, lão phu nhân nói, lão phu nhân nói...".

"Tổ mẫu nói cái gì?". Thanh Ninh buông chén trà trong tay xuống.

"Lão phu nhân nói, về sau ngài cứ việc sống với phu nhân, Thẩm gia sẽ coi như chưa từng có nữ nhi như ngài". Lâm ma ma trả lời một hơi.

"Cái gì?". Lý Vân Nương đem tách trà đập xuống: "Bà ta sao có thể như vậy? Ninh nhi là cháu gái ruột thịt của bà ta, lúc trước bà ta muốn lấy mạng ta thì thôi, dù sao khi đó ta cũng đã gả tới Thẩm gia làm dâu, nhưng sao bà ta có thể đối với Ninh nhi như vậy, bà ta là tổ mẫu ruột thịt của nó cơ mà? Sao bà ta có thể không niệm huyết nhục thân tình như thế?".

Lý Vân Nương đứng lên, giận tím mặt.

"Mẫu thân, ngài không nên kích động". Thanh Ninh vội vàng ấm giọng khuyên nhủ Lý Vân Nương: "Mẫu thân, ngài ngồi xuống trước đi".

Vừa nói vừa đỡ Lý Vân Nương ngồi xuống, đưa trà cho mẫu thân.

"Ta muốn đi hỏi bà ta, tại sao bà ta có thể nhẫn tâm như thế? Bà ta còn xứng làm tổ mẫu hay không?". Lý Vân Nương uống một ngụm trà, nhưng vẫn không thể tiêu khí.

Lâm ma ma cúi đầu, không dám lên tiếng.

"Ngươi mau trở về trước". Thanh Ninh nhìn về phía Lâm ma ma: "Ta còn nhiều đồ đạc ở Hầu phủ, sẽ phải tới lấy, còn một khi Hầu phủ đã không muốn nhận nữ nhi này, vậy hãy bảo lão phu nhân viết một văn thư đoạn tuyệt quan hệ đi, miễn cho tương lai dây dưa không rõ".

"Đại tiểu thư, hay là ngài trở về cùng nô tỳ đi?". Lâm ma ma chưa từ bỏ ý định.

"Còn chưa cút?". Thanh Ninh trợn mắt, quát to.

Lâm ma ma bị hù dọa, run một chút, vội vàng lui ra ngoài.

Thanh Ninh nhìn bóng lưng Lâm ma ma lảo đảo đi ra, cười lạnh một tiếng.

Hầu phủ kia có cái gì quý báu? Tổ mẫu, phụ thân, lúc nào cũng hận không thể tính kế nàng để đổi lấy vinh hoa phú quý cho Hầu phủ.

Nàng gây nên sự kiện kia, đầu tiên là muốn cự tuyệt hôn sự với Tề quốc công phủ, hai là đánh vào Quận chúa, chuyện hôm qua cố tình huyên náo lớn, còn chọc đến hoàng tử. Nàng đã đoán được, lão phu nhân sẽ không tha cho nàng! Muốn đoạt tuyệt quan hệ của nàng và Thẩm gia, nàng đã sớm biết, sẽ có một ngày như vậy!

"Mẫu thân". Thanh Ninh ngồi trên ghế con, ngửa đầu nói với Lý Vân Nương: "Mẫu thân, tách khỏi Thẩm gia, mẫu thân ngài không nuôi nổi con sao? Có ngài ở đây, con tự chắc là sẽ không bị bất kỳ ủy khuất nào. Nhưng nếu về Hầu phủ, không có ngài ở đó, người trong Hầu phủ, có ai thật lòng quan tâm con? Bọn họ mỗi người đều ước gì tính kế con, hận không thể đem bán con mới cam tâm, ở bên cạnh mẫu thân ngài, nữ nhi còn vui vẻ hơn nhiều".

"Nhưng mà, con gái à...". Hai mắt Lý Vân Nương đẫm lệ, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào. Nàng sao có thể nhìn con gái đi vào con đường như chính nàng trước đây, không có nhà mẹ đẻ để dựa vào? Tuy người Hầu phủ chẳng ai có hảo tâm, nhưng tương lai nữ nhi xuất giá, vẫn có thể dựa vào bọn họ một hai.

"Nữ nhi tình nguyện ở bên cạnh mẫu thân". Thanh Ninh vừa cười vừa nói: "Phu quân tương lai của Ninh nhi, nhất định sẽ không bởi vì con không có nhà mẹ đẻ để dựa vào mà khi dễ con, cũng sẽ không vì thế mà để người khác khi dễ con đâu".

Thanh Ninh nói xong, vẻ mặt chắc chắn, giống như là sẽ thật sự có một người như thế.

Có điều, kỳ vọng đó của nữ nhi, chỉ là hi vọng tươi đẹp của thiếu nữ mà thôi! Lý Vân Nương vuốt tóc Thanh Ninh: "Ninh nhi à, nương cũng hi vọng con có thể tìm được một người tốt như vậy làm bạn đời, nhưng mà, người này, khó có thực".

"Mẫu thân, ngài tin tưởng nữ nhi đi, nữ nhi nhất định sẽ ổn". Thanh Ninh nhoẻn miệng cười: "Mất Thẩm gia, chẳng phải nữ nhi còn có mẫu thân ngài đó sao?".

"Con gái ta số thật khổ". Hốc mắt Lý Vân Nương lại bắt đầu ướt lệ.

"Mẫu thân, tổ mẫu và phụ thân lạnh bạc, không niệm thân tình, nữ nhi có thể cắt đứt quan hệ với bọn họ, ngài nên vui mới phải". Thanh Ninh nằm trên đầu gối Lý Vân Nương, yêu kiều cười nói.

Loại người lạnh bạc như vậy, Hầu phủ không có ai quản, khó tránh khỏi nữ nhi của nàng sẽ bị bọn họ tính kế đến mức không còn lại một mảnh xương, Lý Vân Nương nghĩ tới đó, nước mắt thu liễm trở về, vuốt đầu Thanh Ninh, thật lâu không nói gì.

"Mẫu thân đừng suy nghĩ nhiều nữa, nữ nhi đến Hầu phủ thu thập một ít đồ vật rồi trở lại". Thanh Ninh nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của Lý Vân Nương, liền nói.

"Được, mang nhiều người đi cùng một chút". Lý Vân Nương dặn dò.

"Vâng". Thanh Ninh đứng dậy.

**

Editor: Ngọc Thương

"Đồ không biết điều!". Lão phu nhân nhận được lời của Lâm ma ma, tức giận mắng một câu, sau đó hỏi: "Văn thư đoạn tuyệt quan hệ? Được, ta đây sẽ chuẩn bị cho nó, tự tay ta sẽ viết cho nó! Nó nói lát nữa trở về đây thu dọn đồ đạc sao?".

"Vâng". Lâm má má gật đầu.

"Đi, gọi mấy người tới Cẩm viên, thu dọn đồ đạc của nó, sau đó mang ra cửa chờ, không cho nó tiến vào cửa Thẩm gia, để nó cầm đồ trực tiếp cút!". Lão phu nhân xanh mặt: "Nói với người gác cổng, không được phép cho nha đầu kia bước vào Thẩm gia một bước".

"Vâng, nô tỳ đi ngay". Lâm ma ma vội vàng đáp, chẳng quan tâm vừa mới trở về chưa kịp nghỉ ngơi, liền gấp rút dẫn theo vài bà tử đi Cẩm viên.

Lát sau, người gác cổng đại môn tới Đào Nhiên cư bẩm báo nói Đại tiểu thư đến.

"Không cho nó vào cửa! Thúy Hương, đi, xem Lâm ma ma đã thu thập đồ xong chưa, ném mấy thứ đó ra ngoài cho nó!". Lão phu nhân giận dữ quát, đem văn thư vừa viết xong vứt qua cho Thúy Hương: "Còn nữa, đem thứ này giao cho nó".

"Vâng". Thúy Hương tiếp văn thư, gấp rút đi Cẩm viên.

Cuối cùng đã đuổi được Thẩm Thanh Ninh ra khỏi Hầu phủ! Sau này nàng chính là trưởng nữ Hầu phủ rồi! Thẩm Thanh Vũ đứng dưới mái hiên, đôi mắt hiện lên vui vẻ, trong lòng càng thêm hồi hộp.

Lâm ma ma nghe Thúy Hương mang lời của lão phu nhân đến, vội vội vàng vàng chỉ huy mọi người gấp rút thu thập hòm xiểng mang ra bên ngoài.

"Đại tiểu thư, đây đều là đồ của ngài, ngài tự kiểm tra lại đi". Ra cửa lớn, Lâm ma ma chỉ vào một hàng hòm xiểng nói.

"Đại tiểu thư, cái này", Thúy Hương đem văn thư trong tay đưa tới.

Bọn họ không để cho mình vào cửa sao? Nàng kỳ thật còn có lời muốn nói với lão phu nhân!

Bất quá...!

Thanh Ninh liếc mắt nhìn đống hòm xiểng, sau đó tiếp văn thư trên tay Thúy Hương, nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi cong, xoay người hướng đại môn quỳ xuống, khấu đầu ba cái: "Thanh Ninh bái tạ công ơn nuôi dương của tổ mẫu, phụ thân".

Nói rồi đứng dậy nhìn Lâm ma ma, khóe miệng khẽ cong: "Sau này ta không còn được ở bên cạnh tận hiếu lão phu nhân, kính xin ma ma chiếu cố thật tốt cho lão nhân gia ngài".

"Đại tiểu thư nặng lời, nô tỳ nhất định sẽ chiếu cố tốt cho lão phu nhân". Lâm ma ma khom người đáp.

"Được". Thanh Ninh gật đầu: "Còn có, thân thể lão phu nhân không tốt, trà sâm kia, vẫn nên uống ít thôi... uống nhiều quá...".

Thanh Ninh muốn nói lại thôi, dừng lời, nhìn Lâm ma ma, ánh mắt mang theo ý vị thâm trường.

Trà sâm của lão phu nhân? Lâm ma ma thấy ánh mắt Thanh Ninh, không khỏi nhảy dựng trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi