HẬU VIỆN CỦA NAM CHỦ BỐC CHÁY RỒI


Chỗ này tuy vẫn náo nhiệt, nhưng lại nằm ở góc đường, hàng quán hai bên đường vẫn chưa mở cửa, ở giữa còn có một con hẻm sâu, rõ ràng là hẻo lánh hơn những nơi khác.
Uất Trì Li vỗ vào người mình thật mạnh, nàng cho rằng ở kinh thành sẽ không gặp nguy hiểm, là do nàng quá sơ ý rồi!
Hai bên hàng quán không có ai, nàng vội chộp một đại gia bên kia đường dường như nãy giờ hắn không nhúc nhích, hỏi: "Khi nãy ngài có nhìn thấy bạch y cô nương nào không, nàng đứng ở chỗ này".
Đại gia lắc đầu, sau đó né Uất Trì Li như né tà.
Nhất thời chân tay Uất Trì Li đều luống cuống lên, nàng hít một hơi thật sâu, trấn an bản thân bình tĩnh lại, nếu như Liễu La Y thật sự bị người bắt cóc, nàng không được hoang mang rối loạn.
Ở kinh thành Liễu La Y không có kẻ thù, ai lại muốn bắt nàng ấy chứ, là Lục Vân Khuê sao.
Nhưng mà rất nhanh nàng đã gạt bỏ suy nghĩ này đi, có thể bắt người ở nơi đông người như thế này, không làm cho người khác chú ý, tuyệt đối là cao thủ của cao thủ, đê hèn như Lục Vân Khuê vốn dĩ không có bản lĩnh này.
Nhưng kinh thành vốn to như thế, nàng đi đâu tìm đây.
Uất Trì Li ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, quan sát dưới đất từ đường lớn rời đi là không có khả năng, hẻm nhỏ, cuối hẻm có một quầy hàng bánh bao, rời đi bằng một con hẻm khác, trên mái nhà vẫn còn lượn lờ khói bếp, đi từ đó chắc chắn sẽ gây sự chú ý, cũng không có khả năng.
Chỉ có bức tường chắn hai bên con hẻm, nếu như khinh công đủ tốt mang theo một cô nương vẫn có thể nhẹ nhẹ nhàng vượt qua, nàng tiến về phía trước hai bước, đúng lúc chú ý tới dưới góc tường có vài giọt máu tươi mới đã sẫm màu.
Hẳn là do Liễu La Y lưu lại, nàng ấy bị thương rồi! Uất Trì Li cảm thấy trái tim mình như bị ai đó nhéo hai cái, nàng liền vội vàng tiến tới, còn may, vết máu chảy ra không lớn.
Máu ít nhưng nó cũng giúp chỉ đường cho nàng, Uất Trì Li mím môi, trực tiếp vận khinh công, nhảy cả người đi tới.
Trong sân nơi đó có đặt một bàn đá, trên đó có đặt nghiên mực than chì, đây là trường học bên ngoài huyện, nhưng mà hôm nay dường như không có ai đi học.
Uất Trì Li tiến lên vài bước, thì ánh mắt sắc bén nhìn thấy trên mặt đất có một vệt máu.
Nàng mở to hai mắt, đi theo hướng vệt máu kéo dài, nàng lại nhảy lên một bức tường khác, ra tới đường đi thì rõ ràng máu đã ít đi rất nhiều, nàng cứ theo đó đi một đoạn ngắn nữa, liền hoàn toàn bị đứt đoạn không nhìn thấy vệt máu nào nữa.
Đáng chết, nàng tức giận đá mạnh vào bức tường bên cạnh, cú đá này lực đạo có chút mạnh, làm cho búc tường rung chuyển một chút, thậm chí nửa viên gạch đá cũng rớt xuống.
Uất Trì Li lập tức có phản ứng, ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Nơi này là nhà ở, những chỗ khác gạch ngói có chút cũ, nhưng vẫn không đến mức độ bị một cú đạp thì liền lung lay đến gạch cũng rơi ra, gần như sắp đổ.

Nơi đây chắc hẳn không có ai ở, nàng không nghĩ nhiều nhấc chân đi vào trong, ai biết ngay khi vừa đi băng qua tường liền có hai đạo ám tiễn bắn lại đây, trong nháy mắt nó đã đến trước mắt Uất Trì Li.
Uất Trì Li không kịp suy nghĩ thân thể đã phản ứng ngay, nàng luồn vào giữa, có chút khó khăn né hai mũi tên kia.
Tránh được xong đại não nàng dường như cũng bắt kịp nhịp, Uất Trì Li lăn một vòng trên mặt đất, trốn vào sau cái thùng to trong sân.
Xung quanh một trận yên tĩnh.
Xem ra nấp ở nơi này là thích hợp Uất Trì Li hít một hơi thật sâu, làm cho trái tim đang đập loạn của bản thân bình tĩnh lại.
Cũng may kiếp trước nàng có năng lực thích ứng và rèn luyện tâm lý cực cao, hiện tại đột nhiên liền phải đối mặt với tình huống một mất một còn, nên rất nhanh đã chấp nhận được.
Bên cạnh đó cũng rất may nhờ vào phản ứng cơ thể trong nhiều năm luyện tập của vị công chúa này, nếu không thì nàng đã mất mạng rồi, sợ là so với Liễu La Y còn chết nhanh hơn.
Viện tử này nhìn đã biết lâu rồi không có người ở, dưới đất toàn là bui bặm và lá rơi, phía trước nhà càng thêm dột nát, cửa sổ đều bị người khác thô bạo chặt mất một nửa, bên trong tối ôm, giống như tìm tàng vô vàn nguy hiểm.
Uất Trì Li nhặt vài họn đá dưới đất lên, ném đi.
Vẫn là một trận yên tĩnh.
Nàng cảm thấy trái tim của bản thân đập nhanh đến nổi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từ khi đến cổ đại, nàng dường như đã thử hầu hết những chuyện mà trước đây nàng chỉ dám nghĩ, hiện tại màn kịch bắt cốc trên phim truyền hình thường thấy nàng cũng đã gặp luôn rồi.
Kích thích.
Lúc Liễu La Y tỉnh lại, xung quanh toàn là bóng tối, không có một ai, nàng đang nằm ngửa trên mặt đất, cánh tay bị dây thừng trói lại.
Trước khi hôn mê cấp bách làm tay bị thương, máu cũng đã đóng vảy rồi.
Trong một khoảnh khắc, nàng tưởng như bản thân đã một lần nữa rơi vào những tháng ngày đen tối kia, tuyệt vọng cực đại bao trùm lấy nàng, viền mắt lập tức nóng lên.
Không, sẽ không đâu, bây giờ nàng không còn một mình nữa.

Uất Trì Li sẽ cứu nàng.
Giống như rất nhiều, rất nhiều lần trước kia.

Nàng, sẽ chứ?
Liễu La Y nằm trên mặt đất yên lặng một hồi, đợi bản thân phục hồi khí lực rồi thì nàng liền liều mạng ngồi dậy, sau đó cuối đầu xuống dụi vào đầu gối lau đi nước mắt ấm nóng trong viền mắt.
Nàng cần phải kiên cường mới được, giống như Uất Trì Li vậy.
Nơi giam giữ nàng dường như là một căn phòng trống, nàng động đậy, trên mặt đất có những con chuột chạy đi, Liễu La Y chịu đựng cảm giác buồn nôn và sợ hãi, nhờ vào bức tường kế bên mà bò đứng lên.
Nàng không nghe thấy tiếng người nào, Liễu La Y nắm chặt tay, đi mò theo căn phòng một lần, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong phòng không có người.
Bên ngoài cửa có vẻ bị khóa, Liễu La Y dùng thân mình đẩy nhẹ, quả nhiên là bị khóa.
Nàng biết bản thân tạm thời an toàn, liền không nhúc nhích nữa, mà tìm một góc trong phòng trốn vào, đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến những tiếng sột soạt, có một luồn sáng xuyên vào, cửa đột nhiên mở ra.
Thân thể Liễu La Y cứng nhắc, nhưng thật lâu sau không có ai bước vào cả.
Nàng không muốn ngồi chờ chết do đó từ từ di chuyển, luôn cảnh giác có người đột nhiên xông vào tấn công nàng hoặc dứt khoát giết nàng.
Bất quá những điều ở trên không có xảy ra, nàng đã an toàn di chuyển đến cửa.
Liễu La Y nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, có phải bọn chúng phát hiện mình bắt lầm người hay không, nên muốn thả nàng? Nàng chầm chậm đi về trước, nhưng đột nhiên lại dừng lại.
Không đúng.
Thật sự quá kì quái, bắt nàng, lại thả nàng, nếu như bắt sai người lúc này vì sao còn phải khóa cửa?
Bọn chúng muốn dụ nàng đi ra ngoài, còn về vì sao phải làm vậy, nàng không biết, nhưng nàng biết là nàng tuyệt không thể thuận theo ý bọn chúng được.
Liễu La Y đứng ở nơi đó, yên tĩnh đợi đôi chân của bản thân không còn run rẩy kịch liệt như thế, mới dám di chuyển trở về chỗ cũ.

Nàng không chạy nữa, nàng cứ đợi như thế này đi.
Nàng đã không mong Uất Trì Li đến cứu nàng nữa rồi, những kẻ này bắt rồi thả nàng, nhất định có âm mưu, nói không chừng chính là muốn dụ Uất Trì Li đến.
Nếu như thật sự là như vậy, nàng thà rằng bây giờ Uất Trì Li đang ở trong phủ ngủ một giấc.

Cùng lúc này, Uất Trì Li đang nấp sau thùng nước, thở phào một hơi thật to.
Khi nãy nàng rõ ràng thấy một hắc y nhân từ một căn phòng khác bước ra nghênh ngang, sau đó lặng lẻ mở khóa cửa.
Nàng có thể khẳng định Liễu La Y đang ở bên trong, khi nãy nếu như Liễu La Y nóng lòng đi ra, mũi tên liền bắn về phía Liễu La Y rồi, mà nàng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc kệ.
Đến lúc đó, nàng vì cứu người mà khôn có cách nào phòng bị, cơ hồ sẽ chết hoặc bị thương.

Tính toán thật sự rất độc ác, nàng cũng thấy được góc áo bạch y của nàng ấy lay động trước cửa.

Thật may Liễu La Y thông minh, không có tiến lên trước.
Nhưng mà có rất nhiều nghi vấn ở đây, nếu như thật sự muốn nhấm đến mình trực tiếp bắt Liễu La Y đến uy hiếp, chẳng phải nhanh hơn sao, tại sao phải phí công khổ tâm như vậy làm gì?
Trừ khi bọn chúng vốn dĩ không muốn làm hại Liễu La Y, lại không chắc một lần hành động có thể bắt được nàng, Uất Trì Li thầm nghĩ.
Nàng lập tức thoải mái một chút, đặt mông ngồi xuống đất, lấy ra một phần thịt để trong ngực ra, cắn một miếng, hương thơm của hàng bánh bao Tào gia rất nhanh đã tràn ngập khắp sân.
Phía bên kia, đám người áo đen chen chúc đang ẩn nấp trong căn phòng bỏ hoang bắt đầu nóng nảy bất an lên.
"Đại ca, nàng tại sao vẫn còn ăn vậy?" – Một tên thấp giọng hỏi.
"Câm miệng, làm sao ta biết được!" – Nam tử được gọi là đại ca đó nói với giọng tức giận, hắn không ngờ hai cái nha đầu kia đều thông minh như vậy, hơn nữa còn bình tĩnh hơn hắn.
Bây giờ một người đang ăn bánh, một người ngủ trong phòng, ngược lại bọn nam tử hắn mới là người khổ.
"Lão tứ, tối nay nếu ngươi không rửa chân, khi ta trở về sẽ ấn đầu ngươi xuống mương!" – Lão đại đeo mặt nạ khi nãy vừa nói xong liền đá vào người hắn.
Mùi hôi chân cùng mùi mồ hôi, lại kết hợp thêm mùi thơm của bánh bao, hắn cảm thấy bản thân sắp thoát xác thăng thiên luôn rồi.
"Đại ca, ta không nhịn được nữa, chúng ta cứ tấn công thôi, một cô nương mà thôi, ta đói..." – Lão tứ nhếch miệng nói.
"Im miệng, đó là Bắc vực công chúa, nghe nói võ công cao cường, ngươi ta cùng vài tên lỡ như đối phó không xong làm hỏng việc, trở về sẽ bị Đại nhân trừng phạt!".
"Thế..."
"Câm miệng! Đại nhân đặc biệt căn dặn qua, không được tổn hại bạch y nha đầu kia dù chỉ một sợi tóc".
Một lúc lâu trôi qua, Uất Trì Li đã ăn xong bánh bao nhân thịt, nàng thỏa mãn sờ sờ bụng, lại lấy một củ khoai lang nướng thơm phức trong lòng ra.

Những kẻ bắt cóc:...
Rốt cuộc bùng của tên lão đại ùng ục réo lên, hắn chịu không nổi nữa đẩy lão tứ tránh ra, từ cửa sổ bay ra tới, sau khi những tên còn lại kịp phản ứng liền vội vàng chạy theo.
Lỗ tai Uất Trì Li cử động, liền lộn một vòng, chưa tới một giây, thùng nước trước mắt nàng liền nổ ra, nhất thời một trận bui bay lên.
Một mũi đao từ trong lớp bụi xuyên tới, âm thanh xuyên qua không khí bốn phương tám hướng truyền đến, Uất Trì Li siết chặt sợi dây trên đầu, khống chế thân thể né tránh từng chiêu một, sau đó vận công.
Một luồn khí từ tay nàng mãnh liệt bung ra, trộn lẫn với những mãnh gốm vỡ, như một cơn bão lao về phía những tên đó, nàng mượn thế tiến lên đập củ khoai lang nướng vào mắt tên lão đại kia.
Sự vây công của một đám người cứ như vậy bị phá vỡ, trong nhất thời dường như tên đầu đàn bị đánh làm cho bọn chúng có lỗ hổng.
Chính vào lúc này, tên nấp sau đầu lão tứ lúc này vội hoảng chạy loạn trong sân, sau đó linh cơ liền động xông vào trong phòng, kéo Liễu La Y ra.
Liễu La Y tuy muốn trốn nhưng nàng vốn tay trói gà không chặt, không thể tránh được nam tử kia, hai tay vẫn bị trói bị hắn không thương tiếc lôi đi, xô ngã xuống đất.
Bản thân lão tứ đang vận công, cao hứng giơ tay lên, đồng thời lúc này, một mũi tên bắn khỏi dây cung lúc nãy bị đao của ai cắt, đang bay về phía Liễu La Y.
Liễu La Y mở to mắt vô thức tránh sang một bên, nhưng tốc độ của nàng chậm, mũi tên vẫn lao về phía nàng.
Uất Trì Li ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng này như vậy, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, lúc nàng hoàn toàn không kịp nghĩ gì cơ thể là xông đến, ôn cả người Liễu La Y vào lòng, dùng chút lực cuối cùng lăn sang một bên.
Cảm giác sắc bén của mũi tên đâm vào da thịt khiến nàng nhịn không được rên lên một tiếng, Liễu La Y sửng sờ, nàng dùng sức loạn cựa quậy cố thoát khỏi Uất Trì Li, liền lăn bò đến trước mặt Uất Trì Li.
Nàng cố đưa tay ra muốn bịt lại vết thương, giúp Uất Trì Li cầm máu.
Mặt Uất Trì Li trắng bệt, cười cười nhìn nàng ấy, vươn tay kéo nàng ấy qua, nhẹ giọng nói: "Hoảng cái gì, bắn vào chân, không phải tim.

Ta còn cử động được".
Đau đương nhiên là đau rồi nhưng cũng may không có việc gì lớn, nàng vịn vào tường đứng lên, cố sức dồn lực vào bàn chân còn lại, dùng sức cực lớn của mình vận công.
Sau đó một trận kình phong bay đến chỗ của lão tứ đang chậm phản ứng một nhịp, nện lên mặt của hắn, song vươn tay ôm Liễu La Y, vận công nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường.
Đám người sửng sốt tại chỗ, qua một khắc, lão đại kia mới bò từ trên đất dậy, đá một cái vào chân lão tứ.
"Mẹ nó, kêu ngươi đừng đụng nàng, ngươi không nghe, kêu ngươi rửa chân ngươi cũng không nghe, lão tử thật hận không thể một đao chém chết ngươi!".
Hắn bịt mặt khom lưng nôn khan vì khi nãy bị chiếc giày của lão tứ té văng đến chỗ hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi