HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Tề quốc công phủ thánh sủng luôn không giảm.

Đặc biệt là Thánh thượng lại cực kỳ sủng ái thế tử Tô Phỉ.

Tự nhiên, động tĩnh trong Tề quốc công phủ đều bị nhân sĩ khắp nơi chú ý.

Tề quốc công phu nhân tặng dưa và trái cây có vấn đề cho thế tử phu nhân, là hồng nhan và lục châu. Các quý phu nhân kinh thành cũng coi như là lần đầu tiên nghe nói đến hai loại trái cây này, sau khi biết rõ hiệu quả, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Tôn thị tại sao lại cho thế tử phu nhân Tiêu Thanh Ninh hai loại trái cây hồng nhan, lục châu? Là muốn phu thê hai người không sinh được hài tử.

Vì cái gì muốn hai người bọn họ không sinh được hài tử?

Đại gia tự nhiên là hiểu rõ.

Tôn thị là kế thất, thế tử không phải từ trong bụng nàng bò ra.

Hình tượng đoan trang hiền lành của Tôn thị trong một đêm bị suy giảm rất lớn.

Mà, thế tử phu nhân Tiêu Thanh Ninh và thế tử Tô Phỉ không hề bị thương tổn, hồng nhan lục châu ngược lại là Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết ăn!

Tô Dao là con gái ruột của Tôn thị, Tôn Ngọc Tuyết là cháu gái Tôn thị, hôm nay lại là con dâu.

Đây...

Là hại người cuối cùng thành hại mình, cái này gọi là tự thực ác quả.

Có người muốn cùng Quốc công phủ kết thông gia, muốn sính cưới Tô Dao về nhà làm con dâu, hiện thời các quý phu nhân đều lập tức bỏ đi ý niệm này trong đầu.

Cùng Quốc công phủ kết thông gia là việc tốt.

Nhưng, nếu không thể sinh hài tử, càng không được.

Lấy vợ, sinh con dưỡng cái là việc đại sự, cưới một nữ nhân không thể sinh con, cho dù Tô tam tiểu thư là cô nương duy nhất của Quốc công phủ, vậy cũng không được.

Hậu thế, đích thứ khác biệt rất lớn!

...

Trong một đêm, cả kinh thành đem chuyện này truyền đi sôi sục.

Tô Phỉ vào triều, Tôn thị không cần Thanh Ninh tới thỉnh an, Thanh Ninh càng mừng, chờ Tô Phỉ xuất môn vào triều từ cửa sau, nàng lại ngủ thêm một lát, sau đó mới đứng dậy.

Ăn điểm tâm xong, cũng nghe được lời đồn đãi phía ngoài.

An tĩnh được hai ngày rồi, đã tới lúc nên làm ầm ĩ, không thể đơn giản bỏ qua việc này! Thanh Ninh nhàn nhạt cười, phân phó Tôn ma ma để người trong Cảnh Tụy viên làm tốt công việc của mình, không cần quan tâm đến lời truyền bên ngoài.

Tôn ma ma cười đáp: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã phân phó xuống dưới, bảo bọn họ làm việc thật tốt, không được nói huyên thuyên".

Thanh Ninh cười, nghiêng đầu nhìn trong viện đầy sân xuân sắc, tâm tình rất tốt!

Đây mới là bắt đầu.

...

Editor: Ngọc Thương

Vết thương trên trán Tôn thị đã kết sẹo, vết sẹo màu đỏ nổi rõ ràng trên vầng trán trắng nõn. Ăn điểm tâm, ngồi uống trà, đang định uống trà xong sẽ chuẩn bị đi thỉnh an lão phu nhân, sau đó đi xử lý công việc vặt.

Võ ma ma nhíu mày, sắc mặt không tốt đi đến, nhìn lướt qua vài tiểu nha đầu trong phòng.

Bọn tiểu nha đầu vội vàng cúi đầu lui ra ngoài.

"Sao vậy?". Tôn thị bưng trà lên, thổi thổi, lơ đãng hỏi.

Võ ma ma cau mày thấp giọng trả lời: "Phu nhân, không xong rồi, chuyện hôm đó đã bị truyền ra ngoài".

Chuyện truyền ra.

Người phía ngoài không chỉ truyền phu nhân hà khắc ác độc, ngoài mặt ngọt ngào, bên trong âm hiểm; còn truyền tiểu thư và Nhị thiếu phu nhân bị đả thương thân thể, không thể sinh được hài tử.

"Cái gì? Người phía ngoài đều đồn đại? A...", Tôn thị dừng tay lại, vô ý uống một miệng đầy nước trà nóng hổi, đầu lưỡi cùng cổ họng lập tức đau đến kêu lên, vô cùng khó chịu.

Võ ma ma gấp rút đưa tay tiếp chén trà của nàng: "Phu nhân, ngài có sao không?".

Tôn thị đem trà còn lại phun ra, đưa tay cầm chén trà nguội khác trên bàn, uống hai ngụm, lúc này mới cảm thấy miệng phỏng hòa hoãn chút ít.

Tôn thị chẳng quan tâm đầu lưỡi bị phỏng đến tê dại, vội vã hỏi xác nhận: "Chuyện hôm đó thực sự bị truyền ra ngoài?".

Võ ma ma gật đầu: "Đúng vậy, phu nhân, cả kinh thành đều đồn thổi".

Phách một tiếng, Tôn thị nắm chặt bàn tay, đem móng tay thật dài bẻ gãy, phát ra một tiếng vang thanh thúy. "Sao lại bị truyền ra ngoài? Sao có thể, sao có thể?...".

Mấy ngày trước còn yên lặng, như thế nào đột nhiên liền truyền ra ngoài đây?

Tôn thị khóa chặt lông mày nhìn về phía Võ ma ma, hỏi: "Bên ngoài truyền ra cái gì? Bọn họ đồn đãi những lời gì?".

"Người bên ngoài nói phu nhân...", Võ ma ma ngập ngừng: "Nói phu nhân ngài mưu hại trưởng tử con vợ cả, ngược lại thành hại tiểu thư và Nhị thiếu phu nhân, truyền đi rất là khó nghe".

Võ ma ma không nói cặn kẽ, nhưng trong lòng Tôn thị rất minh bạch ở bên ngoài đã đồn đãi những cái gì. Phút chốc phẫn uất đập vỡ cốc trà, bén nhọn nói: "Đi thăm dò, tra tỉ mỉ cho ta, hung hăng tra, xem chuyện này là ai truyền đi. Tra được, đem kẻ rắp tâm hại người kia chặt chân, rút lưỡi, loạn côn đánh chết!".

Là ai truyền đi?

Đương nhiên là người Cảnh Tụy viên!

Trong phủ này, còn có ai sẽ làm ra cái chuyện ác độc như thế?

Ngoại từ xú tiểu tử và tiện nhân kia, còn ai vào đây truyền việc này đi ra?

Tôn thị cảm thấy trong lòng như có cây đuốc đốt cháy, đầu cũng kéo đến một trận đau nhức.

"Nô tỳ kêu người lập tức đi tra, nhất định sẽ bắt được kẻ huyên thuyên kia đem đến". Võ ma ma đáp, cau mày, căng thẳng vài phần.

Hôm đó nhiều người như vậy, phu nhân cùng Cảnh Tụy viên lại xé rách da mặt.

Nếu là Cảnh Tụy viên cố ý thiết kế, chỉ sợ là tra không ra!

"Tốn thêm chút ít tiền bạc cũng được, nhất định phải tra ra manh mối!", Tôn thị cũng đã nghĩ đến lo lắng của Võ ma ma, vì vậy dặn dò thêm một câu.

"Phu nhân, ngài yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tra thật tốt", Võ ma ma trả lời, quay lại kêu tiểu nha đầu tiến vào thu thập, sau đó quỳ gối đi an bài.

Tôn thị một lòng nặng trịch, đầu nhức như muốn nứt ra, vốn định đi thỉnh an Tô lão phu nhân rồi xử lý công việc vặt, cũng đành thôi.

Tô lão phu nhân nghe Đan ma ma nói về lời đồn phía ngoài, tức giận đến mức đem bích tỷ Phật châu trong tay ném nát bấy, cả giận quát: "Đồ vô dụng, không phải miệng luôn nói sẽ không truyền nửa chữ đi ra ngoài à? Hiện tại thì sao? Quốc công phủ trở thành chủ đề trà dư tửu hậu cho khắp kinh thành! Không nên thân, những năm nay trong phủ không có việc gì nàng không kiểm soát được, sự việc lần này vừa làm ra đã bị bại lộ, thật đúng là làm cho người ta thất vọng!".

"Mẫu thân, xin bớt giận", Tô Hoa Anh gấp rút đưa cho Tô lão phu nhân một ly trà, cũng không nói thêm gì nữa.

Tô lão phu nhân xiết chặt lông mày tiếp trà, bưng trà suy nghĩ một chút, nhìn Đan ma ma phân phó: "Ngươi đi dò tra xem, là kẻ nào lắm mồm truyền đi!". Bà rõ ràng đã ra nghiêm lệnh, truyện này không được truyền đi!

Đan ma ma vội vàng ứng đi ra ngoài.

"Mẫu thân, lời đồn từ xưa đến nay đều bảo sao hay vậy, qua một thời gian ngắn sẽ yên tĩnh, chỉ là...", Tô Hoa Anh sắc mặt ngưng tụ: "Chỉ là chất nữ..."

Tô Dao là khuê nữ, đối với nữ tử khuê các, danh tiếng so với tính mạng còn quan trọng hơn.

Đời này, chỉ sợ đều bị phá hủy!

Tô lão phu nhân nghĩ tới, sắc mặt cũng trầm xuống.

Võ ma ma cùng Đan ma ma, hai người rất nhanh liền an bài người đi điều tra.

Quốc công phủ lập tức lòng người bàng hoàng, mọi người đều cảm thấy ánh nắng mặt trời buổi trưa tháng năm tựa hồ mang theo tia nhiệt nóng bỏng hơn ngày thường.

*

Editor: Ngọc Thương

Trên Kim Loan điện, việc đại sự triều chính đã nghị đàm xong.

Thì có Ngự sử bước ra khỏi hàng, sâm tấu Tề quốc công Tô Hoa Kiểm trị gia không nghiêm.

Tô Hoa Kiểm liền phát hoảng.

Buổi sáng hắn ra cửa từ sớm, cho nên vẫn chưa biết đến những lời đồn đãi trong kinh thành.

Mà chuyện hôm đó phát sinh, hắn chỉ cho là việc của hậu viện, hậu viện Quốc công phủ trước nay đều ngay ngắn rõ ràng, chưa từng xảy ra sai lầm gì, huống chi còn có lão phu nhân trấn giữ, cho nên, Tô Hoa Kiểm rất yên tâm. Bởi vậy hắn không hỏi đến, mà Tôn thị cũng không nói qua với hắn, nên việc này hắn không hề biết.

Ngự sử nhất nhất sâm tấu, Tô Hoa Kiểm kinh ngạc một phen, lập tức phục hồi thần trí, nhanh chóng bước hai bước ra khỏi hàng, quỳ xuống thỉnh tội.

Hoàng Thượng trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, nói: "Tu thân trị gia bình thiên hạ, Tô ái khanh, nhà phải nên hảo hảo quản giáo, nếu không, sao có thể bình thiên hạ? Con nối dòng là chuyện trọng yếu, nhưng ngươi lại mặc Tôn thị làm việc thương thiên hại lý như thế".

Lời nói không nhiều, nhưng ngữ khí khiển trách lại rất rõ ràng.

Tô Hoa Kiểm rũ đầu xuống, vội vàng cáo lỗi: "Vi thần đáng chết, là vi thần trị gia không nghiêm, trở về vi thần nhất định nghiêm gia khiển trách!".

Hoàng Thượng trầm mắt nhìn Tô Hoa Kiểm, sau đó nhìn sang Tô Phỉ đứng trong đại điện, bãi triều.

Thoái triều, Hoàng Thượng đi đến chỗ Hoàng Hậu nương nương.

**

Editor: Ngọc Thương

Võ ma ma còn cho rằng phải tốn chút ít trắc trở mới có thể điều tra ra, nhưng chuyện lại thần kỳ thuận lợi, đến qua buổi trưa, đã tra ra manh mối.

Nhắm thẳng vào Cúc uyển của Tô lão phu nhân.

Người Cúc uyển? Võ ma ma trong lòng hoảng sợ.

Lại biết Đan ma ma cũng đi điều tra, Võ ma ma lập tức cho người làm dừng lại, không tiếp tục tra nữa. Thái độ của lão phu nhân rất rõ ràng, nếu là người Cúc uyển truyền đi, nhất định lão phu nhân sẽ không khinh xuất tha thứ.

Nếu bà có thể tra được, thì Đan ma ma cũng có thể tra ra.

Vậy cũng chỉ đành chờ đợi kết quả xử lý.

Mà, ngoại trừ người Cúc uyển truyền ra bên ngoài, còn tra được chuyện này truyền đi, là có phần của Trương thái y.

Trương thái y y thuật tinh xảo, miệng cũng kín, nhưng hắn có một khuyết điểm, chính là uống rượu say sẽ không giữ được miệng. Đêm hôm trước, thời điểm Trương thái y cùng người uống rượu, đã đem chuyện nói ra.

Võ ma ma đem kết quả điều tra về bẩm báo Tôn thị.

Tôn thị tức giận, hàm răng đều run lên, đem giường nhỏ nắm chặt kêu leng keng, hỏi xác nhận: "Thực sự đã điều tra xong? Là người Cúc uyển, không phải là Cảnh Tụy viên truyền đi?".

Dĩ nhiên là người Cúc uyển!

"Vâng, nô tỳ đã đã điều tra xong". Võ ma ma trả lời: "Hôm đó, nha đầu Trà Mai bên cạnh thế tử phu nhân có xuất môn, trở về Định Tây hầu phủ, nhưng, chuyện truyền đi cùng Định Tây hầu phủ không có liên quan, hơn nữa cùng Cảnh Tụy viên đều không quan hệ gì".

"Tra lại một lần nữa cho ta, ta không tin", Tôn thị cơ hồ muốn từ trên giường nhảy dựng lên: "Trương thái y, lão thất phu đó, cư nhiên lại không khâu kín miệng!".

Tôn thị tức giận đến hộc máu.

Cho hắn nhiều bạc như vậy, hắn vẫn đem chuyện truyền ra ngoài.

"Lão phu nhân cũng đã phái Đan ma ma đi điều tra, nô tỳ tra ra được cùng người Cúc uyển có liên quan, liền không tiếp tục tra nữa", Võ ma ma đáp.

Tôn thị nghiêm mặt, suy nghĩ một lát, nói: "Vậy ngươi đi hỏi Đan ma ma một chút, xem bà ta có điều tra ra được chỗ khả nghi nào khác không?".

Đến cùng nàng vẫn không tin chuyện này không liên quan gì tới Cảnh Tụy viên! Võ ma ma ứng: "Vâng, nô tỳ đi ngay".

Võ ma ma chân trước vừa đi, Hoàng Hậu nương nương đã phái cung nữ đến Quốc công phủ, cho đòi Tôn thị ngày mai tiến cung yết kiến.

Lúc này Hoàng Hậu nương nương lại triệu kiến, Tôn thị cảm thấy trước mắt đen thành một mảnh.

Cung nữ đưa tin đến không bao lâu, Tô Hoa Kiểm mặt đen vào phòng.

Tôn thị vừa thấy mặt hắn, trong lòng liền lộp bộp, đầu càng phát ra co rút đau đớn, hận không thể trước mắt bỗng tối sầm, ngất đi luôn mới tốt.

****

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi