HẦU NHƯ MẬT NGỌT


"Bạn nhỏ nào đó thích bong bóng nên tôi cũng phải thích." Tần Quốc Trường nhún vai, liêm chính mà nói: "Nếu không bạn ấy ngại chẳng dám thừa nhận."
Nói rồi Tần Quốc Trường tháo dây an toàn, chồm sang tháo cho Vỹ Chu Đào, thuận tay bẹo bẹo má cô, giọng nuông chiều: "Đúng không? Bạn nhỏ nào tưởng mình đủ tuổi rồi là sẽ thành người lớn nên không dám thừa nhận mình thích bóng bay."
Vỹ Chu Đào mím mím môi, không phản ứng.
"Đi, dắt Đào nhỏ đi mua bóng bay." Tần Quốc Trường luồn tay ôm Vỹ Chu Đào lên như thể đang bế em bé, bế cô ôm ra khỏi xe, lại bế cô đi tới chỗ bán bóng bay, dùng tiền mua sạch số bóng đang lơ lửng.
Vỹ Chu Đào chẳng biết từ khi nào đã trở thành một cô công chúa nhỏ trong mắt Tần Quốc Trường, một cô công chúa cần được nuông chiều.

Cô cầm chùm bóng bay đủ màu sắc đung đưa trên bầu trời, tay phải ôm chặt cổ anh, tùy ý để anh ôm đi dạo quanh công viên ngập màu sắc, và chính mắt cô đã nhìn thấy được cái nhìn đầy ngưỡng mộ của tất cả đứa trẻ đang vui chơi.
Cô gái nhỏ gục vào hõm cổ anh, dụi dụi như mèo con, nhỏ xíu giọng: "Cậu chủ với bà chủ từ trước tới giờ ai cũng tốt với con, nhưng mà cậu chủ đối xử tốt với con hơn bà chủ, con cũng thích cậu chủ hơn bà."
"Lảm nhảm gì vậy?" Tần Quốc Trường xoa tóc mềm của cô, "Đào nhỏ ngoan thì tôi thưởng cho em, thích gì cũng sẽ cho em.

Sau này không cần phải chứng tỏ bản thân đã lớn, bao nhiêu tuổi không quan trọng, chỉ cần em vui vẻ, không cần để tự mình thua thiệt."
Vỹ Chu Đào rối rắm chốc lát, cuối cùng đem sự thành thật giao nộp cho anh: "Con không thích lắm đâu, con thấy đẹp thôi à."
"Phải không?" Tần Quốc Trường nghiên đầu, vô tình cọ chóp mũi vào da mặt non mịn của cô nhóc, cô gái nhỏ rụt lùi về sau, ngượng ngùng vùi đầu vào vai anh tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì, thành thật gật đầu: "Con thích treo bong bóng trên trần, nhiều nhiều đẹp đẹp!"
"Chỉ thế thôi à?"
Cô gật gù: "Chứ con không thích như mấy em bé kia đâu."
"Thì cũng tính là em bé rồi, đúng không?" Tần Quốc Trường thích thú gọi Vỹ Chu Đào là em bé, bởi vì trong mắt anh, cô quá bé nhỏ, đôi má, ánh mắt, bờ môi..

trong trẻo, ngây thơ đến lạ thường.


Hoặc cũng có thể là anh biến thái.
Tần Quốc Trường thả Vỹ Chu Đào xuống đất, bóng bay chùm lớn lơ lửng ngang đầu anh.

Nhìn thấy cô thắt đống dây thừng nhỏ vào cổ tay, anh nắm lấy, nhẹ nhàng tháo ra, "Để tôi cầm giúp em."
Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn giao hết đống bóng bay cho Tần Quốc Trường, thấp giọng hỏi: "Sao xíu nữa mang về nhà được, cậu chủ?"
"Đâm xì hơi rồi mang về." Tần Quốc Trường cười trêu ghẹo.
Môi anh đào bĩu ra, hai gò má vì thế cũng phụng phịu hồng hào: "Cậu chủ ngốc."
"Sao cơ?"
Vỹ Chu Đào mạnh dạn nói: "Cậu chủ mua nhiều đắt tiền mà cậu chủ nói đâm là đâm.

Lúc trước cậu chủ còn nói với con cậu không tiêu tiền cho người ngoài..." Nói tới đây, đột nhiên cô nhận ra một chuyện.

Tự khi nào Tần Quốc Trường lại mua đủ thứ trên đời dù là thứ cô không cần đến, điển hình nhất là lúc đi mua quần áo, váy vóc cô chẳng cần vậy mà chỉ cần cô sờ tay qua anh đều thanh toán hết thảy.
Vỹ Chu Đào ánh mắt sáng lấp lánh, ngây ngô nhìn anh: "Sao cậu chủ đối xử tốt với con?"
"Đào nhỏ ngốc." Tần Quốc Trường nhại lại lời cô, bẹo bẹo chiếc má núng nính: "Không thương em thì tôi phí thời gian ở đây làm gì, hửm?"
Bằng cách nào đó, Vỹ Chu Đào không một chút bối rối, như thể đã đoán trước được điều mà anh vừa nói, hỏi vặn: "Nhưng mà con với cậu chủ..

chưa kết hôn."
"..." Chưa cho anh tiếp lời, cô bổ sung: "Cũng không có là bạn trai, bạn gái luôn."
Tần Quốc Trường im bặt, bất lực nhìn cô.

"Chỉ có ngủ chung thôi à." Cô lấp vấp phán: "Ngủ chung là..

là tình nhân á."
Tần Quốc Trường ngây mặt ra, quả thực cô nhóc nói đúng.

Từ trước đến nay anh chưa từng cùng cô ăn bữa cơm nào mặc dù chung mái nhà.

Anh thì từ sớm đã thức dậy dùng bữa sáng cô làm sau đó xuất phát đến công ty, bởi vì từng biết được cô nhóc có bản tính ngại ngùng trước người không thân thuộc, anh cũng chẳng thể để cô đói, cũng chưa từng nghĩ đến việc ngồi lại cùng cô dùng bữa.
Từng có câu, muốn biết giữa hai người có hợp nhau hay không thì chỉ cần ăn một bữa cơm.
Nhận thấy lỗi lầm, Tần Quốc Trường thấp giọng: "Là tôi không chu đáo, bỏ em ở nhà một mình, sau này tôi sẽ thu xếp về nhà dùng bữa với em, được không?"
Vỹ Chu Đào ngơ ngác không hiểu, ý chính cuộc đối thoại đâu phải là việc về ăn cơm? Thế nhưng đầu cô vẫn vô thức gật gật.
"À, tình nhân!" Tần Quốc Trường sực nhớ lời của Vỹ Chu Đào, mặc dù biết cô đọc sách nhiều sẽ biết thêm nhiều điều, anh chỉ chưa hiểu lắm về việc quyển sách bồi dưỡng nào có dạy từ tình nhân mà cô nhóc học theo, anh nhẹ giọng dạy dỗ: "Đấy không rõ.

Chúng ta không phải tình nhân, đừng nói với bất kì ai quan hệ này.

Em phải nói chúng ta đang tìm hiểu, hoặc là cậu chủ theo đuổi em, có hiểu không?"
"Dạ." Vỹ Chu Đào gật gù, tỏ vẻ đã hiểu.
Đoạn, Vỹ Chu Đào khựng lại, sững sờ mấy giây, cái gì mà cậu chủ theo đuổi em, theo đuổi một cô gái không học thức, không danh giá như cô?
"Về thôi, muộn rồi." Tần Quốc Trường vẫn không cách nào kiềm được việc véo cặp má phún phính dưới mảng nắng bạc cứ tựa hồ là trong trẻo như sữa, nắm tay nhỏ dắt đi, tay kia giữ chùm bóng bay.


Thân ảnh Vỹ Chu Đào nhỏ bé ngẩng cao đầu ngước nhìn người đàn ông anh tuấn, lịch lãm giúp cô cầm chùm bóng bay, dịu dàng nắm cổ tay cô trong lòng bàn tay, ánh mắt cong cong ngậm ý cười, trìu mến nhìn cô: "Sao thế?"
Vỹ Chu Đào ngẩn ngơ lắc đầu, xong cúi xuống nhìn bản thân trong chiếc váy màu hồng nhạt, chân nhỏ xinh xắn một màu baby điệu đà.

Cô vô thức gãi đầu, cớ gì Tần Quốc Trường cứ cho cô mặc mãi màu hồng thế này, mặc dù cô cũng có chút hợp nhưng chẳng khác nào anh chính là baba trẻ đưa con gái yêu đi chơi?
Hai người trở về nhà vào khoảng hơn 3 giờ chiều.
Vừa về đến, Vỹ Chu Đào lập tức phóng xuống xe, chạy ra sau ngòm chùm bóng bay được mắc vào tấm biển số xe.

Kết quả chúng vẫn an toàn, cô vui vẻ ngồi thụp xuống gỡ ra mang vào nhà.
Tần Quốc Trường nhìn dáng vẻ hồn nhiên của cô nhóc lon ton ôm chùm bóng chạy đi, vô thức cười rạng rỡ, trên tay anh cầm những túi quần áo vừa lấy ra khỏi cốp xe, mất tập trung nhìn theo cô mãi cho tới khi cô mất bóng.
Vỹ Chu Đào mang bóng bay về phòng, nhanh chóng bắt tay vào treo mỗi ngõ ngách một quả, bộ dạng cực kì hào hứng trang trí cho căn phòng.
Một lúc sau Tần Quốc Trường đẩy cửa vào thì đã quá muộn, phòng đã được trang trí xong.

Vỹ Chu Đào từ trên tủ quần áo giật mình, như con mèo nhỏ cứ thế phóng xuống sàn, chỉ nghe một tiếng "bịch" không to không nhỏ, anh vội đưa tay ra theo bản năng muốn đỡ lấy cô nhưng cô vốn dĩ an toàn.
Tần Quốc Trường ngơ ngác: "Em làm gì vậy?"
Cô nhóc không nghĩ mình trang trí phòng sẽ bị mắng, nhỏ giọng nói: "Bong bóng để không phí lắm."
"Ý tôi, em trèo lên cao như vậy..

không đau à?" Tần Quốc Trường nói không thành lời, còn chẳng hiểu nổi Vỹ Chu Đào vừa rồi cứ như sợi lông vũ nhẹ cẫn đi, đáp sàn như thể có đôi cánh mọc trên lưng.
Vì tưởng rằng Tần Quốc Trường sẽ mắng, Vỹ Chu Đào lập tức cười tươi, khúc khích như trẻ con: "Dễ ẹt à, con nhảy nhưng mà con nhảy nhẹ á, là không có đau!"
"Phải không?" Tần Quốc Trường bước tới, bóng bay bay lởn vởn quanh người, luồn tay ôm Vỹ Chu Đào thả lên giường, dụi mặt vào lòng bàn tay cô hôn hít, mắt anh nhắm nghiền, một lúc sau lên tiếng: "Hôm nay Đào nhỏ đáng yêu quá."
Đào nhỏ nghe vậy sướng rơn người, cười chẳng thấy mắt, tươi tắn khoe chiếc răng khểnh bao lâu nay giấu kín.


Đáy mắt Tần Quốc Trường vẫn dịu dàng như vậy, khoé môi cong nhẹ, yêu chiều cọ chóp mũi lên mũi cô: "Em ở đây có cảm thấy ấm ức không?"
Cô lắc mạnh: "Cậu chủ tốt với con."
"Thoải mái?"
"Dạ!" Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn nằm im, tuỳ ý để anh mân mê gò má, đáp: "Cậu chủ khác ông chủ mà! Cậu chủ hay quan tâm con, còn tốt ơi là tốt, con..

con thích cậu chủ."
"Thích thật không?" Anh cười cười: "Thích tôi bao nhiêu?"
Vỹ Chu Đào mím mím môi, chần chừ ngẫm nghĩ, đôi con ngươi tròn xoe khẽ chớp, nhìn chăm chú bờ môi anh: "Thích cậu chủ, muốn cậu chủ với con là vĩnh hằng!"
"Ngoan! Giỏi quá!" Miệng Tần Quốc Trường không ngừng khen ngợi cô, tay xoa tóc mềm, nuông chiều hôn lên sát mang tai, môi chạm má mềm thì thầm lên da cô: "Tôi đi công tác lại mua sách mới cho Đào nhỏ đọc nhé, em thích sách thể loại tình cảm sâu sắc à?"
Vỹ Chu Đào nhìn anh bằng đôi mắt ngẩn ngơ.

Tần Quốc Trường giải thích: "Đống sách kệ thứ hai từ trái qua, nhiều nhất là màu trắng, hồng và xanh, cuối mỗi trang đều có từ tâm lí học, em đọc đống sách đấy đúng không?"
"Sao cậu chủ biết?" Hai mắt Vỹ Chu Đào mở to kinh ngạc.
Tần Quốc Trường nhếch môi cười, chậm rãi nói: "Đã đọc qua hết, tôi biết cả việc em đang nghĩ gì."
"..."
Anh cúi đầu ngang tầm mắt cô, chậm rãi quan sát đôi mắt trong veo không nhiễm tí bụi trần, trực diện ngây thơ của cô đơn thuần bị anh nắm bắt, cổ họng khẽ nuốt nước bọt, môi mim mím, ánh mắt cô cố gắng bình thản nhưng không có cách nào rời khỏi cánh môi hơi hanh khô màu hồng nhuận của người đàn ông.
Tần Quốc Trường tiến tới hôn "chụt" lên môi mọng, lả lướt lên gò má, sang xương hàm, trầm thấp thì thầm: "Muốn hôn, đúng không?"
Hai mắt Vỹ Chu Đào kinh ngạc mở to, vô thức rụt lùi về sau.

Chứng kiến cảnh tượng Tần Quốc Trường trước mặt đoán trúng suy nghĩ của mình làm cô gái nhỏ bàng hoàng khó mà tìm tưởng, chẳng phải gương mặt tuấn tú của anh quá đỗi dịu dàng và ngon mắt thì chưa chắc cô đã muốn...
Vỹ Chu Đào trong sạch lùi về sau gãi gãi môi, lí nhí: "Cậu chủ muốn trước.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi