HẬU VIỆN CỦA NAM CHỦ "BỐC CHÁY" RỒ


Uất Trì Li sớm đoán được bà ta sẽ nói những lời này, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên, ôn hòa nói: "Tổ mẫu nói đùa, Lục Vân Khuê làm sai, bày mưu muốn hại Lâm đại nhân, hắn ta dù gì cũng là quan ngũ phẩm, làm sao có thể dung túng cho người muốn hại hắn? Đừng nói là kêu ta đi, việc này cho dù là cha ta đi e rằng đều không có cách".
"Ta không cần biết, Khuê nhi cùng ngươi là phu thê có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, việc này người cần phải giải quyết cho thật tốt" – Lão thái bà vỗ bàn một cái, chém đinh chặt sắt nói.
Uất Trì Li nhướng nhướng mày, thầm nghĩ lão thái bà này đúng là bà của Lục Vân Khuê, đều là bộ dáng không biết xấu hổ như nhau.
"Tổ mẫu nói cũng đúng, nhưng việc này ta có lòng thì cũng không có sức làm, chưa nói hắn tính tình cổ quái, nhất định phải tặng thứ có giá trị hoặc là thứ hắn thích..." – Biểu tình của Uất Trì Li thập phần khó xử.
"Vậy thì lấy bạc đi, vàng bạc châu báu cảu ngươi cũng không thiếu" – Lão thái bà nói.
Uất Trì Li sắp bị bộ dáng đoan chính của bà ta chọc cười rồi, lấy hết tài sản của nàng không ngừng tay, đây chẳng phải là muốn bào mòn hết tất cả của nàng sao?
Nàng cố gắng kìm nén tức giận trong lòng, bình tĩnh nói: "Nhưng mà tổ mẫu, bây giờ ta làm gì có nhiều tiền bạc trên người như vậy, đều bị ngài lấy đi hết rồi còn đâu? Hơn nữa bình thương Lý Thương đã sống cuộc sống xa xỉ, chắc hẳn không cần vàng bạc đâu, nhưng là hắn rất yêu thích thư họa có tiếng.

Khi nãy ta chợt nhớ, những thức mà ta đem đến đây có một bức họa tên là 《Liên hoa đồ》, là bức họa của một danh sĩ nổi tiếng ở tiền triều vẽ, nếu như lấy bức họa đó đem đi tặng, thì việc này cũng đơn giản đi nhiều".
Lão thái bà dùng đôi mắt hí nhìn chầm chầm Uất Trì Li, không biết trong lòng nàng đang tính toán cái gì.
Trong lòng Uất Trì Li cực kì lo lắng, nếu như Tứ hoàng tử không đến thì vở kịch này không thể diễn được nữa.
Đang nghĩ Tào Tháo thì Tào Tháo đến, ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng "Tham kiếm Tứ hoàng tử", sau đó cửa bị người đẩy ra, Thẩm Sơ mặc trường bào lam nhạt sải bước vào trong, mang theo hơi thở tươi mát từ bên ngoài đi đến.
Rốt cuộc mùi ẩm mốc trong phòng cũng đã thoáng đi một chút, Uất Trì Li cũng coi thở nhẹ ra một hơi, cũng may vị huynh đệ này vẫn giữ lời hứa
Lão thái bà bị tiếng người đến dọa sợ một hồi, lại thấy người đến đường đường là Tân Nhiênứ hoàng tử, bị dọa đến nổi thiếu chút là ngất xĩu, vội loạng choạng trượt chân ngã xuống đất: "Lão gặp qua Tứ hoàng tử".
"Không cần đa lễ" – Thẩm Sơ đưa tay đỡ bà ta, nghiêng ánh mắt nhìn Liễu La Y.
Uất Trì Li ho khan một tiếng, đẩy Liễu La Y đang đứng phía sau mình một chút, Thẩm Sơ lúc này dường như mới nhìn đến bộ dáng Uất Trì Li, hướng nàng mỉm cười.
"Tổ mẫu không cần phải làm cái đại lễ lớn như vậy, Tứ hoàng tử vốn dĩ tìm ta bàn chuyện hàng thương của hai nước, chỉ là giữa chừng bị ngài gọi qua, cho nên hắn cũng tiện đến đây.


Có đúng hay không, Tứ hoàng tử?"
Thẩm Sơ sửng sốt một hồi, sau đó cười đến quang đảng: "Đúng đúng đúng, ta khắp nơi tìm Uất Trì công chúa nhưng không thấy, tiện đường nên đến đây, thật làm phiền".
Lão thái bà ngây ngốc lấy lại bình tĩnh, đây là lần đầu tiên bà ta gặp được hoàng thất Đại Yến, lo lắng đến nổi xuất mồ hôi, dẫn đến ánh mắt nhìn Uất Trì Li cũng có một tia sợ hãi.
"Khi nãy chúng ta nói đến đâu rồi? À đúng rồi, mời tổ mẫu dẫn ta đến nơi tìm bức thư họa đó, được đặt trong rương đồ mà ta mang đến đây".
Lão thái bà nhìn xem Thẩm Sơ, lại nhìn sang Uất Trì Li, đôi mắt nhỏ của bà ta đảo quanh sợ Uất Trì Li đang có âm mưu gì đó.
"Nếu như không tìm được món đồ thích hợp, vậy Lục Vân Khuê có thể phải đợi thêm hơn ba năm nữa rồi" – Uất Trì Li nói, nàng hạ giọng đè thấp, mang theo cổ tư vị uy hiếp.
"Lão đi lấy" – Lão thái bà nhượng bộ, lê đôi chân đi ra ngoài cửa.
Bà ta cất những món đồ đó rất cẩn thận kín đáo, lúc nào cũng mang chìa khóa theo bên mình, chính là đề phòng người khác ngấp nghé, làm sao có thể đơn giản để cho cái tên man di đó biết được vị trí.
Uất Trì Li nhìn một cái đã biết trong lòng bà ta đang nghĩ gì, tromg tâm thầm cười, liền nói: "Vậy làm phiền tổ mẫu đem rương đồ trực tiếp đến đây, trong rương có chìa khóa, chỉ có ta mới mở được.

Nếu như tổ mẫu không vác đến được thì gọi một vài người hầu cùng ngài làm".
Lão thái bà đột ngột dừng bước chân, trong lòng hoảng không thôi, bà ta coi vàng bạc như mạng, làm sao có thể để cho hạ nhân trong nhà biết được nơi cất giấu tài sản ở đâu?
Không biết bao lâu Khuê nhi mới về, ta làm gì mới tốt đây.
Lão thái bà khồng ngừng mắng chửi Uất Trì Li trong lòng, nếu không phải nàng muốn cái gì liên hoa đồ còn mời Tứ hoàng tử đến, thì làm sao bản thân hoảng đến như vậy!
"Tứ hoàng tử còn đang chờ ta, tổ mẫu không nên để cho Tứ hoàng tử đợi quá lâu.


Danh sách tiến cử hai ngày nữa sẽ được giao lên cho Hoàng thượng xem, nếu như còn chần chừ, thì sẽ không còn cơ hội đâu" – Uất Trì Li nói.
Lão thái bà nhất thời hoảng loạn, bà ta trước nay không nghĩ chuyện này lại lớn như vậy, bị Uất Trì Li ép đến trong lòng bối rối, thỏa hiệp nói: "Đi cùng với ta".
Uất Trì Li xoay đầu cho Liễu La Y một ánh mắt, Liễu La Y thoáng cái loạn hô hấp, quay mặt sang hướng khác.
Cả một đám người đi cùng với lão thái bà theo con đường nhỏ trong phủ quẹo tới quẹo lui rất nhiều hướng, lúc này mới nhìn thấy một kho củi, lão thái bà nhờ sự dìu đỡ của bà tử đi xuống, châm một cây nến.
Bởi vì sợ hạ nhân khác nhìn thấy, bà ta chỉ mang bà tử thân cận bên cạnh theo.
Uất Trì Li cùng đi vào, chỉ thấy bà tử kia thở hổn hển mở một cái thùng lớn dưới đất, lộ ra một thông đạo tròn tròn.
Uất Trì Li khóe miệng giật giật, đây là lần đầu tiên nàng thấy vàng bạc châu báu được cất ở nơi như thế này, quả nhiên là một gia đình nhà quan nhỏ, có tiền nhưng không dám tiêu, chỉ có thể giống như chuột giấu đồ khắp nơi.
Cũng may bà ta đem đồ giấu đi đều lôi lên hết, như thế này thì lấy lại càng dễ dàng.
Thẩm Sơ cũng chưa bao giờ thấy tình cảnh như này, hắn đứng trước thông đạo, nhìn lão thái bà từ từ đi vào trong, vẻ mặt thập phần không tự nhiên.
"Tứ hoàng tử, giúp ta canh chừng nàng" – Uất Trì Li vỗ vỗ Thẩm Sơ, sau đó trực tiếp một tay chống đất, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Nghe vậy, Thẩm Sơ vui vẻ gật đầu, sau đó khuôn mặt hồng hồng đứng lại gần Liễu La Y, nhưng Liễu La Y nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn chầm chầm Uất Trì Li nhảy xuống dưới, không nói gì.
Bên trong hầm tuy rằng chật hẹp nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, những chiếc rương lần lượt được xếp chồng lên nhau, ngay ngắn gọn gàng.
Uất Trì Li tiện tay mở một cái rương ra, mấy thỏi vàng bên trong làm nàng thiếu chút muốn mù mắt, nàng kinh ngạc cầm lên sờ sờ, cảm giác rất tuyệt.
Nhiều tiền như vậy! miệng Uất Trì Li thiếu điều không ngậm lại được.
Lão thái bà thấy nàng như vậy, vội vàng lảo đảo chạy đến, cầm lấy thỏi vàng trên tay nàng ôm vào trong lòng bảo hộ, trố mắt nói: "Bức họa ơ chỗ nào?"
Uất Trì Li không tỏ ý kiến nhún vai, đột nhiên nàng ngẩng đầu hướng phía bên ngoài cửa hầm hét lớn: "Tân Nhiên, ngươi còn không mau gọi người, đến chuyển đồ đi!"
Bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân hổn loạn, Tân Nhiên dẫn đến một đám thị vệ cung đình, hưng phấn nhảy xuống xoắn tay áo lên khiêng đồ đi.

Lão thái bà muốn ngất, bà ta một tay ôm ngực, tay còn lại tiến đến nắm lấy Uất Trì Li: "Ngươi tiện nhân, man di! Giữa thanh thiên bạch nhật cướp đồ đi, tính kế lão, ngươi ngươi!".
Uất Trì Li lùi lại vài bước, làm cho bà ta bắt vào không khí, loạng choạng ngã xuống đất co thành một đoàn.
"Ngươi đừng đụng ta, ta không động thủ với người già, đây là do ngươi tự té" – Uất Trì Li nhanh chóng thu tay về, nép vào góc tường.
Người mà Thẩm Sơ mang đến đều là thị vệ hoàng cung, võ công cao cường, chuyển vài rương đồ một cách dễ dàng không bao lâu cả căn hầm đều trống rỗng, chỉ chừa lại một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ từ đằng hương, được đặt yến ắng ngay gốc.
Uất Trì Li bước tới, cầm chiếc hộp lên mở ra, bên trong là một sắp giấy dày khế đất khế nhà, Uất Trì Li cầm lấy một tờ lên xem thử, vui vẻ đến nổi cười thành tiếng, thật sự không tốn công sức để lấy lại tất cả a, Lục Vân Khuê cùng lão thái bà quả là cẩn thận từng li từng tí, những vật phẩm nhỉ như khế đất đều cất giấu ở đây.
Thật là làm cho nàng đỡ tốn công hơn rất nhiều.
Uất Trì Li vui vẻ ôm chiếc hộp nhỏ nhảy ra ngoài, bay khỏi thông đạo, lão thái bà nhìn thấy những món tài sản mà mình khổ cực cất giấu tất cả đều không còn, nhất thời lủa giận công tâm, trực tiếp ngất xĩu trên mặt đất.
"Những thứ này, đều là của ngươi?" – Thẩm Sơ cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn những chiếc rương lớn nhỏ được mang đến trước mặt hắn, há to miệng ngạc nhiên.
"Đó là đương nhiên.

Cuối cùng vật cũng về với chủ rồi, hôm nay may mắn có sự giúp đỡ của Tứ hoàng tử, ngày khác đợi ta sắp xếp ổn thỏa sẽ mời ngươi uống rượu, mong Tứ hoàng tử sẽ nể mặt" – Uất Trì Li cười nói.
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi" – Thẩm Sơ gật đầu.
Đúng lúc này, cánh cửa bị người một cước đá tung ra, Lục Vân Khuê thở hổn hển bước vào, hắn liếc mắt một cái nhìn thông đạo đã mở ra, nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Uất Trì Li.
"Uất Trì Li, ngươi có gan thật lớn!"
Uất Trì Li không nhịn được cười, nàng phủi bụi trên tay áo rồi tìm một chỗ ngồi xuống: "Ta chẳng qua chỉ là lấy lại những thứ thuộc về mình thôi, có vấn đề gì sao? Đại Yến cũng không có đạo lý là tất cả của hồi môn của nữ tử thành thân đều đưa cho nam nhân, ở Băc vực cảu ta càng không có chuyện này, suy cho cùng trên đời này cũng đâu có nam nhân nào da mặt dày giống như ngươi".
Lục Vân Khuê chỉ vào Uất Trì Li, tức giận đến mặt đỏ cả lên, mà không biết phải phản bác như thế nào.
"À, đúng rồi, đúng dịp hôm nay có Tứ hoàng tử ở đây, chúng ta giải quyết mọi chuyện cho xong đi" – Uất Trì Li từ trong tay áo lấy gia một tờ giấy, đặt ngay ngắn trên bàn, "hòa ly".
"Cái gì?" – Lục Vân Khuê nghe xong kích động đi tới, muốn vươn tay nắm lấy cánh tay của Uất Trì Li, Uất Trì Li đương nhiên không cho hắn cơ hội, nàng lập tức ngả người ra sau, một chân đạp Lục Vân Khuê văng ra.
Lục Vân Khuê lảo đảo lùi lại hai bước, ngồi bệt xuống đất.
Thẩm Sơ đưa tay phủi phủi bụi bay lên, vẻ mặt ghét bỏ cách xa một chút.

"Đừng kích động, thư hòa ly ta đã chuẩn bị tốt rồi, ngươi chỉ cần ấn tay một cái là được, có Tứ đứng ra làm người chứng kiến, đối với bên ngoài cũng dễ nói chuyện hơn" – Uất Trì Li mỉm cười đắc ý, đưa mực đóng dấu cho Lục Vân Khuê.
"Uất Trì Li, ngươi đừng hòng! ở Đại Yên hòa ly cần phải có nam tử đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đạt được điều đó!" – Lục Vân Khuê bò đứng dậy nghiến răng nghiến lợi nói.
Uất Trì Li cười chế giễu hắn ta một trận, sau đó nghiêng đầu nhìn Tân Nhiên gật đầu một cái, Tân Nhiên ngầm hiểu đi đến bên cửa đóng chặt cửa phòng củi lại, nhân tiện còn đánh rơi ổ khóa.
"Uất Trì Li ngươi muốn làm gì? Nếu như ngươi dám, thả ta ra! Buông tay!" – Lục Vân Khuê tức giận vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm hãm của Uất Trì Li.
Uất Trì Li lười biếng nói chuyện với hắn, một tay dùng đao kề trên vai hắn, sau đó đá hắn một cái, Lục Vân Khuê kêu thảm một tiếng, hai chân quỳ xuống.
"Hôm nay ngươi xong đời rồi, đừng hòng kêu người, ngoài cửa có người của Tứ hoàng tử canh gác" – Uất Trì Li mở miệng nói, cười đến rất vui vẻ.
"Ngươi không tuân thủ nữ tắc như vậy, dám cùng với người khác tư thông, ngươi..." – Hắn chưa nói hết lời thì đã bị Uất Trì Li đá một cái vào lưng, ngã lăn ra đất.
"Tứ hoàng tử, hắn mắng ngươi tư thông" – Uất Trì Li ngẩng đầu, mặt vô biểu tình nhìn Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ bị loạt động tác của Uất Trì Li dọa sợ đến toát mồ hôi, không thể không lùi lại hai bước, nhìn Uất Trì Li cảnh giác.
"Ngươi xem, bây giờ đến cả Tứ hoàng tử ngươi cũng dám đắc tội" – Uất Trì Li cười tít mắt nói, sau đó cưỡng chế nắm lấy tay hắn ta, ấn chuẩn xác xuống thư hòa ly.
"Không, không, Uất Trì Li! Ngươi muốn hủy hoại ta!" – Lục Vân Khuê giận dữ hét to, hắn chống đỡ thân thể muốn đứng dậy, lại bị Uất Trì Li đạp một cái nữa té xuống đất.
Hắn khổ tâm lên kế hoạch cẩn thận tất cả đều không còn, tiền không còn, người không còn, cơ hội thăng quan cũng không còn.
Lục Vân Khuê hét lên một trận, sau đó không nói gì nữa, chỉ nhìn chầm chầm vào bức tường trước mặt với ánh mắt trống rỗng.
Uất Trì Li lạnh lùng nhìn hắn, hừ một tiếng, nàng ghé sát vào lỗ tay Lục Vân Khuê nói nhỏ: "Ta chẳng qua chỉ là muốn hòa ly thôi, ngươi vốn dĩ không bị đánh đâu".
"Nhưng ai bảo ngươi ức hiếp Liễu La Y như thế kia, yêu một người có ý nghĩa như thế nào, ngươi hiểu sao? Ngươi không hiểu, xem người khác thành đồ vật muốn chiếm hữu, đáng đời ngươi".
Lục Vân Khuê nghe thế, run rẩy thân mình nhìn về phía Liễu La Y.
Hắn từ từ vươn tay ra.
Liễu La Y lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt chứa đầy hận ý, lùi lại phía sau vài bước, Thẩm Sơ nhìn thấy được cơ hội vội chắn tầm mắt trước Liễu La Y.
Uất Trì Li trợn tròn mắt, tiến lên trước chen đẩy hắn ra, nhẹ nhàng kéo Liễu La Y hộ ở sau lưng mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi