HẦU NHƯ MẬT NGỌT


Tần Quốc Trường trầm ngâm một lúc: "Em có giấy bán thân, sinh mệnh của em thuộc về họ Tần, muốn đi là đi?"
Vỹ Chu Đào không nghĩ sâu xa tới ánh mắt của anh, đơn thuần đáp: "Bà chủ biết con sợ thầy mà! Bà chủ nói con không thích thì thôi, sau này bà cho con đi học ở trường, bà còn bảo "khi nào giỏi rồi thì về thay ông Sinh làm quản gia", bà hứa khi nào con chững chạc rồi thì cho con đi!"
"Khi nào em mới chững chạc?" Tần Quốc Trường bật cười với độ ngây thơ của cô.
"Ưm.." Vỹ Chu Đào tính nhẩm trong đầu: "Hai tháng nữa!"
"Sinh nhật em?"
Cô gật đầu: "Dạ."
Tần Quốc Trường nhếch khoé môi cười trào phúng, vừa ngậm ý trêu chọc: "Ai bảo với em cứ hễ sinh nhật 18 tuổi là sẽ trưởng thành? Trông em cứ như bé gái cấp hai, ra đường chắc cũng có mỗi tôi miễn cưỡng thừa nhận em lớn."
So với thái độ ghen ghét của nhiều người, thái độ đùa bỡn chọc ghẹo của anh có phần vui vẻ hơn nhiều.

Cô không bài xích việc anh mỉa mai mình, vẫn vui tươi đáp lời: "Tại cậu chủ không chịu nhìn kĩ thôi á.

Bà chủ lâu lâu là nựng con, bà khen con có nét xinh xinh mà cũng dễ thương nữa."
"Thật không?" Tần Quốc Trường thuận dịp duỗi tay vướng bọt xà phòng nâng cằm Vỹ Chu Đào lên, đôi mắt đen thẳm khoá chặt cô trong con ngươi.

Động tác Vỹ Chu Đào khựng lại, trong lòng hoảng hốt trước kiệt tác mĩ nhân.

Tần Quốc Trường lười biếng nằm trong bồn như thể một chàng tiên cá nghỉ ngơi chốn bồng lai, cô ước mình thời khắc này được làm bọt biển để bám lên làn da trắng sáng săn chắc của anh, cơ ngực cân đối vừa vặn nằm trong đôi mắt tròn, đặc biệt làm sao khi gương mặt anh cũng là một kiệt tác.
Vỹ Chu Đào thấy mép môi ươn ướt như là tuyến nước bọt liên tục tuông ra mà không được tiếp thu, cô liếm liếm môi, ngượng ngùng né tránh đi.
"Ừm." Khoé môi Tần Quốc Trường cong lên yêu mị: "Rất xinh."
Da mặt Vỹ Chu Đào nóng ran như nằm trong lò than, đỏ lựng như màu táo chín.

Cả quãng thời gian sau ánh mắt Tần Quốc Trường hầu như dịu dàng khoá cô vào tròng; cô không có can đảm cũng xấu hổ không dám tiếp tục cuộc trò chuyện, chỉ biết lồng ngực cực khó thở..

cô hơi không thích cảm giác này!
Xong việc mặc quần áo và sấy đầu cho Tần Quốc Trường, Vỹ Chu Đào được tự do một buổi sáng để đến lớp dạy chữ ở khu sau Tần Viên.

Cô có chuẩn bị từ trước chiếc váy len mùa đông trước đó được tặng bởi một người bí ẩn, hôm nay là lần thứ hai mặc nó, chiếc váy màu trắng pha đỏ trông không quá giống với trang phục của bà già noel mà giống với nàng tiên xứ lạnh.
Vỹ Chu Đào đeo balo vui vẻ đi đến lớp gặp người bí ẩn.
Cũng vì chỉ mãi lo nhìn thử xem Vỹ Chu Đào có xinh như lời cô nói hay không mà Tần Quốc Trường đã đến muộn, ai nấy còn tưởng anh định sống độc lập thì cũng bỏ qua một thành viên đi, trực tiếp tiến hành đem lương thực nhét vào bụng.
Kim Nhu nhìn thấy bóng dáng cậu cả đi vào một mình, còn sợ lạnh mà mặc áo len, đáng hốt hoảng hơn là cậu cả bản tính lạnh nhạt hôm nay chịu mặc quần áo sáng sủa ngồi vào bàn ăn cơm gia đình.
Cả bàn ăn nhìn anh ngây phỗng.

Nếu thực sự nói Tần Quốc Trường xa nhà cũng không đúng, ngoại trừ Kim Nhu ra thì hầu hết Tần Can, Khả Như và Tần Trí Dư và vài người họ hàng gần cũng khá thường xuyên qua lại New York, chung quy thì anh không xa nhà, chỉ xa Kim Nhu.
Người chứng kiến ông cháu con lạnh lùng quyết đoán, cầm lấy tố chất gia tộc vượt qua thử thách mà mình bày ra, cũng hơi hơi đoán được điều gì đó qua phong cách ăn mặc của anh ngày hôm nay.

Hỏi: "Hôm nay không đi làm à?"
Tần Quốc Trường thản nhiên cầm dao nĩa thái phần bánh mì ra mảnh vừa miệng, nhàn nhạt đáp: "Có, thưa ông."
"Vậy chút nữa cùng đi." Tần Trí Dư nói.
Quốc Trường: "Không tiện, hôm nay con làm việc khác."
Trí Dư: "Nói đi."
Tần Quốc Trường giương mắt: "Đi khảo sát." Vừa hay đúng lúc Cao Khiêm trừng trừng nhìn anh, anh mỉm cười nho nhã: "Cậu Khiêm ở đây lâu như vậy, không biết có hứng thú gì với công việc hay chưa?"
Cao Khiêm giật thót không ngờ tới Tần Quốc Trường chuyển hướng về phía mình, liền lập tức mỉm cười đôn hậu: "Anh rể về nhà lâu như vậy tôi mới nghe được tiếng quan tâm của anh."

"Tôi không thích nói chuyện cùng người lạ." Tần Quốc Trường chỉ việc cong khoé môi, phần nhã nhặn là khí chất trời cho không ai dám so sánh.

Cao Khiêm sụp mặt nghẽn họng, được biết Tần Quốc Trường bản tính giỏi nhất là khiến người đối diện rợn người, tuy nhiên hắn chưa cảm nhận được nỗi đáng sợ đó, tư thế hắn ung dung như tướng quân xuất binh: "Anh rể không nhớ sao? Gia đình tôi đào tạo người mẫu ảnh, tôi đến làm con rể họ Tần giúp đỡ mặt hàng nổi tiếng khắp nơi rồi..

chậc, đúng là mắt miệng người đời không thể nào điều khiển được."
Miao cười xoà: "Thôi mà anh trai, bữa sáng bàn bạc công việc làm gì! Anh không có chuyện gì để kể hết hay sao?"
"Không có." Anh thẳng thắng nói.
Có câu gừng càng già càng cay, người ngoài cuộc chứng kiến liền hiểu được nội bộ có xích mích, chỉ là im lặng xem diễn biến, không hứng thú chơi bời.
Kim Nhu thuận tay chồm qua lấy mẫu lòng đỏ trứng quánh sệt chưa chín kĩ ở đĩa Tần Trí Dư, tranh thủ thủ thỉ: "Ông xã, ông không thấy lạ hả?"
"Mặc kệ chúng, toàn đám con nít chú ý làm gì." Tần Trí Dư không bày ra mặt vẻ đắm chìm trong tình yêu, bên ngoài lạnh lùng nói: "Dạ dày yếu rồi cứ cố ăn đồ sống đi, sau này có bệnh đừng gọi cho tôi."
"Không gọi ông vậy em gọi ai bây giờ?" Kim Nhu xụ môi hờn hờn dỗi dỗi: "Người ta biết ông không ăn được nên ăn giúp mà còn mắng nhiếp, biết thế đã không thèm!"
"Được rồi bà ơi, sao bà nhõng nhẽo thế!" Tần Quốc Trường san sẻ luôn phần lòng đỏ trứng cho Kim Nhu: "Ăn nhiều vào, ông không lo thì con mang ông khác tới lo cho bà."
"Đấy, ông nghe chưa!" Kim Nhu xoa xoa má, vừa hờn vừa nũng nịu: "Tôi vẫn còn đẹp lắm đấy nha, cứ mắng tôi đi, tôi đi theo người khác cho xem."
Tần Trí Dư "hừ" nhạt một tiếng, coi đó là đám trẻ con không thèm đáp lời.
Ở lớp, Vỹ Chu Đào là học viên đọc sách trôi chảy nhất.

Thầy giáo hôm nay viết trên bảng đen một đoạn văn, nhờ từng người đứng lên trả bài.
Lớp học vỏn vẹn 10 thành viên, số còn lại đều không tiếp thu nổi, một số nữa cũng có lười biếng trốn học, chỉ có Vỹ Chu Đào và vài người ham chữ.
"Bạn ở góc trong cùng, đọc đoạn này cho thầy đi." Thầy giáo trẻ tuổi - Lâm Hàm không có nhiều kinh nghiệm như vẻ bề ngoài, ít nhất là đã học xong cấp ba và dư dã kiến thức dạy chữ.


Vỹ Chu Đào ngồi ở bàn đầu, mặt ngẩng về phía trước lẩm nhẩm đọc đi đọc lại đoạn văn ngắn, chờ đến lượt Lâm Hàm gọi mình.
Qua một lúc thật lâu, cô chuẩn bị bài thật tốt, kết quả là không được mời.

Hai chân cô vô thức duỗi ra chán nản, gục mặt xuống vở đánh vần.
Thường thì ai cũng chọc ghẹo Vỹ Chu Đào vừa mắt thầy dạy chữ, tiết học nào cũng được tuyên dương, còn được tặng kẹo nhiều hơn người khác.

Trong mắt cô cũng thế, Lâm Hàm không lớn tuổi hơn cô, lúc chỉ có 2 người thì gọi nhau là bạn bè..

vậy mà hôm nay Lâm Hàm như thể không quen biết với cô vậy.
Vỹ Chu Đào chau mày bĩu môi lườm lườm nhìn Lâm Hàm, cậu ta tỏ vẻ không hay không biết, rất tự tin dạy từ ngữ mới.
Cho đến khi buổi học kết thúc, Lâm Hàm vẫn chưa có một lời giải thích.

Thấy cậu ta lau tay rời đi trong cái nháy mắt, cô cũng vội vã đeo balo lên vai, ôm quyển vở chạy lạch bạch theo sau, "Thầy!"
Lâm Hàm không ngoái đầu, một mạch hiên ngang bước đi.
"Thầy ơi!" Vỹ Chu Đào muốn nói cảm ơn vì chiếc váy len mới, Lâm Hàm từng khen cô có dáng người nhỏ thích hợp mặc váy ngang gối, nếu không phải là cậu tặng thì ai vào đây? Nếu đã tặng rồi, cô cũng mặc rồi, cho dù không xinh cũng phải cười một cái?
Lâm Hàm chưa mất bao lâu đã bị một cục bông chắn trước mặt, nhét vào tay một túi kẹo sữa, đôi gò má sữa xụ xuống giận hờn, coi kẹo là quà cảm ơn sau đó chạy đi.

Lâm Hàm bắt cánh tay cô đứng lại, cau mày: "Ý gì?"
Thấy giọng điệu cậu cứng rắn lạnh nhạt, cô cũng không chịu thua: "Quà cảm ơn!"
"Lí do?"
Vỹ Chu Đào bị bơ đã đành, đến tặng quà còn không thèm nhận, cô giậm giậm chân, cau có nắm váy vẫy vẫy: "Váy của thầy tặng."
"..." Lâm Hàm trừng mắt nhìn Vỹ Chu Đào một lúc, thời gian vẫn cứ chậm chạp mà cậu tưởng như đã trôi qua hàng thế kỉ.

Một lúc mới thở hắc, buông thả đôi mày, trả lại túi kẹo, nhạt miệng đáp: "Không phải tôi tặng, cậu nhầm rồi."

"Hả?" Vỹ Chu Đào hoang mang, sự nhầm lẫn làm cô đỏ mặt: "Vậy thì là ai tặng?"
"Tôi cũng đang thắc mắc đấy!" Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của cô gái nhỏ, Lâm Hàm nhéo chiếc má phúng sữa, vẻ mặt thư giãn đi phần nào: "Cậu đã cưa đổ anh trai thiếu gia nào vậy? Váy đắt tiền thế này cậu nghĩ tôi có cơ hội sờ vào sao?"
Vỹ Chu Đào ngây ngốc: "Là sao?"
Trầm mặc giây lát.

Lâm Hàm mím môi thành đường thẳng, duỗi tay thu túi kẹo, lại thuận tay véo má cô, mặt không biến sắc xoay đi: "Cậu đừng tò mò thêm, về đi."
"V-vậy thầy lấy kẹo là váy của thầy hay thầy muốn ăn kẹo?" Người có học thức nói chuyện quá đỗi khó hiểu, cô đứng yên, cao giọng hỏi Lâm Hàm.
Lâm Hàm: "Cậu cứ nghĩ là cả hai đi."
Về lại khuôn viên, Vỹ Chu Đào bần thần gãi đầu, từ từ tiến tới chỗ người đàn ông ngồi trên bàn ghế gỗ, tay mân mê quả táo nhỏ màu đỏ tươi.
Hoá ra mùa táo vẫn chưa hoàn toàn rụi, vẫn còn sót lại bên trên thật nhiều táo.
"Về muộn vậy?" Người đàn ông giương mắt, dáng ngồi lười biếng dựa ra sau.

Thân ảnh non mịn mặc chiếc váy len xinh xắn lọt vào mắt khiến anh thoáng hiện qua tia khó đoán, nhướng mày nhìn cô chăm chú.
"Cậu ơi, hôm trước ai tặng váy này cho con vậy cậu?" Vỹ Chu Đào nắm eo váy kéo đưa ra trước mắt, thắc mắc hỏi: "Không phải thầy Lâm hả?"
"Thầy Lâm?" Tần Quốc Trường hơi nhíu mày: "Không phải, tôi không quen ai tên như vậy."
"Vậy thì ai tặng cho con?" Vỹ Chu Đào chu chu đôi môi đỏ mọng, kì thực là tò mò muốn điên rồi, mong chờ mãi cuối cùng Tần Quốc Trường lại lắc đầu: "Em mặc lên người xinh là được, biết rồi có thể trả ơn không?"
"Nhưng mà cậu chủ phải nói tên để con cảm ơn người ta!"
"Người đó không thích nghe lời cảm ơn."
Vỹ Chu Đào mím chặt môi, bất lực nhìn chằm chằm anh.
Bất giác, Tần Quốc Trường ngẩng mặt lên, đưa cho cô quả táo, giọng dịu nhẹ: "Ăn không?"
Cô lúc lắc đầu.
Tần Quốc Trường đổi chiều, duỗi cả hai tay dang rộng: "Tới đây, lạnh quá.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi