HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Thanh Ninh không biết tối qua thiếp đi lúc nào, khi tỉnh lại, đập vào mắt là màu đỏ thẫm của màn trướng, sửng sốt một chút, mới phản ứng được là hôm qua mình đã làm đám cưới. Bên cạnh là tiếng hô hấp đều đều của Tô Phỉ, đèn hành lang còn chưa tắt, ánh sáng nhu hòa từ cửa sổ hắt vào, cùng với màu ánh nến long phượng lấp lánh chiếu rọi, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng của tôi tới, giữa yên tĩnh càng thêm phá lệ rõ ràng.

Vừa nếm thử cảm giác thân thể như bị xe ngựa nghiền qua, đau dữ dội, lại thêm mỏi nhừ, trên người có chút khô mát, Thanh Ninh khẽ nghiêng đầu, nhảy vào mắt nàng là gò má đẹp như điêu khắc của Tô Phỉ.

Đầu hai người giao triền cùng một chỗ, lộ ra nhu mì phong tình.

Nghe tiếng hô hấp thanh thiển đều đều của Tô Phỉ, Thanh Ninh chưa bao giờ cảm thấy yên tĩnh và hạnh phúc như lúc này, lòng nàng luôn phảng phất bụi bặm, giờ lại có chút cảm giác tất cả đều vô cùng yên ổn.

Tô Phỉ yên lặng ngủ, giống như một hài tử xinh đẹp.

Da thịt trắng nõn oánh nhận, lông mi cong cong, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ thắm.

Thanh Ninh không tự chủ được ngẩng đầu đưa tay ra, muốn chạm vào lông mi Tô Phỉ.

Giơ lên một nửa, lại rụt trở về, nhẹ nhàng đặt tay bên người hắn.

Tô Phỉ chi lan ngọc thụ, cao quý thanh nhã, lại thanh lãnh tuyệt luân, tối hôm qua, thời điểm cùng nàng hoan hảo, mặc dù động tác có chút không lưu loát, nhưng lại cực kỳ thô lỗ không bị cản trở, Tô Phỉ nhiệt tình như lửa như vậy, so với tính tình thanh lãnh ngày thường của hắn hoàn toàn bất đồng.

Đúng là... nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài!

Nghĩ tới đây, trước mắt Thanh Ninh thoáng hiện hình ảnh triền miên lưu luyến tối qua, Tô Phỉ ôn nhu, Tô Phỉ nhiệt tình, Tô Phỉ điên cuồng...

Thanh Ninh lập tức cảm thấy toàn thân nóng lên, đầu ngón tay có chút như nhũn ra.

Trong lòng dâng lên ngọt ngào.

Nàng cùng Tô Phỉ là người thân mật nhất trên đời của nhau!

Nàng sẽ hảo hảo thương hắn.

Kiếp trước hắn gặp nhiều đau khổ như vậy, nàng sẽ tính cả hắn kiếp trước cùng nhau thương hắn.

Nghĩ đến đây, Thanh Ninh lại giơ tay lên, ngón tay vu.ốt ve miêu tả gương mặt hắn.

"Ninh nhi, nàng tỉnh rồi!", trong âm thanh réo rắt của Tô Phỉ lộ ra vui thích, tay đặt bên hông Thanh Ninh đưa ra nắm lấy đôi tay nàng, hai mắt mở ra.

Thanh Ninh bởi vì đang vươn tay, chăn mền mềm mại liền trượt xuống một chút, lộ ra cần cổ cùng đường cong duyên dáng trên vai, trên da thịt trắng tuyết hiện ra dấu vết tối hôm qua hắn lưu lại.

Cầm tay nàng có thể cảm giác được da thịt nõn nà mềm mại của nàng, ánh mắt Tô Phỉ nóng lên, yết hầu nơi cổ họng bỗng lên xuống, bàn tay đang cầm tay Thanh Ninh vô thức căng vài phần, hơi thở nóng bỏng hướng Thanh Ninh đánh tới.

Trong mắt hắn càng lúc càng sâu ha.m muốn, Thanh Ninh hiểu, lập tức mặt đỏ như hoa đào nở rộ, diêm dúa mà xinh đẹp.

"Còn đau không?", không khí có chút lạnh, Tô Phỉ liền đem tay nàng kéo vào trong chăn, ánh mắt ôn nhu mà chuyên chú nhìn nàng.

Thanh Ninh lắc đầu, mặt càng đỏ.

Tay kia của Tô Phỉ xoa lên eo nàng, vu.ốt ve đường cong lung linh hấp dẫn, cuối cùng rơi vào bộ ng.ực sữa của nàng...

Thanh Ninh thoải mái nỉ non một tiếng, sau đó vọt giật mình, nắm lấy bàn tay đang châm lửa bừa bãi của Tô Phỉ: "Lát nữa còn phải đi kính trà".

Tô Phỉ nhẹ cười, ôm tay nàng nắm thật chặt.

Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Một tay bị Thanh Ninh nắm, tay kia đặt trên người ôm nàng, xúc giác mềm mại nhẵn mịn.

Tối hôm qua nàng như đóa hoa nở rộ, ánh mắt mê ly, quấn quýt quyến rũ rê.n rỉ... đều làm hắn rất vui sướng.

Còn có nàng gắt gao bao vây lấy hắn, ướt át, mềm mại, khít khao mà ấm áp...

Tô Phỉ kìm lòng không đặng, cúi đầu cắn cắn vành tai Thanh Ninh, thì thầm: "Ninh nhi".

Thanh Ninh khẽ run, vội vàng né tránh: "Thời gian không còn sớm, để trưởng bối chờ sẽ không tốt...".

Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu: "Buổi tối chúng ta...?", câu kế tiếp nuốt xuống.

"Được, buổi tối lại tiếp tục", Tô Phỉ khoan khoái bật cười, đem câu kế tiếp của Thanh Ninh nói ra.

Nụ cười xán lạn như tuyết xuân tan chảy, tuấn mỹ bức người.

"Ta không có ý này", Thanh Ninh vội phản bác.

"Ừ, ta biết Ninh nhi không có ý này", Tô Phỉ kỳ quái gật đầu, tiếng cười lại khó nén sung sướng.

Thanh Ninh nhấp miệng, mắc cỡ vùi đầu vào trước ngực hắn.

Thật mắc cỡ chết người!

"Là ý của ta", Tô Phỉ khoan khoái cười nhận về mình, cúi đầu bên tai Thanh Ninh nói.

Thanh Ninh chỉ hận bây giờ nàng chưa tỉnh: "Không cho nói nữa!".

"Được, không nói nữa! Có mệt không? Ta xoa giúp nàng", Tô Phỉ vừa cười vừa đáp, nói xong ngón tay liền nhẹ nhàng dọc từ vai tới eo lưng giúp nàng bóp nhẹ.

Động tác dịu dàng, lực ngón tay vừa đủ.

Thanh Ninh lập tức thoải mái đến buồn ngủ, rất nhanh lại cảm thấy Tô Phỉ căng thẳng, giật mình mở to hai mắt: "Được rồi, không cần xoa nữa!".

Xoa bóp nhẹ nhàng ôn ôn nhu nhu thế này, hai người chắc chắn khó kìm lòng nổi, lại lăn đến cùng mất!

Tô Phỉ không cử động nữa, bàn tay dừng ở hông của nàng.

Thanh Ninh cảm giác được bên hông bị bàn tay hắn đốt bỏng, một chút cũng không dám động.

Tô Phỉ nhìn ra cửa sổ: "Nàng ngủ thêm chút đi, còn sớm lắm".

"Vâng", Thanh Ninh gật đầu, nheo mắt, lại nói thêm: "Lát nữa chàng nhớ gọi ta dậy, đến muộn không tốt".

Tuy là mọi thứ đã chuẩn bị, nhưng phần mặt mũi vẫn phải làm.

Huống chi, trong phủ còn có lão phu nhân và Quốc công gia.

Có điều...

Tô Phỉ đã nói qua chuyện của hắn với nàng.

Tôn thị là kế mẫu, bề ngoài thì đối tốt với hắn, nhưng kẻ ngầm vụng trộm hại hắn lại là kế mẫu Tôn thị này.

Tô lão phu nhân và Quốc công gia là tổ mẫu và cha ruột của Tô Phỉ, kể cả Tôn thị có châm ngòi từ trong, nhưng Tô Phỉ ưu tú như thế, cho dù Tôn thị châm ngòi, chẳng lẽ bọn họ cũng chưa từng mở to mắt mà nhận định?

Nghĩ tới đây, Thanh Ninh không khỏi chui chui vào trong ngực Tô Phỉ, tựa hồ làm vậy có thể an ủi được hắn chút ít.

"Tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nếu lỡ có đến muộn, trưởng bối bọn họ cũng có thể hiểu được", Tô Phỉ ôm nàng, giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng.

"Mới không cần", Thanh Ninh hờn dỗi.

"Được, ta gọi nàng", Tô Phỉ cười khẽ, giọng nói sủng ái như dỗ tiểu hài tử.

"Ta không ngủ được", Thanh Ninh làm nũng. Vừa nãy nghĩ ngợi một hồi, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất.

Ngón tay Tô Phỉ không ngừng nghỉ, lưu luyến trên thắt lưng Thanh Ninh, nhỏ giọng: "Bà ta muốn nàng làm thê tử của ta, ý tứ của bà ta thế nào, về phương diện này nàng cũng đã hiểu. Cho nên, nàng càng không hiểu quy củ, tính tình càng quái đản, bà ta càng cao hứng. Bởi vậy, ở bên ngoài nàng cũng không cần phải cố kỵ quá nhiều, làm gì cứ việc theo tâm ý nàng là được, có ta ở đây".

Ý tứ chính là, cứ việc buông tay buông chân, dựa theo ý muốn của nàng là được, xảy ra chuyện gì, có hắn giải quyết tốt hậu quả.

"Vâng", Thanh Ninh đáp, trong lòng nhưng lại xúc động, đưa tay ôm eo hắn.

Hai người liền nằm nhỏ giọng nói chuyện, ôn tồn như vậy khiến Thanh Ninh không có ý nghĩ muốn rời giường.

Tiếng động bên ngoài vang lên nhiều hơn, lại nghe được tiếng Tôn ma ma và Trà Mai cung vài người nha đầu đang nhỏ giọng nói chuyện ngoài cửa, lúc này Thanh Ninh mới nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, rồi quay lại nói với Tô Phỉ: "Chúng ta nên dậy rồi".

"Ừ", Tô Phỉ trả lời. Nói thì nói thế, nhưng tay lại không chịu buông Thanh Ninh ra. Đôi mắt càng thêm sâu, cúi đầu hôn lên môi Thanh Ninh.

Trằn trọc triền miên.

Thời điểm biết Thanh Ninh sắp không thở nổi, Tô Phỉ mới buông nàng ra, hôn một cái lên khóe miệng nàng: "Để ta bảo các nàng tiến đến".

Nói xong liền đứng lên, tự tay cầm y phục bên cạnh bắt đầu mặc vào.

"Sao lại tự mặc vậy". Thanh Ninh vội xốc chăn lên, khí lạnh ập vào mặt.

"Thế tử, thế tử phu nhân", nghe được âm thanh bên trong, Trà Mai đứng ở cửa gọi.

"Vào đi", Thanh Ninh nói, sau đó cầm giày giúp Tô Phỉ mặc quần áo.

"Coi chừng trời đông lạnh", Tô Phỉ đưa tay chọn một bộ y phục bao lấy Thanh Ninh.

Thanh Ninh cười ngọt ngào, đưa tay giúp hắn sửa sang lại quần áo.

"Thế tử, thế tử phu nhân, cung hỉ", Tôn ma ma dẫn theo Trà Mai, Ngọc Trâm và vài nha đầu nối đuôi nhau đi vào, hướng hai người hành lễ.

"Đứng lên đi". Tô Phỉ nói, cười cúi thấp đầu để Thanh Ninh giúp hắn sửa sang lại cổ áo.

Hô hấp ấm áp thổi trên đỉnh đầu, nóng nóng, ngứa ngứa một chút, sắc mặt Thanh Ninh bay lên đỏ ửng.

Tôn ma ma nhìn hai người bọn họ ngọt ngọt ngào ngào, lại liếc mắt thấy chăn đệm mất trật tự, vô cùng vui vẻ, cười phân phó bốn người Trà Mai: "Các ngươi hầu hạ thế tử và phu nhân rửa mặt, ta đi thu thập giường chiếu".

Nói là thu thập giường chiếu, nhưng Tôn ma ma lại đi tới đứng đó, giường chiếu này phải chờ người của Quốc công phu nhân bên kia đi đến thu nguyên khăn* xong mới dọn được.

(nguyên khăn: khăn trắng có dính máu trinh tiết của cô dâu)

Thanh Ninh liếc mắt nhìn đệm giường mất trật tự, sắc mặt ửng đỏ mang theo xấu hổ.

Sắc mặt Thanh Ninh biến hóa rất nhỏ, Tô Phỉ lại thấy được rõ ràng, vui vẻ trong mắt tung bay, thấy Thanh Ninh đã giúp hắn sửa sang xong y phục, phất tay với bọn Trà Mai: "Ta không cần các ngươi hầu hạ".

Nói xong liền sải bước như sao băng đi vào tịnh phòng tự rửa mặt.

Bốn người Trà Mai, Ngọc Trâm ánh mắt đều nhìn về phía Thanh Ninh.

Tôn ma ma nói với Thanh Ninh: "Phu nhân, hay là để nô tỳ đi gọi nha đầu hầu hạ của thế tử tiến đến?".

Từ hôm qua, sau khi tới đây, chỉ nhìn thấy có hai nha đầu đến, nhìn qua cũng không phải là đại nha đầu. Chẳng lẽ đại nha đầu hầu hạ bên cạnh thế tử đã bị đuổi đi rồi?

Tôn ma ma biết rõ, đại nha đầu bên người các công tử nhà giàu, bình thường đều là người trong phòng của các vị công tử.

Đây là... thế tử đây là muốn cho tiểu thư thể diện! Trong lòng Tôn ma ma thực vì tiểu thư nhà mình mà cao hứng.

Thanh Ninh khoát tay: "Không cần, cứ chiếu theo thế tử nói mà làm, thế tử không thích người ngoài thân cận".

Nói xong để Ngọc Trâm cùng Trà Mai hầu hạ mình mặc y phục.

Bọn nha đầu nhìn vết hôn trên cổ Thanh Ninh, mắc cỡ đỏ mặt rần rần.

Thanh Ninh vừa mặc xong, Tô Phỉ cũng rửa xong mặt, tinh thần vô cùng phấn chấn từ tịnh phòng đi ra, phân phó: "Nhẫn Đông, Ngọc Trâm, hai người các ngươi đi phòng bếp xem điểm tâm đã chuẩn bị đến đâu rồi? Phân phó bọn nha đầu làm cho Ninh nhi chút thức ăn nàng thích".

Lời nói là để phân phó nha đầu, nhưng ánh mắt lại ôn nhu nhìn Thanh Ninh.

Ý hắn là bọn họ ở đây ăn điểm tâm, không qua ăn cùng trưởng bối sao? Thanh Ninh hồ nghi một chút, lập tức có chút hiểu, trong lòng chảy qua dòng nước ấm. Hôm qua lúc tới đây, đi thật lâu mới đến được tân phòng, chắc hẳn là hắn lo lắng nàng đi xa bị đói bụng!

"Vâng". Nhẫn Đông cùng Ngọc Trâm lui ra ngoài.

"Nơi này cách khá xa, sau này đồ ăn của chúng ta đều do mình làm", Tô Phỉ nói, đi tới bên bàn, ngồi xuống.

"Vâng", Thanh Ninh gật đầu, mặc quần áo xong hướng tịnh phòng đi đến, Trà Mai và Bạc Hà vội vàng đi theo hầu hạ.

Rửa mặt xong, Thanh Ninh ngồi trước bàn trang điểm, Võ ma ma bên cạnh Tôn thị đi tới.

"Chúc mừng thế tử, chúc mừng thế tử phu nhân", Võ ma ma cười hành lễ cho Thanh Ninh và Tô Phỉ, đi theo phía sau là một tiểu nha đầu, tiểu nha đầu bưng trong tay một cái hộp gấm.

Thanh Ninh hiểu bà ta tới để thu nguyên khăn, vì vậy vừa cười vừa nói: "Ma ma, mau đứng dậy".

"Tạ thế tử phu nhân". Võ ma ma cười hơ hớ đứng lên.

"Má má bên này thỉnh". Tôn ma ma đón Võ ma ma đi đến giường hỉ.

Võ ma ma cười đi đến bên giường, đem nguyên khăn đặt dưới mặt đệm lấy ra.

Lạc hồng điểm như một đóa mai đỏ.

Võ ma ma cười quỳ gối: "Thế tử, thế tử phu nhân bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử".

Võ ma ma vừa nói, ánh mắt vừa nhìn Thanh Ninh, nhưng lại thấy vẻ mặt nàng hết sức bình thản, không có vẻ gì ngượng ngùng, hai nha đầu bên cạnh thì đỏ bừng cả khuôn mặt.

Võ ma ma trong lòng không khỏi cảm thán, ánh mắt phu nhân quả nhiên thật tốt, đã chọn được cho thế tử một hảo thê tử lớn gan, da mặt cực dày!

Nếu là tân nương tử bình thường,  chẳng phải là sẽ mặt đỏ tới mang tai?

Võ ma ma đưa tay cầm lấy hộp gấm trong tay tiểu nha đầu, thận trọng đem nguyên khăn đặt vào: "Nô tỳ còn phải trở về hồi báo với phu nhân, nô tỳ xin cáo lui trước".

"Ừ". Thanh Ninh nhẹ gật đầu.

"Đúng rồi, phu nhân nói, thế tử phu nhân không cần phải gấp, từ từ sửa sang". Võ má má lại nói thêm một câu.

"Ma ma thay ta tạ ơn mẫu thân thương cảm", Thanh Ninh mỉm cười đáp.

"Thế tử phu nhân không cần khách khí, phu nhân nói đều là người trong nhà", Võ ma ma cười quỳ gối hành lễ, sau đó mới cầm hộp gấm dẫn theo tiểu nha đầu rời đi.

Tôn ma ma lúc này mới tươi cười bắt đầu dọn dẹp giường chiếu.

Trà Mai vấn cho Thanh Ninh một búi tóc mây, cài một chiếc trâm điểm xuyết hồng ngọc kiều diễm lộng lẫy.

Thanh Ninh nghiêng đầu nhìn Tô Phỉ, đứng dậy: "Mau đến đây, tóc của chàng còn chưa vấn đâu".

Tô Phỉ cười đi tới, nhưng lại không cần Trà Mai và Bạc Hà động thủ, muốn Thanh Ninh giúp hắn vấn tóc, Thanh Ninh không còn cách nào khác, đành phải cột tóc cho hắn.

Cài ngọc quan lên tóc cho hắn xong, Nhẫn Đông cùng Ngọc Trâm vừa vặn trở lại, nói là điểm tâm đã chuẩn bị xong.

Dùng cơm, rửa tay, lại sửa sang y phục một phen, lúc này hai người mới đón ánh dương sáng sớm, đạp trên giọt sương hướng tới chính sảnh làm lễ kính trà.

"Yên tâm, mọi việc có ta ở đây", ra khỏi Cảnh Tụy viên, Tô Phỉ nói.

"Không cần lo lắng, ta không sợ". Thanh Ninh nghiêng đầu nhìn Tô Phỉ, mỉm cười đáp.

Bất kể là thế nào, nàng tất nhiên sẽ cùng hắn sánh vai.

Ngoài kế mẫu Tôn thị, nàng cũng muốn biết, lão phu nhân cùng Quốc công gia chỉ đơn thuần là trật tâm*, hay còn có nội tình khác!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi