HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Cả buổi tối, ánh mắt Tô Phỉ đều liên tục rơi trên người mình, Thanh Ninh nghiêng đầu cười nhìn hắn, rồi quay sang nói với bọn Trà Mai: "Trời không còn sớm, hôm nay đến đây thôi".

"Vâng", mấy người Trà Mai ứng, đem đồ đạc trong tay để xuống.

Sau đó, người phải đi trải giường chiếu thì đi trải giường chiếu, người phải châm hương thì đi châm hương, người phải bưng nước thì đi bưng nước, gấp rút một phen, bọn nha đầu mới quỳ gối lui ra ngoài.

"Sao lại nhìn thiếp như vậy, có việc gì à?". Thanh Ninh ngồi xuống đối diện Tô Phỉ, đổi cho hắn một ly trà, cười hỏi. Cả buổi tối, con mắt hắn cũng không nháy một chút, cứ chằm chằm nhìn nàng.

"Không có, chỉ là ban ngày không ở trong nhà, buổi tối muốn nhìn nàng nhiều hơn", Tô Phỉ cười, tiếp trà đặt sang một bên, đem bàn nhỏ giữa hai người đẩy ra, kéo Thanh Ninh ôm vào ngực, nhẹ đáp.

Thanh Ninh tựa trước ngực Tô Phỉ, nghe được tiếng tim hắn nhảy bang bang, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn. Tô Phỉ bị ngọn đèn vàng nhuộm lên, dung nhan tuyệt mỹ, cao quý ưu nhã, đôi mắt đen như mực đang nhìn nàng, ôn nhu trong mắt như có thể chảy ra nước.

"Ba hoa", Thanh Ninh hờn dỗi một câu, trong lòng lại ngọt như uống mật ong.

Xưa nay hắn tính tình xa cách, cự người ngoài ngàn dặm, mà ở trước mặt nàng lại nói ngon dỗ ngọt tự nhiên như thế, cùng với hình ảnh ngày thường của hắn, tưởng như hai người khác nhau, khiến cho Thanh Ninh cao hứng và ngọt ngào, cảm giác mình như trân bảo được hắn nâng niu trong lòng bàn tay.

Cũng chỉ có trước mặt nàng, hắn mới đặt trái tim xuống như vậy, có đôi khi, Thanh Ninh nghĩ tới hắn đời trước cùng đời này, phía trước hơn mười năm, hắn một mình tự đi qua năm tháng dài dằng dặc.

Không biết tịch mịch đến cỡ nào!

Tuy là thân phận tôn quý, nhưng lại đứng ở nơi núi cao, làm cho người khác chỉ có thể nhìn lên, tịch liêu đến mức khiến cho người ta đau lòng không thôi.

Tô Phỉ hé miệng cười, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Đêm đầu hạ yên tĩnh mà đẹp đẽ, trong gió nhẹ mang theo mùi hoa thơm ngát ngọt ngào, Tô Phỉ thấp giọng nỉ non: "Nàng không thích nghe sao?".

Âm thanh mát lạnh như nước suối, nhỏ giọng mà êm tai, hô hấp của hắn mang theo nóng bỏng, ấm áp phất qua hai má Thanh Ninh, như thể lông vũ xẹt qua.

Thích, đương nhiên thích! Thanh Ninh dĩ nhiên không giống hắn, có thể đem lời nói xấu hổ như vậy nói trắng ra, chỉ nhấp miệng cười khanh khách ngã vào trong lòng hắn.

Đôi mắt Tô Phỉ càng phát ra nồng liệt, bắt đầu khởi độ.ng dục vọ.ng quen thuộc, vòng tay qua eo Thanh Ninh, theo tà áo trượt đi vào, vu.ốt ve da thịt mềm mại bóng loáng như tơ lụa của nàng.

Chỉ sau chốc lát, hô hấp hai người liền trở nên dồn dập.

Ngọn đèn nhu hòa mê ly, nụ cười Thanh Ninh đỏ thắm quyến rũ như phấn son, kiều diễm như tường vi mỹ lệ nở rộ trong sân. Tô Phỉ ôm ngang nàng hướng về phía giường.

Một đường, y phục trên thân hai người bay xuống như hoa, thời điểm đến giường, y phục cả hai đã thoát sạch, không còn lại gì.

Tô Phỉ đem Thanh Ninh đặt trên giường, thân thể tinh tráng như lửa phía dưới theo ý thức hắn lập tức dựng lên, một tấc một tấc trầm xuống.

Thanh Ninh cảm thấy ngón tay cùng môi hôn của Tô Phỉ ôn nhu mà nhiệt liệt, tựa như thủy triều muốn bao phủ lấy nàng, nơi lửa nóng của hắn cùng động tác mãnh liệt tựa hồ đem mỗi tấc mỗi tấc làn da trên toàn thân nàng thiêu đốt.

Bên miệng Thanh Ninh tràn ra âm thanh uyển chuyển như oanh gáy, dáng người không tự chủ nghênh theo hướng động tác của hắn mà vũ động, tay gắt gao ôm lấy hắn...

...

Sau cuộc ho.an ái, rửa sạch một phen, Thanh Ninh núp trong ngực Tô Phỉ tìm vị trí thoải mái, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.

Tô Phỉ lại không buồn ngủ, dựa theo ánh sáng đèn, ôn nhu nhìn người trong lòng, đưa tay vu,ốt ve bụng Thanh Ninh, nàng và con của hắn!

Trong mắt Tô Phỉ tuôn ra hào quang mong chờ cùng kì vọng!

...

Editor: Ngọc Thương

Tôn thị bệnh trên giường hai ngày, chờ bệnh đỡ hơn, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt, mang thần sắc có bệnh như trước, nhưng nàng vẫn nhanh chóng phân phó người chuẩn bị đồ đi Định Tây hầu phủ đón người.

Hoàng hậu nương nương không phải là muốn nàng đi đón Tiêu Thanh Ninh trở lại sao?

Vậy thì nàng liền mang theo vẻ mặt có bệnh này đi đón nó!

Nàng là mẹ chồng của Tiêu Thanh Ninh, căn bản nàng không muốn đi, dù sao cũng là do Tiêu Lĩnh tự mình đưa nữ nhi trở về, nhưng trước mắt, bởi vì mệnh lệnh của Hoàng Hậu nương nương, nàng không thể không sửa lại dự định ban đầu. Tuy trong lòng ngập tràn âu khí, nhưng vẫn phải hạ xuống tư thái, để xuống dáng vẻ mẹ chồng, tự thân đi Định Tây hầu phủ thỉnh Tiêu Thanh Ninh trở lại.

Một chữ hiếu có thể đè chết người, hôm nay nàng tự mình đi đón người, lại mang theo thần sắc có bệnh đến, Tiêu Thanh Ninh nó còn có thể không trở lại sao?

Tôn thị tính toán trong lòng, nhưng, nàng lại đánh giá bản thân quá cao.

Đi Định Tây hầu phủ, mặc dù Tôn thị không đưa thiếp mời trước đó, cứ thế đến thẳng trước cửa, nhưng người gác cổng Hầu phủ cũng không cản nàng, cung kính mời nàng tới đại sảnh uống trà: "Quốc công phu nhân, ngài chờ một lát, nô tỳ đã phái người đi vào bẩm báo phu nhân".

"Ừ", Tôn thị ưu nhã bưng chén trà, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Quốc công phu nhân đến đây?", Lý Vân Nương nhìn về phía nha đầu bẩm báo tin tức hỏi, sau đó mắt nhìn sang Thanh Ninh ngồi bên cạnh.

"Đúng vậy, đã mời Quốc công phu nhân đến đại sảnh uống trà", nha đầu kính cẩn trả lời.

Thanh Ninh mỉm cười với Lý Vân Nương.

Lý Vân Nương không nghĩ nhiều, lập tức phân phó Thu Bội: "Thu Bội, ngươi tới nói bà ta trở về đi". Tính tình nàng mềm mại, nhưng nữ nhi đối với nàng là nghịch lân*. Muốn tới đón người? Nàng không thèm gặp!

(nghịch lân: vảy rồng mọc ngược. Có một con rồng rất điềm đạm, trên mình nó có một chiếc vảy mọc ngược, nếu có ai động tới chiếc vảy này, nó sẽ rất tức giận, bộc phát long uy. Ở đây ý nói, con người ai cũng có "nghịch lân", động vào nghịch lân của mình, bản thân sẽ không giữ được hiền hậu, liền tỏ rõ phẫn nộ)

"Vâng, phu nhân". Thu Bội gật đầu đáp.

Tôn thị đợi trong phòng khách hồi lâu cũng không gặp được người, mặc dù trong lòng có chút vội, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, ưu nhã uống trà như cũ.

Nàng là đến mời người trở về, huống chi Lý Vân Nương còn đang mang bầu, cho nên chờ lâu một lát cũng là phải. Võ ma ma cùng Kết Hồng, Mai Hồng quy củ đứng sau lưng Tôn thị, thấy người Hầu phủ chậm chạp không có ai đi ra, trên mặt Mai Hồng và Kết Hồng liền mang theo giận, bất quá hai người cũng là đi theo bên cạnh Tôn thị hành tẩu, đành chịu đựng không lên tiếng.

Một bên nha đầu Định Tây hầu phủ đứng yên, cúi thấp đầu, không mở miệng, chỉ là thời điểm trà trong chén Tôn thị vơi bớt, sẽ rất kịp thời mà đem trà tiếp tục thêm vào.

Đợi một hồi lâu, bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân.

Tôn thị cùng đám người Võ ma ma ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Thu Bội vẻ mặt tươi cười vào phòng, hướng Tôn thị hành lễ: "Nô tỳ Thu Bội gặp qua Quốc công phu nhân".

Phía sau nàng không còn ai khác.

Đây là ý gì? Gạt mình hơn nửa ngày, liền đuổi nha đầu đi đến? Hay là thân thể nặng, nên để nha đầu tới trước? Nhưng kể cả bụng có lớn thế nào, có đến chậm thế nào, giờ này cũng nên tới rồi mới phải! Tôn thị nghĩ đến đây, rất không cao hứng nhíu mày.

Thu Bội ý cười trong suốt, lại cong đầu gối: "Đã để phu nhân đợi lâu".

Tôn thị nhận thức Thu Bội, biết nàng là đại nha đầu bên cạnh Lý Vân Nương, bưng chén trà nhìn về phía Thu Bội, nói: "Mau đứng lên!".

Nói xong nhìn về phía cửa một cái, giống như rất lo lắng hỏi: "Phu nhân nhà ngươi đâu? Có phải thân thể nặng, đi phía sau không?".

Thu Bội đứng lên, cười trả lời: "Phu nhân nhà nô tỳ bất tiện gặp khách, kính xin Quốc công phu nhân thứ lỗi. Phu nhân nói, nếu ngài có chuyện gì, nô tỳ sẽ giúp ngài chuyển cáo". Vẻ mặt kính cẩn, giọng nói nhưng lại không chút khách khí.

Phái nha đầu đến tiếp nàng cho có lệ? Nàng đã bao giờ đến làm khách quý phủ nhà nào mà bị lạnh nhạt thế này? Tôn thị nhất thời liền trầm mặt, trong lòng vọt lên tức giận, thân thể nàng vốn đang có bệnh, giận dữ bùng phát khiến gương mặt tái nhợt liền mang vài phần ửng hồng mất tự nhiên, không khỏi cúi đầu che miệng ho khan.

Thu Bội nhìn dung nhan bị bệnh của Tôn thị, nụ cười trên mặt thu lại vài phần. Nghe nói Tề quốc công phu nhân tiến cung gặp Hoàng Hậu nương nương, sau khi trở về liền bị bệnh, còn tưởng rằng bà ta là giả bộ bệnh.

Nhìn thế này xem ra đúng là bị bệnh thật!

Phu nhân nhà mình đang có thai, bà ta mang theo bệnh tới cửa, là có ý gì? Phu nhân nghi ngờ chính là song thai, cho nên người làm trong Hầu phủ đều vô cùng cẩn thận, nửa điểm cũng không dám buông lỏng, nhất là mắt thấy thời điểm sinh nở sắp tới gần, lại càng thêm khẩn trương.

Tôn thị này cứ như vậy tùy tiện tới cửa, nếu lây bệnh qua cho phu nhân thì phải làm sao?

Trên mặt Thu Bội liền mang theo một tia giận dữ, giọng nói cũng có chút không khá hơn: "Hôm kia nghe tin phu nhân ngài bị bệnh, phu nhân nhà nô tỳ còn nói, muốn cho nô tỳ qua thăm phu nhân. Có điều Hầu gia nói, nô tỳ là người hầu hạ bên cạnh phu nhân, nếu qua thăm mà lây bệnh khí về sẽ không tốt, vì vậy phu nhân mới thôi... Nô tỳ thấy sắc mặt phu nhân ngài xác thực là thật không tốt, phu nhân, ngài có chỗ nào không thoải mái không? Có nặng lắm không, có muốn nô tỳ thỉnh thái y đến xem giúp ngài một chút hay không?".

Lúc này, Lý Vân Nương nghe tin mình ngã bệnh, sẽ phái người đi thăm bệnh? Mới là lạ đấy! Bà ta ngồi vỗ tay mới là thật!

Lời của nha đầu này, là cố ý nói, Lý Vân Nương đang có thai, ám phúng mình đang bệnh trong người, mà còn tới cửa.

Mỉa mai mình thất lễ đây mà!

Bị một nha đầu chỉ trích, Tôn thị tức giận run rẩy môi, nhưng nàng không nói gì.

Bệnh của nàng đã khỏe hơn, chỉ là sắc mặt thoạt nhìn còn chưa tốt lắm, quả thực là nàng cố ý mang vẻ mặt thần sắc có bệnh tới đón Tiêu Thanh Ninh trở về.

Không ngờ, chưa gặp được Lý Vân Nương và Tiêu Thanh Ninh thì thôi, lại còn bị nha đầu này bắt lấy sắc mặt của nàng mà phát chế!

Sắc mặt Tôn thị lạnh xuống nhìn Thu Bội, nếu bây giờ cùng một đứa nô tài hạ tiện tranh cãi giải thích thì sẽ mất mặt nàng! Cho nên nàng không mở miệng.

Võ ma ma đứng sau lưng Tôn thị đi về phía trước một bước, cười nói với Thu Bội: "Cô nương săn sóc chu đáo như vậy, ta thay phu nhân nhà ta cám ơn cô nương. Có điều không cần mời thái y, bệnh phu nhân nhà ta đã khỏi, chỉ là nhìn sắc mặt còn có chút không tốt thôi".

Thu Bội vỗ vỗ ngực, giống như thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Võ ma ma: "Không có việc gì là tốt rồi, ta nhìn sắc mặt phu nhân, còn tưởng rằng Quốc công phu nhân thân thể không thoải mái đó chứ!".

"Phu nhân nhà ngươi bất tiện gặp khách, vậy ta đi về trước, ngài mai lại tới bái phỏng", Tôn thị đem chén trà trong tay đặt trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.

Võ ma ma, Kết Hồng, Mai Hồng liền vội vàng đi theo.

Vẻ mặt Tôn thị tái nhợt, được Kết Hồng và Mai Hồng đỡ tay ra khỏi Định Tây hầu phủ, lên xe ngựa.

Lên xe ngựa, buông màn xe xuống, ngăn cách ánh mắt của người đi đường bên ngoài, Mai Hồng gắt: "Phi, đúng là khinh người quá đáng!".

Tôn thị dựa vào gối, hít thở mấy hơi, lúc này mới cảm thấy thực thoải mái chút ít.

Võ ma ma đưa tay giúp Tôn thị thuận khí, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, ngày mai lại đến? Hay là để mấy ngày nữa hẵng đến?".

Tôn thị lắc đầu: "Không, ngày mai phải đến".

Rèn sắt khi còn nóng!

Hoàng Hậu nương nương còn đang nhìn chằm chằm, sớm ngày đón người trở về, coi như là làm xong nhiệm vụ.

Tôn thị nói xong, nheo nửa mắt.

Mấy người Võ ma ma thấy thế cũng không mở miệng nữa.

Trong xe ngựa lập tức một hồi trầm mặc.

Mà giờ khắc này, Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh đang ngồi trong sân dưới giàn hoa, trên bàn bày các loại điểm tâm tinh xảo ngon miệng, thanh phong phất vào mặt, thích ý mà mát mẻ.

"Ta lưu các con ở nhà thêm mấy ngày, đến lúc đó hẵng trở về", Lý Vân Nương nói với Thanh Ninh.

"Vâng", Thanh Ninh cười: "Mẫu thân, con cùng thế tử đều nguyện ý ở nhà lâu thêm mấy ngày".

"Các con có phần tâm này, ta rất vui, dù sao cách nhau có chút gần, qua lại cũng tiện". Lý Vân Nương cười nói: "Ta biết rõ trong lòng con và thế tử đều có tính toán, nhưng, ngoài mặt, các con cũng không thể để người ta bắt được nhược điểm".

Tôn thị ác độc, nhưng lại là trưởng bối, chiếm được quá nhiều tiện nghi. Nữ nhi nhà mình làm việc nàng rất yên tâm, bất quá vẫn không nhịn được dặn dò.

"Mẫu thân yên tâm, nữ nhi đã biết", Thanh Ninh gật đầu.

"Ừ, trở về cùng thế tử sống thật tốt qua ngày, đối với hắn tốt hơn". Lý Vân Nương đưa tay vu.ốt ve tay Thanh Ninh.

Tôn thị ra tay âm độc như vậy, thật không biết đứa nhỏ Tô Phỉ trước kia sống những ngày tháng thế nào! Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy chua xót vô cùng, trong lòng lại càng thêm thương yêu đứa con rể này.

Thanh Ninh cười nhẹ nhàng gật đầu nói vâng.

**

Editor: Ngọc Thương

Hôm sau, Tôn thị dẫn theo nha đầu bà tử đến bái phỏng, vẫn như cũ ở trong đại sảnh uống trà nửa ngày, cũng không có nhìn thấy mẫu tử Lý Vân Nương, Thanh Ninh.

Đến ngày thứ ba, Tôn thị mới gặp được Lý Vân Nương.

Ánh mắt Tôn thị rơi vào bụng cực lớn của Lý Vân Nương.

Từ khi Lý Vân Nương mang bầu, liền ở trong Hầu phủ an tâm chờ sinh, không hề ra khỏi cửa.

Sắc mặt Lý Vân Nương đỏ thắm, dung quang tỏa sáng, tựa như trẻ thêm vài tuổi.

Trong lòng Tôn thị âm thầm ngạc nhiên, mâu quang không khỏi nhìn bụng Lý Vân Nương thêm nhiều lần. Bụng lớn như vậy, giống như ngay lập tức muốn lâm bồn.

Vẻ mặt Tôn thị tươi cười hỏi thăm tình hình hài tử trong bụng Lý Vân Nương.

Cuối cùng mới hỏi: "Phu nhân, chắc là sắp sinh rồi?".

"Còn khoảng hai tháng nữa mới sinh". Lý Vân Nương trả lời.

"Phu nhân hoài thai đúng thật tốt, nhất định có thể một lần được con trai". Tôn thị cười chúc mừng, nội tâm nhưng lại thầm nói, còn hai tháng nữa mới đẻ, mà bụng lại lớn như vậy, chỉ sợ tới lúc sinh nở... liền hung hiểm!

"Đa tạ phu nhân chúc lành". Lý Vân Nương mỉm cười đáp.

Nàng đến làm cái gì, hai bên lòng dạ đều biết rõ, vì vậy Tôn thị liền vào thẳng chủ đề: "Phu nhân hôm nay thân thể nặng, nguyên là ta không muốn tới quấy rầy phu nhân ngài, nhưng Thanh Ninh ở nhà mấy ngày, nào có đạo lý nữ tử xuất giá ở nhà mẹ đẻ? Cũng không phải lấy chồng tha hương ở xa? Cho nên, cần phải trở về rồi. Nếu phu nhân ngươi nhớ nàng, sau này có thể đón nàng về thăm ngươi, bất quá cũng chỉ mất vài bước đường".

Nói xong lại giải thích một câu: "Đều là ta sơ sẩy, thiếu chút nữa làm cho Thanh Ninh gặp tội".

Lý Vân Nương nhấp một ngụm trà, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Phu nhân, đồ ăn là chuyện trọng yếu, không nghĩ phu nhân lại có thể sơ sẩy? Phu nhân, Ninh nhi được ta đặt trong lòng bàn tay nuôi lớn, phu nhân ngươi chỉ nói một câu sơ sẩy là xong chuyện sao?".

Lý Vân Nương duỗi tay đem chén trà nện vào bên chân Tôn thị.

Tôn thị lập tức cứng họng, ngập ngừng một chút, lúc này mới cười theo: "Phu nhân ngươi yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ coi Thanh Ninh là khuê nữ ruột thịt, đặt trong lòng bàn tay thương nàng, cưng chiều nàng, nhất định sẽ không để nàng bị nửa điểm ủy khuất".

"Chỉ sợ Ninh nhi nàng phúc mỏng, không chịu nổi sự yêu thương của phu nhân ngươi", Lý Vân Nương ánh mắt thẳng tắp nhìn Tôn thị.

Lời nói tuy không sắc bén, nhưng lại nửa điểm đều không có lùi bước. Là ai nói Lý Vân Nương tính tình mềm mại, vô cùng thiện tâm, dễ nói chuyện? Tôn thị ở trong lòng mắng to một câu, ngoài mặt nhưng lại vẫn cười: "Nàng là trưởng tử Tô gia đích tức*, là Tô thế tử phu nhân, là con dâu của ta, ta yêu thương nàng tất nhiên là phải lẽ, nàng đương nhiên chịu được. Phu nhân ngươi cũng biết rõ, con nối dòng của Tô gia không nhiều, đồng lứa với Phỉ nhi cũng chỉ có ba huynh muội, ta yêu thương hắn còn không kịp, làm sao lại hại bọn chúng?".

(trưởng tử đích tức: vợ cả chính thức của con trai trưởng)

Nói xong Tôn thị liền rơi lệ: "Đứa bé Phỉ nhi kia mệnh cũng thực khổ, vừa ra đời liền mất mẫu thân, hôm nay thành thân, ta luôn ngóng trông hắn sống thật tốt qua ngày, cùng Thanh Ninh sớm ngày khai chi tán diệp... Bà thông gia, ngươi yên tâm, hoàn toàn yên tâm, ta nhất định nói lời giữ lời, sẽ hảo hảo yêu thương Thanh Ninh, nếu có nửa câu giả dối, ta sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết không tử tế...".

Tôn thị vừa nói vừa chỉ lên trời phát lời thề độc.

Nếu lần này không đón được người về, đây chính là làm không được việc Hoàng Hậu nương nương giao phó.

...

Khuyên can mãi, lại hứa hẹn bảo đảm, thề độc, Lý Vân Nương qua một hồi lâu mới thả miệng, sau đó nhìn mặt trời phía ngoài, nói: "Hôm nay đã trễ rồi, ngày mai vừa vặn là ngày nghỉ của thế tử, chờ thu thập xong đồ đạc, ngày mai bọn nhỏ sẽ về".

Tôn thị liền cười xác nhận.

Trong lòng nhưng lại tức muốn chết.

Mời ba lượt, mới đón được người trở về.

Còn khiến mình phải thề độc, Lý Vân Nương này nhìn thì là nữ nhân mềm mại, kỳ thật cũng là loại lòng dạ ác độc!

Tôn thị ngồi thêm một lát mới cáo từ rời khỏi.

Về Quốc công phủ, Tôn thị đóng cửa, tức giận đem đồ trong phòng ra sức đập phá.

Tức chết mất!

Dùng hết hảo ý, nói hết lời hữu ích, còn phải phát lời thề độc, mới tiếp được người trở lại!

Mà phải tiếp đến ba lượt!

Ba lượt đó!

Mặt của nàng đều bị giẫm nát cả rồi!

Nếu không phải, nếu không phải... Con mắt Tôn thị đỏ ngàu, đem bình sứ trắng trong tay đập phá.

Nếu không phải do Hoàng Hậu nương nương, nàng nhất định sẽ không để Tiêu Thanh Ninh về được Quốc công phủ!

HẾT CHƯƠNG 25

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi