HẦU NHƯ MẬT NGỌT


“Hửm? Cái gì mà vợ bé, cậu chủ của Chu Đào có vợ bé khi nào cậu chủ còn không biết đấy.” Thiếu Tống nửa thật nửa đùa, tựa hồ đang cười: “Ai bày cho em vậy, bà nội à?”
“…”
“Ngốc nghếch, có cần anh đón sang đây để kiểm chứng không? Làm gì có vợ bé, chỉ có mỗi Chu Đào thôi được không?”
Vỹ Chu Đào lúc này mới khục khịt mũi, nước mắt chảy dài, nghèn nghẹn như đứa con nít: “Con thấy hết rồi.

Cậu chủ đi với ai mà… mà đẹp mà cao lắm kìa! Đi với nhiều lắm, cậu chủ có vợ bên ngoài thì có!”
“Sao đấy? Bà nội cho em xem bậy bạ gì à? Anh đi với ai mà đẹp mà cao?”
“Cấp dưới!”
“Cấp dưới toàn là đàn ông thôi bé con, ngoan đừng khóc.”
“Ô ô…”
Tần Quốc Trường chỉ là có chút căng thẳng, chẳng biết Vỹ Chu Đào thấy cái gì mà lại mè nheo khóc sướt mướt cả lên, dù không nhìn thấy nhưng anh cũng đoán được lúc này cô nhóc khổ tâm tới mức cả ngày có thể khóc.

Huống hồ cô gái nhỏ đó kì thực cần tình thương, sợ bị lừa gạt, nhút nhát, dễ mềm lòng.
Tần Quốc Trường hạ giọng dỗ dành: “Chu Đào, ngoan nghe anh hỏi, bà nội cho em xem gì vậy?”
Vỹ Chu Đào cắn môi cố nhịn không khóc, cổ họng thành hưng hức nấc cục, cảm thấy giọng điệu cương quyết trong sạch của Tần Quốc Trường như vậy trong lòng có chút dao động, nhỏ xíu đáp: “Bà chủ cho con xem, xem cậu chủ đi với ai á, người ta đẹp lắm, cao gần bằng cậu chủ luôn um…” Chưa trọn lời cô lại tủi thân mếu khóc.
“Chậc.” Tần Quốc Trường tặc lưỡi: “Em phải hỏi xem đó là ai mới được chứ, đối tác nữ đều là tuổi trung niên có gia đình, nếu không thì anh chẳng bao giờ muốn dính dáng.

Còn cả bên dòng họ, nhưng mới đây anh về nước đều ở với em không phải sao? Làm gì có thời gian đi tìm phụ nữ, hửm?”
Một khoảng lặng nhỏ.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi, để anh gọi điện cho bà.” Thay vì chờ Vỹ Chu Đào tìm cách ứng phó, Tần Quốc Trường chủ động dừng cuộc trò chuyện.

Tưởng rằng dừng ngay hẳn, anh đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lập tức hỏi: “Đã ăn no chưa?”

Vỹ Chu Đào nhìn sang nồi nước sôi sùng sục, lấp bấp đáp: “Dạ… dạ rồi!”
“Thật không đấy, biết anh có vợ bé mà vẫn ăn uống no say được sao?”
“…”
Vỹ Chu Đào ăn xong bát mì, ngủ một giấc dậy lại phát hiện mình tiếp tục bỏ nhỡ cuộc gọi từ Tần Quốc Trường.
Lần này cô chủ động nhấn gọi cho anh, đầu dây bên kia lề mề nhận máy, giọng nói tựa hồ đang ở trong cơn say ngủ: “Nhớ anh rồi à?”
“Cậu chủ cũng đi ngủ giống con hả?”
“Ở đây hiện là nửa đêm rồi, chỉ có Chu Đào lười biếng thôi.” Ngừng một chút, anh nói: “Cho anh xem mặt mèo con ngủ dậy nào.”
“Dạ? Mèo nào?”
“Đào nhỏ.”
Vỹ Chu Đào hồn nhiên đáp: “Con không hiểu!”
“Chờ anh.” Tần Quốc Trường ngắt máy, mấy giây sau liền có cuộc gọi thoại mới.

Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn nhấn nhận, màn hình đột nhiên xuất hiện khung ảnh đang di chuyển, đỉnh đầu tóc ngắn với trán nhẵn mịn, đôi mắt nheo nheo, dần dần gương mặt người đàn ông xuất hiện.
Vỹ Chu Đào hai mắt mở tròn xoe, kinh ngạc kêu một tiếng: “Oà, cậu chủ đang nằm trên giường nè!”
“Ừm.” Tần Quốc Trường di chuyển camera xuống dưới một chút, để toàn bộ chỗ cơ ngực mà Vỹ Chu Đào thích nhất cho cô ngắm.
Da mặt mỏng cứ như vậy bị ghẹo cho đỏ hoe cũng không dám lên tiếng nói gì.
Chốc lát, Tần Quốc Trường di chuyển màn hình lên mặt, đôi mày rậm nhướng lên: “Chu Đào muốn xem gì nào, để cậu chủ cho em xem.

Hửm?”
“Con không muốn xem đâu! Cậu chủ tự xem đi!” Vỹ Chu Đào chẳng hiểu vì sao thấy hờn hờn dỗi dỗi, thay vì Tần Quốc Trường để yên ở chỗ cơ ngực nam tính vừa rồi thì lại đem đi chỗ khác cố ý không cho cô xem, cô đặt điện thoại xuống giường, lấy gấu nhồi bông ôm sau đó nằm xuống bên cạnh.
“Sao vậy? Không muốn kiểm tra có ai ở bên cạnh anh không à?”
Cái đầu cô tự động bật dậy ngó mắt vào trong điện thoại làm cho Tần Quốc Trường bật cười thành tiếng, rất tự nhiên di chuyển camera qua khắp nơi trong phòng khách sạn, nói: "Không có nhé, chỉ có mỗi anh thôi.

Yên tĩnh một lúc.
Màn hình cũng yên ổn ở gương mặt Tần Quốc Trường đang cười, một lúc thật lâu, Vỹ Chu Đào tò mò hỏi: “Cậu chủ đang làm gì vậy?”
“Xem mặt em, ngốc quá.”
Vỹ Chu Đào tự khắc lấy mặt ra, lấy tay lau lau mặt, chải chải tóc rối, buồn bực bĩu môi: “Con mới ngủ dậy mà!”
“Anh cũng mới ngủ dậy, trông mặt có ngốc như Chu Đào không?”
“Có!” Vỹ Chu Đào lảnh lót nói: “Mặt cậu chủ ngố!”
“Phải không? Không được lấy thù tư tính thù riêng đâu đấy!” Tần Quốc Trường nửa đùa nửa thật nhắc nhở Chu Đào.

Cô nhóc bị ghẹo muốn phát bực: “Cậu chủ chê con ngố trước làm gì!”
Yên tĩnh một lúc.
Vỹ Chu Đào thấy có cảm giác giống như Tần Quốc Trường đang chờ cô trả lời thật lòng, ừ thì cũng xuất chúng, cô ngồi dậy chải chải lại tóc, phụng phịu má, giọng dỗi dỗi: “Cậu chủ đẹp thiệt nhưng mà cậu chủ nói con ngốc, con không thích!”
“Thế mắng anh đi!” Tần Quốc Trường cười ôn nhu: “Mắng cái gì mà ‘i miss you so much’ ấy, nghĩa là gì, hửm?”
“…” Bị Tần Quốc Trường phanh phui, anh còn cố ý chất vấn vì cô nghĩ xấu cho anh.

Sắc mặt Vỹ Chu Đào còn đang mờ mịt, môi hơi há, mấy giây sau mới chần chừ nói: “Cậu chủ biết mà còn hỏi con…”
“Không biết, làm sao anh biết được! Anh không hiểu mấy câu đấy!”
Vỹ Chu Đào nhìn điện thoại dưới nệm, ngồi bẹp mông, trong khung hình của cô ló được mỗi cái cằm tròn với môi đỏ đang bĩu ra, cặp mắt tròn xoe.

Cô tỏ ra giận dỗi: “Bà nội dạy con mà, con đâu biết! Cậu chủ muốn biết thì đi hỏi bà đi.”
Khoé miệng Tần Quốc Trường toạc muốn đến mang tai, cười không thấy mắt, khúc khích vang vang vào tai Vỹ Chu Đào: “Sao mà cứ dễ bị lừa thế này, lỡ như anh đi lâu một chút, bà nói anh có vợ đẹp ở đây em cũng tin sao, hử?”
Miên Chỉ Miêu ũ rũ không đáp.
“Giờ nói anh nghe đi, ‘i miss you so much’ nghĩa là gì?”

Chần chừ nửa ngày, Vỹ Chu Đào mới thốt lên, giọng miễn cưỡng: “Đồ khốn kiếp!”
“Hả?” Tần Quốc Trường câm bặt nửa ngày: “Bà nói với em như vậy?”
Cô không phản ứng.
“Em cũng nghe lời mắng anh như vậy?”
Vỹ Chu Đào cảm giác có hơi sai từ phía của chính mình nên không dám nói gì thêm.
“Được lắm, Chu Đào! Muốn hoa à? Anh đặt hết rồi đấy, nhưng mà bởi vì ‘đồ khốn kiếp’ là đồ khốn kiếp, anh đem hoa về cắm xuống đất, không tặng Chu Đào nữa!”
“Ơ…”
“Tạm biệt em!” Tần Quốc Trường ngắt máy một cái “rụp”.
Vỹ Chu Đào vốn đã không rành về việc sử dụng thiết bị di động, Tần Quốc Trường còn không nói gì cắt đứt liên lạc với cô.

Cô lúc này giống như đi trong màn đêm, mò được gì cũng cố nắm lấy, ngốc ngốc nghếch nghếch xụ hết cả má.
Chốc lát, điện thoại rung lên một lần nữa.

Vỹ Chu Đào cứ như đã thấy được ánh sáng, lập tức với lấy, ấn nút nhận máy, lảnh lót gọi: “Cậu chủ!”
“Bà vừa nói nghĩa câu đó không phải như vậy!” Tần Quốc Trường lúc này đã đặt điện thoại trên giá quần áo, anh đứng xoay lưng mặt đối diện với bồn rửa mặt phong cách Châu Âu, tay nặn kem đánh răng, nhàn nhạt nói: “Nó có nghĩa là ‘em nhớ anh rất nhiều’.

Chu Đào nhớ anh, đúng không?”
“…”
“Hửm?” Tần Quốc Trường xoay người đối diện với màn hình điện thoại, nhướng mày: “Có nhớ anh không?”
Vỹ Chu Đào im lặng không nói.
Một lúc sau, cô tuyên bố: “Khi nào cậu chủ về con mới nói chuyện với cậu nữa! Cậu đi làm mà trong đầu cậu bây giờ toàn là yêu đương không à!”
Tần Quốc Trường đang chải răng, tay vẫn hoạt động nhịp nhàng, mặt ngơ ngác, chờ đánh răng xong mới lên tiếng: “Sao em biết trong đầu anh toàn là yêu đương?”
“Cậu chủ hôm qua toàn là nhắn tin tìm con, hôm nay gọi cho con cũng là hỏi con có nhớ cậu chủ không!” Vỹ Chu Đào đem tội của anh phơi bày hết ra: “Mà á, không phải một lần đâu, từ lúc mà cậu chủ cho con ngủ chung ấy, cậu chủ chẳng chịu đi làm sớm nữa, rồi gấp về không chịu tăng ca! Lúc trước cậu toàn là bắt con đem đồ ăn tới, bây giờ cậu lười làm việc rồi!”
Tần Quốc Trường…
“Cậu chủ ở đó siêng làm việc đi! Nếu không con mách bà đó!” Vỹ Chu Đào đột nhiên suy ra được tận một núi hành vi của Tần Quốc Trường, toàn bộ đều là những cử chỉ mập mờ, lười biếng, cả ngày ngoài tìm Chu Đào ra thì anh giống như chẳng chịu làm gì nữa.
Đến nỗi cô thấy mắt anh có chút không đều! Là bởi vì trong đầu chỉ có yêu đương đấy! Cô biết tất.

“Mách bà cơ đấy, anh có người yê…” “Tút” Chưa kịp dứt lời, Vỹ Chu Đào đã ngắt máy, vẻ mặt trông rất nghiêm chỉnh, lầm bầm nói: “Từ lúc quen nhau là không chịu làm việc gì hết, có ngày cậu chủ chán rồi lập tức tìm vợ bé yêu đương mãi cho xem!”
Vỹ Chu Đào sau đó tắt đèn phòng, lấy điện thoại chụp một bức ảnh vu vơ có đèn chùm pha lê trên đầu, gửi cho Tần Quốc Trường kèm theo đoạn voice ngắn: “Cậu chủ ngủ ngon!”
Bên kia gửi tin hồi đáp: “Nói ‘i love you so much’, có nghĩa là ‘ngủ ngon’”.
Vỹ Chu Đào vừa nãy mắng trong đầu Tần Quốc Trường chỉ có yêu đương, lúc này nhận được tin nhắn giọng anh nói chuyện lại cười khúc khích.

Chợt nhận ra điều không đúng, cô nói: “Sao cậu chủ nói cậu chủ không biết tiếng ngoại ngữ?”
“Bà nội vừa dạy cho anh!”
Hai bên không có động tĩnh một lúc.
Vỹ Chu Đào lẩm nhẩm học xong câu nói vừa rồi, mềm mềm ngọt ngọt phát âm: “I love you so much! Cậu chủ ngủ ngon nha!”
“Chụt, anh cũng yêu em!” Tần Quốc Trường bonus hẳn cho cô một nụ hôn.

Sau đó chẳng còn phản hồi gì nữa, cô nghe đến sến sẫm, da gà da vịt nổi hết cả lên.
***
Vỹ Chu Đào qua ngày hôm sau và hôm sau nữa đều không chủ động tìm đến Tần Quốc Trường.

Cô cả ngày ở trong thư phòng dọn dẹp sách cũ, đem những quyển chủ nhà lười biếng đọc dở dang và những quyển chưa hề chạm đến xếp lên bàn.
Thỉnh thoảng khi nghe thấy chuông điện thoại reo, cô nhận máy, nói bản thân vô cùng bận rộn: “Con đang dọn nhà, cậu chủ làm việc tiếp đi!”
“Cũng phải nghỉ ngơi chứ, giờ ngủ rồi, Chu Đào hát cho anh nghe được không?” Đối phương hiện trời bên kia là màn đêm, dường như có uống chút rượu, nằm trên giường lười biếng ngân dài giọng: “Không có Chu Đào chán chết đi được, ngày mai anh về sớm, Chu Đào đón anh nhé?”
Vỹ Chu Đào giọng điệu ngọt ngào: “Con đón cậu chủ ở đâu?”
“Trước cổng.”
“Dạ.” Cô nói: “Vậy cậu chủ ngủ đi, ngày mai con nấu cơm chờ cậu về!”
Đuôi mắt Tần Quốc Trường cong cong hình lưỡi liềm, ngữ điệu thần bí khó đoán: “Sẽ nấu món gì cho anh?”
“Ưm…” Cô trầm ngâm suy nghĩ: “Con nấu cơm gà cho cậu chủ nha? Hay cậu muốn ăn cái gì?”
“Nước ép đào, được không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi