HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

"Tiểu thư?" Nhẫn Đông thấy sắc mặt Thanh Ninh có chút ngưng trọng, vội hỏi.

Thanh Ninh quan sát Nhẫn Đông, trên mặt Nhẫn Đông không nhìn ra được cái gì, nàng đè vấn đề trong lòng xuống, giọng nói bình thản: "Rơi xuống sườn núi? Đã tìm thấy chưa? Rơi có nặng không?"

"Tiểu thư, nô tỳ sợ tiểu thư lo lắng nên không đợi người Tôn gia người xuống núi cứu nàng ta, đã trở về trước". Nhẫn Đông đáp.

"Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi đi". Thanh Ninh phân phó.

Đi vài bước, Nhẫn Đông bỗng dừng lại, xoay người về phía Thanh Ninh, nhẹ nói: "Để đảm bảo an toàn cho tiểu thư, thế tử phái Tùng Mộc và Bách Mộc động tay động chân ngay lúc tiểu thư nhảy khỏi ngựa, về sau thế tử ra tay cũng là bị bất đắc dĩ".

Nói xong Nhẫn Đông liền đi ra ngoài.

Nhẫn Đông vừa đi ra, Trà Mai liền tiến vào, hỏi: "Tiểu thư, Nhẫn Đông đắc thủ sao?".

"Ừ". Thanh Ninh khẽ lên tiếng.

"Tôn Đại tiểu thư đúng là ác độc, đừng nói là lúc đó tiểu thư rơi vào hiểm cảnh, nô tỳ chỉ đứng ngoài nhìn thôi, giờ nhớ tới đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, thật đáng sợ. Cũng nên để ả nếm thử tư vị này đi". Trà Mai ước gì lập tức có thể biết rõ tin tức, bất quá ngẫm lại, dù sao ngày mai khẳng định cũng có thể biết, giọng nói hiển nhiên mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Thanh Ninh dặn dò: "Việc này ngươi biết là được rồi, nửa chữ cũng không được nói cho người ngoài, kể cả Ngọc Trâm và Tôn ma ma cũng không được".

"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ một chữ cũng sẽ không nói ra ngoài". Trà Mai đảm bảo.

"Ngươi trở về phòng đi, đúng rồi, Nhẫn Đông mắc mưa, ngươi tới phòng bếp nấu cho nàng một chén nước gừng giải hàn. Hai người các ngươi hôm nay đều mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút, buổi tối để Ngọc Trâm và Tôn ma ma gác đêm". Thanh Ninh phân phó Trà Mai.

Nhẫn Đông mắc mưa, nàng là người tập võ nên chắc chắn sẽ không để tâm nhiều, nhưng hiện tại khí trời tháng tư, lại thêm một trận mưa đổ xuống, cũng đủ lạnh.

"Vâng, tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ đi nấu cho Nhẫn Đông canh gừng giải hàn". Trà Mai lên tiếng rồi lui ra ngoài, kêu Ngọc Trâm và Tôn ma ma đến hầu hạ Thanh Ninh.

Lăn lộn cả một ngày thực sự mệt chết đi được, sau khi rửa mặt, Thanh Ninh được Ngọc Trâm và Tôn ma ma hầu hạ lên giường.

Ngọc Trâm mang chăn đệm ra, trải trên giường gạch cạnh cửa sổ, sau đó để lại một chiếc đèn sáng, cùng Tôn ma ma rón rén buồn ngủ.

Thanh Ninh nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, nghĩ tới chuyện của Tô Phỉ, trằn trọc khó ngủ.

Tôn Ngọc Tuyết là biểu muội của Tô Phỉ, là ruột thịt của hắn. Phụ thân của Tôn Ngọc Tuyết và mẫu thân đã qua đời của Tô Phỉ được cùng một mẹ sinh ra, còn Tề quốc công phu nhân Tôn thị bây giờ chỉ là thứ muội của mẫu thân hắn (ý là em gái cùng cha khác mẹ). Luận về thân phận, Tô Phỉ thân thiết với tỷ muội Tôn Ngọc Tuyết hơn Tô Khiêm và Tô Dao.

Vậy thì tại sao Tô Phỉ lại làm thế?

Bởi vì chuyện xảy ra trên mã trường hôm nay, hắn đây là báo thù cho nàng, thay nàng trút giận?

Một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Thanh Ninh, nàng bị dọa một chút, bật dậy.

"Tiểu thư". Ngọc Trâm và Tôn ma ma gác đêm, hai người vô cùng kinh sợ, lập tức bò dậy.

"Có phải tiểu thư mơ thấy ác mộng không?", giọng nói Tôn ma ma ôn nhu, vội vội vàng vàng xuống đất đi giày.

"Ta còn chưa ngủ, ma ma, ta muốn uống nước". Thanh Ninh nói.

"Tiểu thư, ngài muốn uống nước cứ bảo chúng nô tỳ một tiếng là được". Tôm ma ma rót một chén nước ấm đi tới.

"Ừ". Thanh Ninh uống hai ngụm, trả lại chén cho Tôn ma ma, đón lấy khăn từ tay Ngọc Trâm đưa lên lau khóe miệng.

"Nô tỳ vẫn nên ngủ gần tiểu thư, hôm nay tiểu thư bị kinh hãi, buổi tối có thể sẽ gặp ác mộng". Tôn ma ma tiếp chén trà: "Ngọc Trâm, ngươi đi đem chăn đệm của ta tới đây".

"Ma ma, không cần, vừa nãy ta cũng chưa có ngủ". Thanh Ninh mỉm cười nói với hai người: "Ta thật sự không bị hù dọa, các ngươi không cần sợ hãi như thế".

"Vậy được. Nếu tiểu thư có chuyện gì thì kêu nô tỳ một tiếng". Tôn ma ma nói với Thanh Ninh, cũng không kiên trì nữa, giúp Thanh Ninh nằm xuống, đem chăn mền đắp lên cho nàng, cùng Ngọc Trâm quay lại ngủ tiếp.

Chuyện cũ thoáng hiện lên trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa.

Lần đầu gặp gỡ kinh diễm, sau đó tái kiến ở Ngụy An hầu phủ, thái độ của hắn đối với nàng đều là lãnh đạm xa cách, vậy hắn bắt đầu thay đổi từ lúc nào?

Từ lúc trong hẻm nhỏ yên tĩnh vào buổi tối đêm thất tịch?

Hay là lúc ở Quốc công phủ, khi nàng trợ giúp hắn?

Sau đó trải qua vài lần gặp gỡ, bọn họ cùng chung hoạn nạn, thì có thêm một số sự việc tiếp diễn.

Khi xảy ra chuyện của Tống Tử Dật và Nghi An quận chúa, nàng chạm mặt hắn trong cung chỉ là vô tình sao? Còn có thời điểm ở Bạch Vân am, hắn đến an ủi nàng.

Lúc thôn trang thượng gặp chuyện không may, hắn trợ giúp nàng.

...

Tô Phỉ đối với nàng, là yêu thích sao?

Ý nghĩ chợt lóe trong đầu, Thanh Ninh cả kinh, tâm nhảy bịch bịch, nhịp đập trái tim so với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ còn rõ hơn, thoát ra khỏi lồng ng.ực.

Chính nàng từ khi nào đã tin cậy hắn như vậy?

Thanh Ninh lập tức có chút hoảng hốt.

Là từ lúc nào đây? Chuyện cũ từng màn tái hiện trong đầu nàng càng thêm rõ ràng, nhưng lại không có chút dấu vết nào, giống như Tô Phỉ đang lơ đãng trong kí ức của nàng, không một tiếng động, không một lí do khiến nàng cứ thế tin tưởng hắn.

Điều này làm cho Thanh Ninh tâm phiền ý loạn.

Tô Phỉ mấy lần tương trợ nàng, cứu nàng.

Nhưng mà nàng chưa từng có vọng tưởng.

Tô Phỉ ưu tú, kể cả trong kiếp trước hay kiếp này, đều là điều không thể nghi ngờ.

Hắn tài hoa hơn người, dung mạo tuyệt đẹp, kiếp trước hắn nhận được thánh sủng, nhưng lại mang trên lưng cái danh chém giết Tề quốc công phủ, thủ đoạn cứng rắn, thị huyết vô tình. Còn kiếp này hắn không bị nhơ danh tư thông với di nương của Tề quốc công, không bị đoạt vị trí Thế tử, không bị xóa tên, trục xuất khỏi gia môn.

Kiếp trước Tô Phỉ là người xuất chúng, nhưng lại bị danh tiếng lãnh huyết vô tình, người người nhìn thấy đều đàm tếu.

Nhưng kiếp này chắc chắn không giống kiếp trước.

Hắn sẽ không bị thế nhân đàm tếu là quái tử thủ*, cũng sẽ không rơi vào kết cục cô độc, hắn bây giờ là thế tử Quốc công phủ, tương lai sẽ lấy một quý nữ danh môn, sẽ hạnh phúc mỹ mãn, cùng với kiếp trước hoàn toàn trái ngược.

(quái tử thủ: kẻ làm nghề chém người bị tử hình, ở đây phiếm chỉ kẻ giết người)

Nhưng mà, quý nữ này không thể là nàng.

Phu nhân của Thế tử Tề quốc công, tương lai sẽ là Tề quốc công phu nhân, vì thế đương nhiên cần được chọn lựa kỹ; gia đình, nhân phẩm, dung mạo, tài năng, mỗi điểm đều phải khảo cứu chi tiết.

Hơn nữa bất luận thái độ của Quốc công phủ thế nào, chính nàng đã nói, nàng chỉ muốn cả đời này được sống bình yên vui vẻ với mẫu thân.

Vì thế, lúc lui hôn nàng mới cầu xin Hoàng Thượng và Hoàng Hậu một ân điển, đem chuyện chung thân đại sự của bản thân nắm trong tay, vốn là để đề phòng trưởng bối Hầu phủ đem nàng gả đi mà không hỏi qua ý nàng.

Có đạo thánh chỉ kia của Hoàng Thượng, nàng có thể từ từ chọn, không ai ép buộc được.

Những chuyện trong quá khứ thì bỏ qua đi, nhưng chuyện của Tôn Ngọc Tuyết lần này, thái độ của Tô Phỉ đã rất rõ ràng. Hắn làm thế là vì cái gì? Là do Tôn Ngọc Tuyết đã ám toán nàng sao?

Có phải có hiểu lầm gì không?

Hay thực sự như nàng nghĩ?

Số tiểu thư khuê tú ngưỡng mộ Tô Phỉ không ít, trong đó có Tôn Ngọc Tuyết khuynh quốc khuynh thành, Nghi Ngu quận chúa hiển quý. Hai người bọn họ như châu như ngọc, Thanh Ninh cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của nàng quá mức hoang đường.

Xem ra nàng tự dọa chính mình rồi.

Tâm tư Tô Phỉ khó dò, khiến Thanh Ninh cảm thấy trong lòng rất hoảng hốt.

Bản thân nàng từ đáy lòng đã vô cùng tin cậy hắn, thời khắc nguy cấp, Tô Phỉ lại mang đến cho nàng một loại cảm giác an tâm.

Có lẽ phải nên giữ khoảng cách với hắn!

Nhưng mà... nghĩ tới thời điểm ở trên núi Bạch Vân am, hắn kể cho nàng nghe về chuyện kế mẫu Tôn thị hãm hại hắn với thái độ rất điềm nhiên, cùng việc nàng chứng kiến hắn một đời cô độc ở kiếp trước. Dưới bề mặt vinh quang chói lọi, lại không phải là một Tô Phỉ như mọi người thường thấy, Thanh Ninh có chút không đành lòng.

Aiz, Thanh Ninh thở dài một hơi, cau chặt lông mày.

Hôm nay trước mặt bao người, Tô Phỉ đích thân cứu nàng, không biết sẽ truyền thành cái dạng tin đồn gì. Trong lòng nàng lại càng tâm phiền ý loạn.

Việc Tống Tử Dật và Nghi An quận chúa lần đó, chẳng phải truyền ra ngoài cũng vô cùng ba hoa chích chòe hay sao.

Nhớ tới lời Nhẫn Đông vừa nói, Thanh Ninh lại thêm tức giận, tên Tống Tử Dật kia, nếu không phải do hắn chặn ngang giữa đường thì Tô Phỉ đã không cần xuất thủ!

***

Editor: Ngọc Thương

Thẩm Thanh Vận trở về Hầu phủ, Bùi thị thấy sắc mặt con gái mệt mỏi, mang theo tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi, một bộ như mới bị hù dọa, liền lo lắng nhảy dựng.

Vội vàng kéo Thẩm Thanh Vận hỏi han: "Vận nhi, con sao vậy? Sao sắc mặt nhợt nhạt thế này? Có phải bị mệt mỏi quá không?"

Nữ nhi không đi đánh cầu ngựa, chỉ là đi chơi, cho nên Bùi thị không hề lo lắng chuyện đánh cầu ngựa sẽ gây ra nguy hiểm gì cho Thẩm Thanh Vận.

"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?", Bùi thị không đợi Thẩm Thanh Vận trả lời, liền nhìn Tiền ma ma, Linh Chi và Linh Thảo đi cùng Thẩm Thanh Vận hỏi. Trên mặt con gái mang vài phần kinh hoảng chưa ổn định, nhìn thế này đủ biết không phải chỉ có mệt mỏi.

Tiền ma ma khom người trả lời: "Thưa phu nhân, hôm nay lúc các vị tiểu thư đánh cầu ngựa, ngựa của Đại tiểu thư bị chấn kinh, tiểu thư lo lắng cho Đại tiểu thư nên bị hù dọa không ít".

"Mẫu thân, con hơi nhức đầu, đợi lát nữa về phòng ngủ một giấc là ổn". Thẩm Thanh Vận cười nói, rốt cuộc vẫn là tuổi còn nhỏ, gặp một màn kinh tâm động phách thế kia, cộng thêm đi xe ngựa mệt mỏi, khí trời thay đổi, gặp mưa gặp gió nên thời điểm trên xe ngựa có chút váng đầu.

"Bị hù dọa? Lại còn nhức đầu? Vận nhi, con có bị nặng lắm không?", Bùi thị cả kinh gấp rút đưa tay sờ sờ trán Thẩm Thanh Vận: "Còn nói không sao, trán hơi nóng đây này. Hà Diệp, mau phái người thỉnh đại phu đến xem cho tiểu thư một chút".

Dứt lời Bùi thị tự mình đưa Thẩm Thanh Vận trở về  Vận các, sau đó đích thân đốc thúc nha đầu bà tử rửa mặt cho Thẩm Thanh Vận, phân phó nha đầu nấu trà an ủi, bận rộn một hồi.

Lúc Bùi thị phái người đi mời đại phu, động tĩnh bên Vận các cũng không nhỏ, rất nhanh sau đó lão phu nhân đã nhận được tin tức. Bà biết hôm nay Thẩm Thanh Vận ra ngoài, mặc dù Thẩm Thanh Vận không phải là đứa cháu gái bà nuôi dưới gối, nhưng Bùi thị lại là cháu gái ruột bên ngoại của bà, còn sinh được một cặp song sinh, trong đó có cháu trai Thẩm Thanh Ngọc, nên lão phu nhân đối với hai tỷ đệ Thẩm Thanh Vận và Thẩm Thanh Ngọc đều tràn đầy yêu thương. Có thể nói lão phu nhân coi hai đứa nhỏ như châu như bảo.

Khi nghe được tin Bùi thị đi mời đại phu, trong lòng lão phu nhân vô cùng lo lắng cho Thẩm Thanh Vận, lập tức phân phó Lâm ma ma cầm ô đưa bà đến Vận các.

Thẩm Thanh Vũ mang theo nha đầu, đi cùng lão phu nhân.

Lão phu nhân tự mình đến đó, tân nương tử La Thủy Nguyệt nhận được tin cũng dẫn Vệ ma ma và Lạc Hoa đi qua.

"Đang bình thường tại sao lại bị sốt? Có nặng lắm không, đại phu đến chưa?", lão phu nhân nhìn Thẩm Thanh Vận vẻ mặt nhợt nhạt nằm trên giường, rất là lo lắng.

"Đại phu đến đây, đến đây". Hà Diệp vội vã dẫn đại phu đi vào.

Đại phu chẩn mạch cho Thẩm Thanh Vận, đứng dậy nói với lão phu nhân và Bùi thị: "Lão phu nhân, phu nhân không cần lo lắng, tiểu thư chỉ bị kinh sợ một chút, ta sẽ kê cho tiểu thư một phương thuốc, uống một bát, đổ mồ hôi ra ngoài, người sẽ không còn nóng nữa, sẽ không sao".

"Nhờ lão đại phu". Bùi thị nói cám ơn.

"Phu nhân hữu lễ". Đại phu khẽ vuốt cằm đi tới bên cạnh, viết ra một phương thuốc, Bùi thị phái Hà Diệp tiễn đại phu về, hiện tại đã là buổi tối, trời lại mưa, cũng may dược liệu trong phương thuốc đều là thứ hay dùng. Bùi thị lấy trong khố phòng của mình vài vị, cộng thêm vài vị trong khố phòng Hầu phủ, gom góp vài nơi là đủ, lão phu nhân phân phó Thúy Trân đi khố phòng lấy thuốc.

"Đã phát sinh chuyện gì? Đang yên đang lành, tại sao tự nhiên lại hoảng sợ đến phát bệnh thế này?". Sắp xếp xong xuôi, lão phu nhân cau mày nhìn gương mặt Thẩm Thanh Vận, quay sang Tiền ma ma, Linh Chi và Linh Thảo hỏi: "Các ngươi chăm sóc Tứ tiểu thư kiểu gì vậy? Chỉ ra cửa một ngày đã khiến Tứ tiểu thư ngã bệnh rồi?".

"Lão phu nhân tha mạng", Tiền ma ma, Linh Chi, Linh Thảo quỳ phịch xuống.

Bùi thị cuống cuồng lo lắng cho con gái, căn bản chỉ chú ý bà tử nói nữ nhi bị hoảng sợ, rốt cuộc là vì sao thì nàng lại không có tâm tư hỏi lại xem đã xảy ra chuyện gì.

Bây giờ lão phu nhân hỏi, nàng mới nghĩ tới, bà tử nói là do ngựa của Đại tiểu thư nổi điên, mới khiến con gái nàng bị sợ hãi.

Bùi thị vội vã nhìn ba người Tiền ma ma hỏi: "Tình huống lúc đó nhất định rất hung hiểm, Vận nhi bị dọa ngã bệnh, còn Ninh nhi thì sao? Nó thế nào? Có bị thương không? Các ngươi mau nói rõ chi tiết từ đầu tới cuối mọi chuyện, đừng để lão phu nhân phải lo lắng".

"Chuyện gì xảy ra? Ninh nha đầu bị làm sao?", lão phu nhân nhíu mày hỏi.

Tiền ma ma cúi đầu, cùng Linh Chi, Linh Thảo đem mọi chuyện rõ ràng rành mạch kể lại thật sống động một lượt.

"Cái gì? Ngựa của Ninh nha đầu nổi điên, thiếu chút nữa hại nó bị ngã? Nó có sao không?". Thanh âm của lão phu nhân lên cao: "Là Tề quốc công thế tử xuất thủ cứu Ninh nha đầu?"

Câu cuối cùng, trong giọng nói mang theo một tia vui sướng.

"Đúng vậy" Tiền ma ma gật đầu: "May mắn là Tô thế tử kịp thời cứu Đại tiểu thư, nếu không chắc chắn Đại tiểu thư bị ngã không nhẹ".

"Bồ Tát phù hộ, cám ơn trời đất". Lão phu nhân chắp tay trước ngực, ngoài miệng là lời yêu thương, trong lòng lại vô cùng vui mừng.

Là Tề quốc công thế tử Tô Phỉ đó.

Trước mặt nhiều người như vậy, hắn cứu cháu gái lớn của bà, có thân thiết da thịt, tuy là chuyện gấp phải cứu trợ kịp thời, nhưng đã thân thiết da thịt, vì khuê dự trong sạch của cháu gái, Tô thế tử nên chịu trách nhiệm.

Cách đây không lâu, hôn sự của Ninh nha đầu chẳng phải cũng do chuyện Tống Tử Dật cứu Nghi An quận chúa có thân thiết da thịt mà đành phải lui sao?

Hôm nay đến phiên cháu gái mình bị người cứu, tự cũng nên xử lý như thế đi.

Tô thế tử sao?

Bởi vì đạo thánh chỉ Hoàng thượng đã ban, lão phu nhân không cách nào nắm trong lòng bàn tay việc hôn sự của Thanh Ninh, cho nên vốn dĩ vẫn ôm thái độ bàng quan.

Nhưng hôm nay, là Tô thế tử nha.

Tề quốc công phủ là loại phủ đệ nào? Chính là mấy đời thánh sủng không giảm quyền quý đó.

Nhất là thế tử hiện tại, hắn được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, là đứa trẻ Hoàng thượng coi trọng nhất.

Không thể tưởng tượng được, đứa cháu gái lớn đã qua một lần lui hôn của nhà mình lại có được quan hệ thế này với hắn.

Hai người có da thịt thân thiết, lại là ân cứu mạng, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, lấy thân báo đáp, chẳng phải là chuyện tốt?

Lão phu nhân nghĩ đến đó, lập tức tâm hoa vui vẻ, nụ cười trên mặt không ngăn lại được, liền nhìn La Thủy Nguyệt nói: "Ninh nha đầu nhất định bị hù dọa không nhẹ, không biết nó sao rồi. Bây giờ đã quá muộn, ngoài trời lại đang mưa, thôi để ngày mai, ngươi phái người đến đón nó hồi phủ, người làm trong phủ nhiều, sẽ chăm sóc nó tỉ mỉ chu đáo hơn chỗ Lý Vân Nương".

La Thủy Nguyệt trong lòng khịt mũi coi thường, ngoài mặt lại không lộ ra, ôn thuận trả lời: "Mẫu thân, tuy hôm nay con là mẫu thân của Ninh nhi, nhưng chỉ là mẹ kế, mẫu thân của Ninh nhi còn khỏe mạnh, nói về chuyện chăm sóc con bé, Lý tỷ tỷ là mẫu thân thân sinh, nhất định so với bất luận kẻ nào đều tỉ mỉ, tận tâm hơn. Huống chi, chuyện Ninh nhi ở bên cạnh tận hiếu với tỷ tỷ cũng đã được lão phu nhân ngài và Hầu gia gật đầu. Con dâu vừa mới vào cửa một tháng, còn chưa phải là đương gia của Hầu phủ, chẳng qua chỉ là một tân nương tử, bây giờ đi đón Ninh nhi trở về, người không biết lại cho rằng ta chia rẽ mẹ con các nàng, sẽ khiến Ninh nhi trong lòng sinh oán hận".

La Thủy Nguyệt nhã nhặn từ chối việc lão phu nhân muốn nàng đi đón Thanh Ninh, lại thêm nhắc nhở lão phu nhân, nàng đã vào cửa một tháng rồi, cũng nên giao cho nàng quyền chưởng gia quản lý việc bếp núc.

Lão phu nhân nghe La Thủy Nguyệt nói xong, trong lòng tức giận: "Hôm nay trên danh nghĩa, ngươi đã là mẫu thân chân chính của Ninh nhi, nay nó xảy ra chuyện, đón nó trở lại Hầu phủ là việc đương nhiên, để ngươi phái người đến đón nó là chuyện nên làm".

"Vâng, mẫu thân nói đúng lắm, ngày mai con dâu lập tức phái người đi đón Ninh nhi". La Thủy Nguyệt ưng thuận gật đầu, ngoài miệng lại nói: "Nhưng mà con dâu không biết quý phủ của Lý tỷ tỷ ở đâu, hơn nữa người bên cạnh con, chỉ sợ Lý phủ không ai quen mặt, sẽ khiến Lý tỷ tỷ lo lắng, hay là thế này, mẫu thân, ngài cho con dâu mượn dùng Lâm ma ma hoặc Thúy Hương một chút, để họ dẫn đường cho con dâu, nhân tiện nhận mặt với người Lý phủ".

Người bên cạnh bà đi, đây chẳng phải là muốn để mọi người hiểu, ý tứ là bà đến đón sao?

Lão phu nhân nổi cáu.

"Tổ mẫu, trong lòng ngài cấp bách lo lắng cho Đại tỷ tỷ, nhưng cháu gái thấy mẫu thân nói cũng có lý, mẹ con liên tâm, cháu gái cho rằng nên để Đại tỷ tỷ ở lại Lý trạch. Huống chi, chuyện ngựa bị chấn kinh là ngoài ý muốn, đón Đại tỷ tỷ về vốn là do tổ mẫu lo lắng cho Đại tỷ tỷ, nhưng chuyện vừa xảy ra, chúng ta liền vội vàng đón Đại tỷ tỷ hồi phủ, tâm ý của tổ mẫu dành cho Đại tỷ tỷ, chưa chắc Đại tỷ tỷ đã hiểu, nếu tổ mẫu không yên tâm, chi bằng để cháu gái đến thăm Đại tỷ tỷ một chuyến?". Tống ca ca cũng xuất thủ? Cuối cùng lại là Tô thế tử cứu được. Thẩm Thanh Ninh, mạng của ngươi không phải tốt bình thường, mà là cực kì tốt! Trong lòng Thẩm Thanh Vũ vừa ghen ghét, lại vừa hâm mộ, tính toán của lão phu nhân, nàng cũng có thể đoán ra một hai.

"Đúng đúng, không nên nóng vội". Tâm tư của lão phu nhân, Bùi thị đương nhiên hiểu, nhưng nàng cũng cảm thấy lập tức đi đón người bây giờ xem ra không ổn, vì vây liền gật đầu phụ họa.

Đúng vậy, nha đầu kia đối với Hầu phủ sớm đã có oán giận, lão phu nhân nghe lời Thẩm Thanh Vũ và Bùi thị nói, cau mày lại.

"Tổ mẫu". Thẩm Thanh Vận thấp giọng hô một tiếng, ánh mắt lóe ra vài phần mê man và hoảng sợ, cắn cắn môi nói: "Thực xin lỗi đã khiến tổ mẫu lo lắng. Tổ mẫu cũng không cần quá lo cho Đại tỷ tỷ, tuy Đại tỷ tỷ trải qua nguy hiểm, nhưng Vận nhi thấy Đại tỷ tỷ ngược lại không bị kinh hãi, nàng còn tới an ủi con, con thấy Đại tỷ tỷ không có gì đáng ngại".

Lão phu nhân suy nghĩ một chút, không hề nói đến chuyện đón Thanh Ninh trở về, từ ái an ủi Thẩm Thanh Vận: "Con đó, nghỉ ngơi cho tốt, đợi lát nữa thuốc mang lên, phải uống hết, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy sẽ không sao nữa".

"Vâng, tạ tổ mẫu quan tâm". Thẩm Thanh Vận gật đầu, suy nghĩ một chút, yêu cầu: "Tổ mẫu, mẫu thân, con muốn học cưỡi ngựa".

"Nghĩ cũng đừng có nghĩ, cưỡi ngựa rất nhiều nguy hiểm! Ngày thường con xuất hành đã có xe ngựa, học cưỡi ngựa làm cái gì?", Bùi thị lập tức cự tuyệt.

"Đúng vậy, quá nguy hiểm, con nghe lời mẫu thân con đi". Lão phu nhân đồng ý với Bùi thị.

Thẩm Thanh Vận có chút thất vọng.

"Thuốc đến đây" Hà Diệp bưng một chén nóng hổi thuốc đi đến.

Chờ Thẩm Thanh Vận uống thuốc xong, lão phu nhân dặn dò đám người Tiền ma ma một phen, sau đó dẫn Lâm ma ma và Thẩm Thanh Vũ rời đi.

Lão phu nhân vừa đi, La Thủy Nguyệt cũng đi theo.

Trở về Mộ Lan viện, người hầu thay cho nàng y phục bị dính nước mưa, rửa mặt xong, Vệ ma ma cau mày: "Phu nhân, trăm chuyện lấy chữ hiếu làm đầu, lão phu nhân là mẫu thân thân sinh của Hầu gia, ngài phải nể mặt bà ta chút ít, để truyền ra ngoài, đối với phu nhân ngài không tốt đâu".

Một chữ hiếu có thể đè chết người.

"Nếu ta không cố kỵ bà ta là mẹ chồng, nể mặt bà ta, thì đã trực tiếp nói là ta không đi rồi". La Thủy Nguyệt lạnh mặt: "Lão thái bà nghe nói Tề quốc công thế tử cứu Thẩm Thanh Ninh một cái, lập tức trong mắt đều lấp lánh, tưởng ta không biết bà ta có chủ ý gì sao? Thẩm Thanh Ninh là đích nữ duy nhất của Hầu gia, hôn sự của nó đã có thánh chỉ ban xuống, cho nó tự mình làm chủ, người ngoài không được phép nhúng tay vào. Nhưng dù sao nó cũng là con gái, nếu nó xuất giá, sẽ phải chi ra một phần hồi môn, của hồi môn này dẫu sao cũng là của Hầu phủ đưa ra, chẳng chạm được vào tài sản của ta, cho nên, Thẩm Thanh Ninh đối với ta không có gìtrở ngại. Ngươi cũng biết, lúc trước Hầu gia và Lý Vân Nương cùng cách, là do Thẩm Thanh Ninh lợi dụng chuyện của Bùi gia, mà Bùi lão phu nhân bên đó và lão thái bà là chị em ruột?".

Một tháng này, La Thủy Nguyệt hỏi thăm không ít chuyện trong phủ.

"Chuyện đó đúng là chủ ý của Đại tiểu thư". Vệ má má gật đầu.

"Cho nên lão thái bà này không nắm được Thẩm Thanh Ninh trong tay, muốn mượn tay ta đây mà". La Thủy Nguyệt thoải mái nằm xuống giường: "Lão thái bà đúng là nghĩ viển vông, không nhìn xem Tề quốc công thế tử là hạng người gì. Hoàng thượng đối với hắn sủng ái có thừa, đối đãi như con ruột, lúc ta ở nhà, có nghe phụ thân đề cập qua một lần, Tô thế tử này, chắc chắn là sẽ lấy công chúa hoặc quận chúa xuất thân cao quý".

"Nhưng mà Đại tiểu thư và Tô thế tử đã có quan hệ x.ác thịt?". Vệ ma ma ngược lại cảm thấy suy nghĩ của lão phu nhân có vài phần khả thi.

"Cứ để lão thái bà ép buộc bọn họ đi, chúng ta không cần lo chuyện đó". La Thủy Nguyệt bĩu môi, theo nàng, Tô thế tử có được thánh sủng, chẳng lẽ còn giống như người bình thường, có thể tùy tiện để người ta bắt ép?

Huống chi, đối với nàng, việc quan trọng trước mắt là phải dọn sạch đám hồ ly trong hậu viện của Thẩm Phong, đồng thời đứng vững chân trong Hầu phủ, tạo uy tín của mình.

Tương lai Thẩm Thanh Ninh xuất giá, mẹ đẻ nàng ta còn khỏe mạnh, sẽ không gây uy hiếp gì cho nàng, La Thủy Nguyệt rất rõ ràng minh bạch những việc chủ yếu và thứ yếu cần quan tâm.

Cùng lúc đó, tại Kiến An hầu phủ, Tống Tử Quỳnh bị thương ở chân, người trong phủ càng thêm cuống cuồng. Trương thị mời thái y đến, đắp thuốc một lần nữa, thái y kê đơn xong nói không có việc gì, chỉ cần tĩnh dưỡng, lúc này Trương thị mới thở phào nhẹ nhõm.

Biết chuyện xảy ra trong trang, Trương thị ngược lại không có nhiều phản ứng. Thẩm Thanh Ninh đã cùng con trai nàng phủi sạch quan hệ, Trương thị chỉ lo lắng cho con gái mình.

"Mẫu thân, y phục của ngài ướt cả rồi, ngài về thay trước đi, con dâu sẽ ở đây chăm sóc muội muội". Thái y đã nói thế, lại thấy Trương thị đã an lòng, Nghi An quận chúa khéo léo hiểu lòng người nói.

Trương thị nhìn Tống Tử Quỳnh, rồi quay sang gật đầu với Nghi An quận chúa: "Vậy vất vả cho con". Nghi An quận chúa khéo hiểu lòng người, làm việc ổn thỏa, từ trong đáy lòng, Trương thị rất thích đứa con dâu này.

"Mẫu thân quá lời". Nghi An quận chúa đáp.

"Đợi lát nữa phải ngoan ngoãn uống thuốc, nhớ rõ lời thái y dặn, không được lộn xộn, coi chừng chân con". Trương thị an ủi Tống Tử Quỳnh một câu rồi mới rời đi.

"Rất đau sao?" Chờ Tống Tử Quỳnh uống thuốc xong, Nghi An quận chúa ngồi ở cạnh giường, ôn nhu hỏi.

"Không sao, thật ra cũng không đau lắm, chỉ cần bất động, không dùng sức là tốt rồi". Tống Tử Quỳnh mỉm cười.

"Vậy thì tốt". Nghi An quận chúa tựa như thở phào nhẹ nhõm, gật đầu hớp một ngụm trà, do dự một chút, nhìn Tống Tử Quỳnh hỏi: "Có phải còn phát sinh chuyện gì khác không? Ta thấy thế tử hình như có chút mất hứng".

"Cái này...", Tống Tử Quỳnh hơi do dự, huynh muội bọn họ và Thanh Ninh cùng nhau lớn lên, nàng vẫn cho rằng huynh trưởng của mình sẽ cùng Thanh Ninh bạch đầu giai lão, ai ngờ thế sự khó lường, Nghi An quận chúa lại thành chị dâu nàng.

Nghi An quận chúa là chị dâu, nàng cũng rất thích, nàng ta ôn nhu hào phóng, hơn nữa còn giới thiệu cho nàng làm quen với người trong hoàng thất, khiến cho nàng hiểu biết càng nhiều, càng tăng thêm ưu tú quyền quý.

"Có phải đã xảy ra chuyện gì không tốt không? Ta rất lo lắng cho ca ca ngươi". Nghi An quận chúa thấy vẻ mặt của Tống Tử Quỳnh, trong lòng càng thêm khẳng định.

"Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, ca ca...". Tống Tử Quỳnh ngập ngừng, lúc trở về, ca ca dặn nàng không được kể gì.

"Thật là có chuyện? Ngươi mà không nói, trong lòng ta càng thêm lo". Nghi An quận chúa lộ lo lắng: "Muội muội, nếu ngươi không nói, ta chỉ cần cho người đi hỏi thăm một chút cũng sẽ biết".

Lúc đó nhiều người chứng kiến, ca ca dặn nàng không nói, khác gì bịt tay trộm chuông, huynh muội bọn họ không nói, nhưng còn nhiều người như vậy, che giấu sao đây? Nghĩ vậy, Tống Tử Quỳnh đáp: "Ca ca cũng muốn tới cứu Thanh Ninh, nhưng chắc Thanh Ninh vẫn còn tức giận, cự tuyệt hảo ý của ca ca, về sau được Tô thế tử cứu. Mẫu thân không thích chúng ta nói đến Thanh Ninh, nên vừa rồi ta mới không nói".

Tống Tử Quỳnh nói xong ngước mắt nhìn Nghi An quận chúa: "Chị dâu, ngươi đừng để bụng, chúng ta và Thanh Ninh từ nhỏ đã quen, vì vậy ca ca nhìn thấy chết không thể không cứu".

Nghi An quận chúa cười: "Ta sẽ không đa tâm, cách làm người của ca ca ngươi, ta còn không rõ sao?".

Nghĩ tới ca ca nàng cũng là bởi vì cứu Nghi An quận chúa, hai người mới có thể hỉ kết liền cành, Tống Tử Quỳnh cũng liền yên tâm: "Chị dâu nghĩ vậy, ta cũng an tâm".

Nghi An quận chúa ôn nhu cười.

Nói chuyện thêm một hồi, Tống Tử Quỳnh có chút mệt mỏi, Nghi An quận chúa dặn dò nha đầu hầu hạ nàng ngủ, rồi dẫn nha đầu ra ngoài.

"Thế tử về chưa?". Vào viện tử, Nghi An quận chúa hỏi bà tử giữ cửa.

"Thế tử đã về được một lúc rồi ạ".

Nghi An quận chúa vào phòng, nha đầu tiến lên nghênh đón, cởi áo ngoài cho nàng.

"Thế tử đâu?"Nghi An quận chúa nhìn lướt qua, hỏi.

"Quận chúa không có ở đây, nên thế tử đã đến tiểu thư phòng". Nha đầu trả lời.

Nghi An quận chúa gật đầu, thay y phục xong, xoay người phân phó nha đầu tâm phúc bưng một đĩa điểm tâm, cất bước đi tới tiểu thư phòng.

Trời mưa như chuỗi hạt châu đứt dây, nghe tiếng mưa rơi hỗn loạn, trong lòng Nghi An quận chúa có chút loạn ý. Xem ra tâm tình Tống Tử Dật không tốt là bởi vì hắn không cứu được Thẩm Thanh Ninh!

"Quận chúa". Hai nha đầu canh cửa phúc thân.

"Đứng lên đi" Nghi An quận chúa phất tay, đưa tay cầm lấy khay điểm tâm chỗ nha đầu, nói với hai người kia: "Các ngươi giữ cửa tốt lắm".

Nói rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Nghi An quận chúa đi vào, có lẽ vì tiếng mưa ngoài trời quá lớn, Tống Tử Dật đang ngồi trên ghế không nghe thấy.

Ngọn đèn có chút mờ mịt, Nghi An quận chúa không thấy rõ nét mặt của hắn.

Tống Tử Dật thở mạnh, đột nhiên hung hăng vung tay: "Đáng giận!"

Sách trên thư án cùng giá bút bị quét rơi bịch bịch xuống đất.

Đôi mắt Nghi An quận chúa thoáng hiện một tia tức giận, nhưng trên mặt vẫn mang theo nét cười, đi tới chỗ Tống Tử Dật: "Thế tử, sao lại phát hỏa vậy, có chuyện gì không hài lòng à?"

"Quận chúa về rồi? Về từ lúc nào? Sao không phái nha đầu đến nói một tiếng? Đúng rồi, muội muội không sao chứ?". Tống Tử Dật nghe vậy, hơi ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi.

"Muội muội đã ngủ rồi, thiếp mới về, thiếp nghe nói chàng đang ở thư phòng, nghĩ là chàng có việc cần xử lý nên không để người làm tới quấy rầy chàng, thiếp lo chàng bị đói, vì vậy mang tới cho chàng ít điểm tâm". Nghi An quận chúa lấy điểm tâm trong tay bỏ lên thư án, vừa thu dọn sách rơi trên đất, vừa hỏi: "Thế tử có chuyện gì phiền lòng phải không?"

"Không phải đại sự gì, chỉ là chút việc công". Tống Tử Dật đứng dậy: "Nàng không cần tự mình mang đến, nếu ta đói bụng, sẽ bảo nha đầu đưa đồ ăn tới"".

Tống Tử Dật vòng qua thư án, vươn tay cầm lấy sách trong tay Nghi An quận chúa, bỏ lên thư án, nói: "Những việc nặng này để nha đầu làm".

"Chỉ là nhặt hai quyển sách thôi, không phải việc gì nặng". Nghi An quận chúa cười: "Đêm đã khuya, hôm nay thế tử ra khỏi thành cũng đã bận rộn một ngày, nếu không có việc gì quan trọng, chi bằng đi nghỉ ngơi sớm một chút?"

"Được". Tống Tử Dật cười ôn nhuận.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Tiểu thư phòng đối diện với phòng ngủ, mưa lớn, hai người liền vòng hành lang trở về, hai nha đầu đi theo sau lưng Nghi An quận chúa.

"Thế tử, hôm nay chàng không cứu được Thẩm Đại tiểu thư, có phải trong lòng càng thêm áy náy không?". Nghi An quận chúa mang theo nét cười, ánh mắt nhìn về phía trước.

Tống Tử Dật dừng bước, nghiêng đầu nhìn Nghi An quận chúa.

Hai nha đầu phía sau cũng dừng lại.

"Chàng đừng trách Tử Quỳnh, là ta muốn nàng nói". Nghi An quận chúa dừng bước quay đầu lại, nhìn nha đầu, hai nha đầu liền bất động thanh sắc lui về phía sau mấy bước.

"Nàng đừng đa tâm, ta chỉ xem Thanh Ninh như muội muội, nàng ấy gặp nạn ta không thể bỏ mặc". Ngọn đèn hành lang u ám, Tống Tử Dật nhìn Nghi An quận chúa nói.

"Thiếp không có đa tâm". Nghi An quận chúa khẽ mỉm cười.

Tống Tử Dật lập tức cảm thấy lời mình vừa nói mang chút hương vị giấu đầu hở đuôi, sắc mặt lập tức tỏ vẻ trấn định: "Vậy ta an tâm rồi".

Nghi An quận chúa mỉm cười càng sâu: "Lúc trước thế tử đã đích thân cứu thiếp, huống hồ người bị nạn hôm nay lại là Thẩm Đại tiểu thư mà chàng quen biết từ nhỏ".

"Không nhắc tới nàng ta nữa, trở về phòng đi, ban đêm trời lạnh, còn mưa lớn, đừng để bị nhiễm hàn khí".

"Thế tử, nếu chàng không bỏ được Thẩm Thanh Ninh, chi bằng thiếp đến nói với nàng ta, dù gì chúng ta cũng có lỗi với nàng, thiếp không so đo lớn nhỏ, nguyện ý cùng nàng hầu hạ thế tử, chỉ cần thiếp thực lòng thành tâm, Thẩm Đại tiểu thư sẽ hiểu cho nỗi khổ của chúng ta". Nghi An quận chúa thấy không có động, lại nói: "Nàng và thế tử từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trong lòng nàng nhất định có thế tử, nếu chúng ta thật lòng cầu hôn, nàng sẽ đáp ứng".

Cước bộ của Tống Tử Dật có chút dừng lại, nói có không được, nói không cũng không xong, chỉ nói hai chữ: "Đi thôi".

Trong lòng hắn thật sự không bỏ được Thẩm Thanh Ninh.

Người hay vật, nếu không chiếm được sẽ khiến ngươi lưu luyến không quên.

Nghi An quận chúa cảm thấy khổ sở trong lòng, trên mặt lại tỏ ra bình tĩnh, ôn nhu mười phần theo sát Tống Tử Dật đi về phòng ngủ phía trước.

Tại Tôn gia, đèn đuốc sáng trưng, thần hồn nát thần tính, lòng người bàng hoàng.

Tôn thị trong lòng nóng như lửa đốt, lo lắng cho con trai nàng và Tôn Ngọc Tuyết.

Trong kinh thành, có kẻ vui, có người buồn.

Ngoài thành, trời mưa lớn, Tôn Ngọc Tuyết bị giọt nước mưa to như hạt đậu đánh cho tỉnh, chậm rãi mở mắt nhìn, bốn phía đen nhánh một mảnh, ngoại trừ tiếng mưa rơi, không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Tôn Ngọc Tuyết mở to đôi mắt xinh đẹp, nét yêu kiều trong sáng thường ngày bị thay thế bằng vẻ hoảng sợ.

Đúng rồi, ngựa bị chấn kinh, sau đó kéo xe rớt xuống sườn núi.

Lúc ấy nàng và Bích Vân, Bích Nguyệt bị cuốn theo xe, trời đất quay cuồng, thân thể bị va đập rất đau.

Sau đó thì sao?

Sau đó hai người Bích Vân và Bích Nguyệt bị văng ra khỏi xe, cuối cùng chính nàng cũng bị văng ra, rơi xuống sườn núi hôn mê bất tỉnh.

"Bích Nguyệt, Bích Vân...." Tôn Ngọc Tuyết lạnh phát run, sợ muốn chết: "Các ngươi ở đâu?"

Âm thanh bị tiếng mưa tí tách rơi xuống nuốt mất.

Thích ứng với bóng đêm xung quanh, Tôn Ngọc Tuyết nhìn một vòng, tất cả đen nhánh một mảnh, không nhìn thấy thứ gì.

Nàng đưa tay lau nước mưa trên mặt, muốn đứng dậy, nhưng vừa động liền cảm giác được phần eo truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.

Bị thương?

Tôn Ngọc Tuyết lập tức sợ hãi khóc lớn.

"Bích Nguyệt, Bích Vân, các ngươi ở đâu?". Tôn Ngọc Tuyết khóc lóc: "Tam ca, Khiêm biểu ca cứu mạng!"

Khóc thật lâu, trả lời nàng là tiếng mưa bên tai không dứt.

"Tam ca, Khiêm biểu ca. Ô ô." Tôn Ngọc Tuyết khóc vang.

Làm sao bây giờ?

Có khi nào nàng sẽ chết không?

Chết ở nơi hoang dã này?

Khóc lóc một hồi, đầu đau muốn nứt, Tôn Ngọc Tuyết ngừng khóc.

Nàng phát hiện, chỉ cần bất động, eo sẽ không đau nữa, ngược lại, nàng vừa động, cảm giác như eo muốn đứt ra.

Rốt cuộc là bị thương như thế nào?

Nếu bọn Tam ca không tìm được nàng, nàng phải làm sao? Cũng chẳng biết nơi này có dã thú không?

Nghĩ đến đó, Tôn Ngọc Tuyết sợ hãi đưa tay sờ sờ eo, ướt nhẹp, sờ một lúc cảm giác tay ướt nhầy nhụa, cũng may không nhìn thấy vết thương.

Xung quanh đều là cành mận gai, Tôn Ngọc Tuyết nghĩ có thể sẽ có dã thú, nửa khắc đều chịu không nổi, quanh nàng ngoại trừ tiếng mưa rơi, không hề nghe được âm thanh nào khác.

Tôn Ngọc Tuyết chịu đựng đau nhức kịch liệt, dè dặt trở mình, ngẩng đầu nhìn nhanh, đưa tay níu lấy cành mận gai, xê dịch thân thể, từ từ bò lên trên.

Trong mưa to, Tô Khiêm và Tôn Ngọc Kính lòng nóng như có lửa đốt.

Thấy xe ngựa rơi xuống, hai người bọn họ lập tức phân phó một người trở về địa điểm xảy ra sự cố, bảo Tô Dao và Tôn Ngọc Kỳ đi trước, sau đó ra roi thúc ngựa tới thôn trang Hoàng gia tìm người xin giúp đỡ, đồng thời mượn thêm một chiếc xe ngựa nữa. Bọn họ đến đây chỉ mang theo hai chiếc xe, một chiếc cho Tô Dao và Tôn Ngọc Kỳ dùng, xe của Tôn Ngọc Tuyết bây giờ không biết sẽ thế nào, nên nhất định cần thêm một chiếc nữa.

Hoàng gia phái người tương trợ, ra roi thúc ngựa chạy đến.

Núi này sườn núi dốc đứng, lại cao. Hiện tại trời đang mưa, quanh sườn núi mọc dày cành mận gai và những bụi cây thấp bé, nhiều năm qua không có người xuống nên không có đường, lần này cũng coi như đi mở đường.

Đêm khuya, mưa rơi xuống xối xả, hành trình tìm người càng thêm gian nan.

Thật vất vả mới mở được con đường để đi, tìm được sơn cốc, lại chỉ gặp xe ngựa bị vỡ tan tác, hai con ngựa bị đụng vào tảng đá, đầu nở hoa, óc nứt ra. Trên xe ngựa lúc đó có bốn người, nhưng hiện tại lại không trông thấy ai.

Tô Khiêm và Tôn Ngọc Kính thấy hai con ngựa đầu nát be bét, sắc mặt liền trắng bệch.

Tôn Ngọc Kính nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Trên xe ngựa không có ai, ta nghĩ đám người Ngọc Tuyết có thể đã bị văng ra ngoài, còn ở trên sườn núi".

"Đúng vậy, cũng may sườn núi này không nhiều đá tảng, phần lớn là cành mận gai và bụi cây". Tô Khiêm gật đầu nhẹ, nghiêng đầu nhìn xác hai con ngựa đã chết cứng ngắc, kêu thủ lĩnh thị vệ Tôn gia tới: "Phái người lành nghề tới kiểm tra hai con ngựa này, xem có gì kỳ lạ không".

Ngựa này không phải đột nhiên điên khùng như thế.

Không biết là ngoài ý muốn hay có người hãm hại.

Trước mắt Tô Khiêm thoáng hiện lên gương mặt bình tĩnh của Thanh Ninh.

Nếu tại mã trường, chuyện của Thẩm Thanh Ninh là do biểu muội hạ thủ, khó đảm bảo nàng ta không trả thù biểu muội!

Nàng ta ra tay thế nào? Tô Khiêm không có thời gian phân tích, phải tìm được Tôn Ngọc Tuyết trước, sau đó tra ra có thật ngựa bị người ta động chân động tay hay không mới tiếp tục truy xét.

"Vâng". Thủ lĩnh thị vệ gật đầu, quay sang kêu hai người đi đến.

Mọi người đốt đuốc, sau đó tách ra tìm kiếm, tìm suốt hai canh giờ, chỉ thấy hai nha đầu bị hôn mê, nhéo tỉnh hai người, hỏi ra chỉ biết là thời điểm họ rơi khỏi xe ngựa, Tôn Ngọc Tuyết vẫn đang trong xe.

Thấy hai nha đầu còn sống, trên người tuy không ít vết thương, nhưng cũng không phải trọng thương, Tô Khiêm và Tôn Ngọc Kính trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tôn Ngọc Tuyết không biết mình bò lên bao lâu, lưng đau như sắp đứt lìa, đầu ngón tay đau đến toàn tâm, thân thể bị cành mận gai đâm vào đau nhức.

Cộng thêm nước mưa rơi vào người, Tôn Ngọc Tuyết cảm giác toàn thân như nướng trên lửa, truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, Tôn Ngọc Tuyết đau muốn ngất đi, vừa vặn chỗ vết thương bị đau nhói làm cho nàng thanh tỉnh trở lại, trên người mỗi một tấc đều đau như lăng trì.

Xa xa nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ, Tôn Ngọc Tuyết quỳ rạp trên mặt đất kêu lên: "Ta ở chỗ này, Tam ca, Khiêm biểu ca cứu mạng!"

"Đại tiểu thư"

"Biểu muội"

"Ngọc Tuyết?"

"Tam ca, Khiêm biểu ca, ta ở chỗ này" Tôn Ngọc Tuyết nhịn đau, dùng sức toàn thân, cắn răng kêu cứu.

"Ở bên kia" Cả đám tìm kiếm nhiều chỗ, không ai nghĩ Tôn Ngọc Tuyết lại bị rơi cách xa chỗ xe ngựa đến vậy.

Tô Khiêm và Tôn Ngọc Kính giơ cây đuốc, không đợi người mở đường, hai người xung trận đi lên phía trước, đuổi tới hướng có âm thanh của Tôn Ngọc Tuyết.

"Ngọc Tuyết"

"Biểu muội"

Hai người vừa thấy thảm trạng của Tôn Ngọc Tuyết, lập tức mắt đều đỏ.

"Tam ca, Khiêm biểu ca..."Tôn Ngọc Tuyết ngẩng đầu nhìn Tô Khiêm và Tôn Ngọc Kính, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi