HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Hôm qua là tết Đoan Ngọ, hôm nay lại là ngày nghỉ không cần vào triều, Tôn thị không yên tâm, Tô Phỉ sáng sớm thức dậy cũng rất không yên tâm. Tôn Ngọc Tuyết là thứ rách việc, Tô Dao tuy là muội muội cùng cha khác mẹ, nhưng Tô Phỉ đối với nàng cho tới bây giờ đều lãnh đạm, cộng thêm cách làm người của Tôn thị, cho nên, Tô Phỉ đối với nàng càng không có tình cảm gì đáng nói. Về phần hai vị biểu muội Hà gia, Tô Phỉ không có ấn tượng mấy. Theo ý tứ của hắn, tất nhiên là trực tiếp mang thứ đó cho Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết ăn là được.

Xem ra, Tôn thị đã không còn nhớ rõ chuyện hai năm trước rồi sao.

Đúng là không biết sống chết!

Bất quá, Thanh Ninh nói không cần nhúng tay, vậy hắn thật không có dự định nhúng tay. Sự thông tuệ của Thanh Ninh, trong lòng hắn tự minh bạch, lại có Nhẫn Đông và Bạc Hà ở bên cạnh nàng, Cảnh Tụy viên cũng đều là người của mình, sẽ không xảy ra việc gì. Hơn nữa, đối với năng lực của Thanh Ninh, đây chỉ là chuyện nhỏ như xử lý một đĩa đồ ăn.

Chỉ là, hắn sợ nàng mệt.

Vì những kẻ không liên quan này mà mệt, không đáng!

Hai người tối hôm qua triền miên một đêm, trời sáng rồi mà cả hai còn chưa thức dậy. Bàn tay Tô Phỉ vu.ốt ve trên bờ eo Thanh Ninh, cúi đầu áp vài tai nàng, nhẹ giọng dặn dò: "Mọi việc cứ để nha đầu đi làm, chớ tự mình động thủ, nàng lớn nhất, nếu có người làm nàng bực, trực tiếp giáo huấn một trận là được".

"Vâng", hắn đây là lo lắng cho nàng, tuy dặn dò vài lần, Thanh Ninh vẫn nhu thuận cao hứng gật đầu: "Ta sẽ không động thủ, mọi việc cũng sẽ để bọn Trà Mai đi làm, tuyệt đối sẽ không mệt".

Da thịt trắng tuyết nõn nà, mặt mày ôn nhu, quyến rũ không nói lên lời.

Tô Phỉ dán vào bên tai Thanh Ninh, cúi đầu m.út vành tai mượt mà của nàng.

Thanh Ninh cùng hắn vành tai và tóc mai chạm vào nhau một hồi, toàn thân liền hóa thành vũng nước mềm ở trong lòng hắn, rốt cuộc trong lòng nhớ lát nữa phải mở tiệc chiêu đãi mấy người Tôn Ngọc Tuyết, vì vậy nhìn ra nắng sớm ngoài cửa sổ, Thanh Ninh yêu kiều hổn hển nói: "Đừng, lát nữa ta còn phải tiếp đãi mấy người bọn họ".

"Hay là chúng ta bảo bọn họ về hết đi, khó mấy khi có được ngày không cần vào triều như hôm nay", Tô Phỉ lưu luyến, thì thầm đầu độc Thanh Ninh: "Đợi lát nữa chúng ta ra cửa tản bộ, hôm qua là tết Đoan Ngọ, hôm nay trên đường rất náo nhiệt, thuận tiện đi qua cửa hàng vàng bạc, xem có đồ trang sức hay ngọc khí gì tốt không. Nếu không, chúng ta đi Định Tây hầu phủ một chút, hôm qua chưa có đến thăm nhạc phụ và nhạc mẫu. Hoặc là chúng ta đi chèo thuyền, ta dạy nàng câu cá".

Vừa mới tham hoan, bây giờ lại còn dụ dỗ nàng! Thanh Ninh lập tức bật cười, có lẽ là hắn thật sự muốn cùng nàng từng giây từng khắc ngây ngốc ở bên nhau, trong lòng Thanh Ninh dâng lên ngọt ngào, mỉm cười, hôn lên khóe miệng Tô Phỉ: "Chờ quay đầu lại, ngày nghỉ sau của chàng, chúng ta sẽ đi".

Tô Phỉ khẽ thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: "Vậy cũng được".

Tô Phỉ thế này, thật giống một tiểu hài tử, nghĩ tới hắn từ nhỏ đã không có mẹ ruột, người Quốc công phủ lại càng không muôn gặp hắn, trong lòng Thanh Ninh nhất thời vừa chua xót lại vừa mềm nhũn, vươn tay ôm cổ hắn, ôn nhu nói: "Trời có chút nóng nực, chúng ta nên đi thôn trang thượng ở mấy ngày, thuận tiện tới thăm Bụi sư thái một chút".

"Được", Tô Phỉ cười hôn nhẹ lên gò má nàng, đôi mắt tuấn mỹ, trong nắng sớm như tươi sáng lấp lánh.

Hai người âu yếm một hồi mới rời giường, ăn điểm tâm, nói chuyện xong, nhìn mặt trời dần dần lên cao, xem chừng đám người Tôn Ngọc Tuyết sắp đến rồi, Tô Phỉ liền đứng dậy nói với Thanh Ninh: "Vậy ta ra ngoài thư phòng, nếu nàng có chuyện gì thì cho người làm tới gọi ta".

"Vâng", Thanh Ninh cười đứng dậy, gật đầu.

Tô Phỉ hướng nàng cười cười, bước chân đi ra ngoài.

Thanh Ninh đưa hắn đến cửa mới quay lại, hỏi Trà Mai: "Tuyết đình bên kia đã thu thập thỏa đáng chưa?".

Tháng năm rất nóng, gió nhẹ thổi qua vô cùng thoải mái, ở bên ngoài ăn điểm tâm, trò chuyện hẳn là rất thích.

"Vâng, nô tỳ vừa qua xem, đã an bài thỏa đáng, phu nhân yên tâm", Trà Mai đáp.

"Ừ", Thanh Ninh gật đầu: "Bạc Hà chuẩn bị thế nào rồi?".

"Đang ở phòng bếp gấp rút tiến hành ạ".

Thanh Ninh cười gật đầu, liền vào nội thất, đổi trang dung. Một thân áo vàng thêu cành hoa hải đường, tay áo hẹp, váy hạnh màu trắng ngà, trên búi tóc cài một đôi trâm bạch ngọc, cùng hai chuỗi hoa đính hồng ngọc rủ xuống, khuyên tai hoa đinh hương, trên cổ tay trắng ngần mang một đôi vòng tay giảo ti.

Giữa đoan trang, lịch sự, tao nhã lộ ra kiều diễm, quý phái.

Thay trang phục thỏa đáng xong, Ngọc Trâm vào cửa bẩm báo, nói khách nhân đã tới.

Thanh Ninh cười vui vẻ đứng dậy, dẫn theo Trà Mai ra ngoài đón.

Còn chưa tới cửa thùy hoa đã thấy bốn người Tô Dao, Tôn Ngọc Tuyết cùng tỷ muội Hà gia mang theo nha đầu cười nói đi vào trong.

Tôn Ngọc Tuyết một thân xiêm y sắc đỏ tươi, mặt mày càng thêm khuynh thành, vô song.

Tô Dao mặc trang phục màu lam nhạt, dung mạo tương tự Tôn thị, mặc dù không thiên tư quốc sắc như Tôn Ngọc Tuyết, nhưng cũng rất quyến rũ động lòng người.

Hà Như Mạt một thân y phục màu tím nhạt, gương mặt xinh đẹp, hào phóng.

Hà Như Liên y phục màu đỏ ráng chiều, mặt trái xoan, đôi mắt trong trẻo, dịu dàng động lòng người.

"Đệ muội, Tam muội, hai vị biểu muội, các muội đã tới, ta đang định đưa nha đầu ra cửa viện đón đây", Thanh Ninh cười nói.

"Đại tẩu".

"Biểu tẩu".

Bốn người gấp rút quỳ gối hành lễ với Thanh Ninh.

"Mau đứng lên, hôm nay mấy tiểu bối chúng ta tụ tập, không cần câu nệ lễ tiết", Thanh Ninh cười, vội vàng đưa tay nâng các nàng.

"Hôm nay đại tẩu làm chủ, liền nghe theo đại tẩu", Tôn Ngọc Tuyết cười đáp.

"Khó có dịp cùng đệ muội và ba vị muội muội vui chơi, chúng ta tùy ý là được rồi", Thanh Ninh cười đón các nàng hướng bên trong đi.

Vào noãn các ngồi uống nửa chén trà nhỏ, Thanh Ninh lúc này mới cười nói: "Khí trời tốt, trời trong nắng ấm, mặt trời lúc này cũng không quá nóng, vừa vặn hoa trong vườn đang nở, chúng ta đến Tuyết đình trò chuyện, thế nào?".

"Từ lâu đã nghe nói cảnh sắc trong vườn của Đại ca rất đẹp, còn có người tinh thông đến chăm sóc vườn hoa, hôm nay xem ra chúng ta đã có thể được tận mắt chứng kiến một lần", Tôn Ngọc Tuyết cười đáp.

"Đệ muội khen trật rồi, trong phủ này, đẹp nhất vẫn là hoa viên của Quốc công phủ", Thanh Ninh cười đứng dậy: "Bên kia đã chuẩn bị xong trà và điểm tâm, chúng ta cùng qua đó đi".

Nói rồi đứng lên dẫn mọi người ra khỏi noãn các, hướng về phía Tuyết đình.

Cảnh Tụy viên ở phía tây Quốc công phủ, chiếm cứ một phương, bốn người các nàng từ lúc mới tiến vào không tránh khỏi có chút sợ hãi than, diện tích rất lớn, chín đoạn hành lang gấp khúc, đình đài lầu các rất tinh mỹ, như một phủ đệ nho nhỏ.

Đến Tuyết đình, phóng mắt nhìn quanh, trong vườn hoa, muôn hồng nghìn tía nở ra tuyệt diễm, phía xa nơi mái hiên cong lên, cây cối um tùm.

Hà Như Liên không khỏi nghiêng đầu nhìn Thanh Ninh, ánh mắt quẹt chút thẹn thùng cùng mơ hồ mong đợi.

Ý tứ của mẹ cả, nàng rất rõ.

Thế tử biểu ca bộ dáng như trích tiên, cực kì đẹp, so với bất kỳ vị công tử nào nàng từng gặp ở Lệ thành cũng xuất sắc hơn.

Vị biểu tẩu này, bình thường thấy cũng rất là hòa khí.

Thời điểm biết chuyện, nàng nổi giận phẫn uất, đường đường là tiểu thư Hà gia, tuy là thứ xuất, nhưng cũng không đến mức phải đi làm thiếp cho người ta.

Nhưng là ý tứ của mẹ cả, nàng làm sao dám phản kháng?

Nàng cơ hồ mang theo tuyệt vọng theo mẹ cả tiến kinh thành.

Nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy cuộc đời mình như từ trời đông giá rét chuyển sang mùa xuân ấm áp, từ tuyệt vọng chuyển sang ngập tràn hi vọng.

Viện tử của thế tử biểu ca hiện thời xa hoa như vậy, sau này trở thành Quốc công gia lại càng thêm nhiều phú quý.

Thế tử biểu ca tuy làm người lãnh đạm, nhưng nàng thấy được, thế tử biểu ca đối với biểu tẩu rất nhu tình... vậy, nếu được làm thiếp thất của thế tử biểu ca, cũng thật tốt.

Chỉ cần nàng có thể sinh một đứa con trai để dựa vào, về sau cũng có thể có một chỗ ngồi trong Quốc công phủ.

Nghĩ tới đây, Hà Như Liên không khỏi thẹn thùng cúi đầu xuống.

Hà Như Mạt lại thầm hận, nàng vốn tính tình hiếu thắng, ở Lệ thành, khuê tú nhà nào có thể sánh được với nàng? Nàng tâm cao khí ngạo, luôn cảm thấy sau này phu quân của nàng sẽ là người tốt nhất trên đời!

Nhưng mà vào kinh, thấy được Đại biểu ca trưởng thành, liền lập tức cảm thấy phu quân của mình cũng nên như vậy, kinh tài tuyệt diễm, dung mạo tuấn tú bức người.

Nhưng cơ hội không đợi người!

Khi còn nhỏ, không hiểu chuyện, hôm nay nàng trưởng thành rồi, biểu ca lại đã có gia đình!

Thiên hạ này, đi nơi nào mới tìm được một người hoàn mỹ như biểu ca nữa đây? Hà Như Mạt không khỏi nắm chặt cốc trà trong tay, cảm thấy trong lòng có cỗ nghẹn khí chặn lại.

Vẻ mặt của hai tỷ muội Hà Như Mạt, Hà Như Liên, Thanh Ninh tự nhiên đều nhìn trong mắt.

Hai tỷ muội này...

Thanh Ninh hơi cong môi.

"Quả nhiên là cảnh sắc mê người", Tôn Ngọc Tuyết cười duyên nói với Thanh Ninh: "Đại tẩu nên sớm gọi chúng ta đến chơi, về sau chúng ta muốn thường xuyên đi qua đây, đại tẩu đừng chê chúng ta nháo mới tốt".

Tự mình nghĩ thế, còn giả bộ lôi kéo người ngoài vào, Thanh Ninh cười nhạt: "Đệ muội đến đương nhiên ta rất hoan nghênh. Viện tử này cách khá xa, nơi này lại yên lặng, ta cùng thế tử ngược lại rất thích, chỉ sợ đệ muội ngươi chê chúng ta nơi này xa xôi, ngại nơi này không đủ náo nhiệt!".

Đây là có ý muốn nói nàng không nên tới quầy rầy bọn họ thanh tịnh! Tôn Ngọc Tuyết làm bộ như nghe không hiểu, cúi đầu nhấp một ngụm trà, liếc một vòng, cười: "Rất là xinh đẹp, khó trách đại tẩu không muốn rời qua gần chủ viện ở, nếu là ta, ta cũng không muốn. Thực sự là rất đẹp, hoa nở trong viện tử này so với trong hậu hoa viên còn diễm lệ hơn".

Nói xong Tôn Ngọc Tuyết nghiêng đầu cười với Tô Dao: "Có đúng không, Tô Dao muội muội?".

Trước kia, thời điểm Tôn Ngọc Tuyết còn là khuê các, tuy Tôn thị thường xuyên đón nàng cùng muội muội Tôn Ngọc Kỳ đến Quốc công phủ ở, hai người các nàng là biểu tiểu thư, đến ở đương nhiên là ở tại hậu viện của Quốc công phủ, thêm Tô Phỉ cùng các nàng không thân cận, cho nên chưa từng đặt chân vào Cảnh Tụy viên này.

Tô Dao bĩu môi: "Nhị tẩu, Cảnh Tụy viên chỉ là viện tử trong Quốc công phủ, hậu hoa viên so với nơi này xinh đẹp hơn nhiều".

Giọng nói mang vài phần ghen ghét.

Nàng là em gái ruột của Tô Phỉ, từ lúc Tô Phỉ được sáu tuổi đã rời đến Cảnh Tụy viên, khi đó nàng còn rất nhỏ, cũng từng cùng Tô Khiêm đi theo mẫu thân qua đây.

"Muội muội nói đúng, đương nhiên là hoa viên trong phủ đẹp hơn", Thanh Ninh cười.

Vừa nói vừa chỉ vào điểm tâm cùng dưa và trái cây trên bàn: "Các muội đều nếm thử đi, đây là hôm trước mẫu thân đưa tới, ta cố ý phân phó nha đầu ngâm trong giếng, còn rất tươi mới".

Nói rồi đưa tay chỉ Bạc Hà: "Nha đầu này tài nấu nướng rất ngon, lúc làm điểm tâm đã đem trái cây cho vào trong, có một phong vị khác lạ, các muội nếm thử xem".

Bốn người liền đưa tay nhéo khối điểm tâm, nếm nếm, không hẹn mà cùng khen: "Đúng, rất ngon".

"Khen trật rồi", Bạc Hà mỉm cười quỳ gối: "Nô tỳ còn làm nước hoa quả, thế tử phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, tiểu thư, hai vị biểu tiểu thư mời nếm thử...".

Nói xong liền đem nước hoa quả đã chuẩn bị, bưng lên.

Trước mặt Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao, hồng lục giao nhau, tiên diễm phá lệ, vô cùng chói mắt.

"Nha đầu này tay nghề thật tinh xảo, màu hồng này tươi đẹp, xanh lục trong suốt, thực sự tiên diễm, dùng cái gì làm vậy?", Tôn Ngọc Tuyết nhìn nhìn, ngẩng  đầu cười hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi