HẬU VIỆN CỦA NAM CHỦ BỐC CHÁY RỒI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Uất Trì Điệp ở một bên nhìn Uất Trì Li, phỏng đoán não Uất Trì Li có phải bị họ Liễu kia làm hư rồi hay không, cho người khác tiền còn vui thành bộ dáng thế kia.
Do đó, nàng đối với Liễu La Y càng thêm hiếu kì, trên đời này có người làm cho muội muội của nàng đầu hàng khuất phục không nhiều, nhưng Liễu cô nương này trừ khuôn mặt ra, cũng không nhìn ra được nàng ấy có điểm nào xuất chúng.
Liễu La Y luôn rất mẫn cảm, đương nhiên cảm nhận được ánh mắt thăm dò của Uất Trì Điệp, nàng thanh lãnh quay sang nhìn Uất Trì Điệp một cái, lễ phép gật đầu.
Uất Trì Điệp khịt mũi, quay mặt đi, không nhìn thì không nhìn, nàng ấy cũng đâu có gì hiếm lạ.
Nếu không phải phụ vương một khóc hai nháo ba thắt cổ, lăn lộn qua lại làm phiền đến nàng, nàng có chết cũng không muốn gặp Uất Trì Li.
Mà lúc này ở phía sau xe ngựa, Lâu Nguyệt ngơ ngác nhìn túi tiền trong tay, lại nhìn về phía Uất Trì Li vừa rời đi, móng ngựa làm bụi bay lên đầy đường, trước mắt một phiến mưa bụi lất phất.
Sau khi nàng ta duỗi tay chỉnh lại đầu tóc, liền đeo túi tiền lên rời đi theo hướng ngược lại.
Rất nhanh đã đến trước cửa phủ, Uất Trì Li nhảy xuống xe trước, sau đó vươn tay dìu Liễu La Y, nhưng nàng không ngờ Uất Trì Điệp đã nhảy xuống trước một bước, vô tình đụng phải Liễu La Y đang vươn tay định nắm lấy tay Uất Trì Li.
Liễu La Y kêu lên kinh ngạc, Uất Trì Li thấy vậy vội bước tới, mở hai tay ra bắt lấy Liễu La Y.
Nàng vòng tay ôm lấy eo Liễu La Y, Liễu La Y đặt hay tay lên vai nàng, hai chân chống đất, khoảng cách của hai người lập tức thu hẹp lại, không kịp phản ứng đối mắt nhìn nhau.
Liễu La Y từ mang tai tới cổ lẫn mặt đều đỏ ửng lên, nhưng không hề giãy dụa muốn thoát ra như trước đây, mà nói nhỏ đến mức chỉ có mình Uất Trì Li nghe thấy: "Bỏ ta xuống".
Uất Trì Li ban đầu còn choáng váng, bây giờ nghe thấy lời nàng ấy nói liền buông tay ra, kết quả tay thả ra quá nhanh, Liễu La Y không phòng bị ngã xuống đất, nàng nhíu mày lại, cảm thấy chân phát đau một trận.
"Ngươi không sao chứ?" – Uất Trì Li lo lắng hỏi.
"Không việc gì" – Liễu La Y cuối đầu nói nhỏ, sau đó nhịn đau sải bước đi vào trong.
Uất Trì Li gãi đầu, nhất thời không biết bản thân lại chọc giận Liễu La Y chỗ nào.
Uất Trì Điệp dùng ánh mắt như đang nhìn đồ đần nhìn Uất Trì Li, mở miệng nói: "Ngươi thả người ta xuống còn làm đau người ta".
Vậy nàng ấy chạy cái gì? Trong tích tắt Uất Trì Li tự hỏi.

Uất Trì Điệp trừng Uất Trì Li một cái "Ngươi đừng nhìn ta, ta không phải cố ý, là do nàng gầy yếu, mới đứng không vững".
Uất Trì Li vốn dĩ không có ý trách nàng ấy, nhưng ngay từ đầu đã bị Uất Trì Điệp làm cho nghẹn họng, sau khi nghe xong càng làm nàng tức hơn, không tự chủ được ngữ khí màng theo một tia tàn ác: "Nàng ấy rất dễ đứng không vững, vậy sau này tỷ tỷ cách nàng ấy xa chút là được".
Mặt mài Uất Trì Điệp trở nên u ám, nàng nhìn chằm chằm Uất Trì Li, rồi đột nhiên rút nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra, nàng giơ tay lên dồn nội lực vào đó, khi thanh kiếm đến trước mặt Uất Trì Li đã cứng rắn không gì bằng.


(*Chínhlà kiểu kiếm có hình dạng như thế này nè)
Một trận kình phong làm bay tóc của Uất Trì Li, trong lòng nàng kinh ngạc, ngay lập tức lùi về sau, nghiêng mình né tránh.
Làm sao nói đánh liền đánh, rốt cuộc là tỷ muội hay là cừu nhân đây? Uất Trì Li nói thầm, nàng không muốn lại có vướng mắt với nàng ấy, do đó nàng nhấc chân chạy vào trong phủ.
"Làm sao, lúc trước chẳng phải luôn rất lợi hại hay sao, chẳng lẻ quá lâu không luyện công, ngay cả đến cãi nhau cũng không muốn đánh?" – Uất Trì Điệp đôi mắt sắc bén, phi thân đuổi theo, trực tiếp chặn trước mặt Uất Trì Li.
Uất Trì Li có thể nhịn dừng lại bước chân, nhưng trong lòng cảm thấy không biết làm gì, lại nghĩ tốt xấu gì cũng là tỷ muội, cũng không thể động tay, chỉ có thể nhảy tới nhảy lui né tránh.
Uất Trì Điệp dường như không có giảm thế tiến công, ngược lại từng bước dồn ép, gần như nhất định phải ép Uất Trì Li ra tay.
Uất Trì Li nhìn thấy nàng ấy tuy ra tay rất nhanh, nhưng bước chân thập phần không có lực, liền biết công phu của nàng ấy không thể sánh với bản thân, thế này càng không thể đánh trả, chỉ có thể chạy xung quanh hòn non bộ trong phủ trốn tránh.
Tân Nhiên nhanh giao xe ngựa cho người tới nhận, vừa vào cửa liền nhìn thấy dáng vẻ hai người một người đuổi một người bắt, vội vàng kêu lên: "Đại công chúa, nhị công chúa, hai người sao lại đánh nhau rồi! Mau dừng tay!".
Không ai nghe Tân Nhiên nói.
Thay vào đó là một phiến đá sắc bén như lưỡi dao bay về phía Tân Nhiên, Tân Nhiên hớp một ngụm lãnh khí né tránh, nhưng búi tóc ở trên đỉnh đầu đã rớt ra tán loạn, rủ rượi rót xuống trước trán nàng.
"Hai người đừng đánh nữa!" – Nàng ngồi xổm trên mặt đất, che đầu khóc nức nở.
Uất Trì Điệp đánh nháo đến nổi trong mắt ngoại trừ Uất Trì Li làm gì thấy thứ gì khác, cũng không quản bản thân chém bừa những thứ xung quanh, Uất Trì Li một bên né một bên còn phải bảo vệ cỏ cây hoa lá xung quanh hòn non bộ.

Đây đều là những thứ mà Liễu La Y lúc nhàn rỗi đã khổ cực trồng, làm hư rồi nàng ấy sợ là sẽ buồn bực tận mấy ngày.
"Được rồi, ta cũng không có trêu chọc gì ngươi, ta bồi thường cho ngươi chẳng phải là được rồi sao?" – Uất Trì Li khàn giọng hét lên.
Uất Trì Điệp thu hồi kiếm, cầm trước mặt, nghiêm túc nói: "Không được, ngươi luôn đuổi đánh ta, ta nói cái gì ngươi cũng đều không nghe, chẳng phải không thèm chú ý đến tình nghĩa tỷ muội gì sao?".
Chưa kịp nói hết câu, nàng ấy lại giơ kiếm chém lại đây, Uất Trì Li vỗ đùi tức giận, chuyển hướng chạy về phía hành lang.
Nhưng không ngờ rằng mới vừa rẽ vào góc cua liền đụng phải Liễu Mân Thường đang cuối đầu cầm kiếm sau lưng lẩm nhẩm bí quyết kiếm pháp, giảm chậm lại bước chân, Uất Trì Li sợ đụng phải hắn, dùng lực xoay cả cơ thể né sang một bên.
Ngay sau đó Uất Trì Điệp đúng lúc đâm một kiếm đến đây, Liễu Mân Thường chỉ là một thiếu niên, võ công cũng mới học không lâu, làm sao có thể né kịp, hắn kinh hô một tiếng duỗi tay đang cầm kiếm cố gắng chặn mũi kiếm đã chém tới chỗ hắn.
Trong khoảnh khắc Uất Trì Điệp vẽ mặt khẽ biến sắc, nhưng khó mà thu hồi kiếm, đột nhiên một bàn tay duỗi ra bên cạnh nàng ấy, hung hăng nắm lấy cổ tay rồi vặn sang một bên.
Vào thời khắc quan trọng Uất Trì Li xông đến, đứng chắn trước Liễu Mân Thường, giúp hắn chế trụ Uất Trì Điệp.
Bất quá do tình huống xảy ra quá nhanh, kiếm trong tay Uất Trì Điệp lại dài hơn kiếm bình thường, cho nên lưỡi kiếm đã cứa trúng cổ tay của nàng, để lại một đạo vết thương nông.
Uất Trì Điệp sững người, không nói nên lời.
Uất Trì Li cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng dùng tay còn lại giành lấy thanh kiếm ném xuống đất, sau đó giơ tay lên.

Uất Trì Điệp vô thức nhắm chặt mắt, quay đầu sang một bên để né tránh.
Ngoài dự đoán Uất Trì Li chẳng qua là giơ tay lên xoa xoa cổ mình mà thôi, nhẹ giọng nói: "Tỷ, đừng đánh nữa".
Nghe vậy, Uất Trì Điệp mở mắt nhìn Uất Trì Li, trong lòng cảm thấy rất lạ lùng, nhưng sóng mũi không biết làm sao lại cay cay.
Nàng nghi ngờ bản thân nghe lầm rồi.

Uất Trì Li sợ nàng ấy lại phát điên, cho nên vẫn không buông tay đang chế trụ nàng ấy, kiên nhẫn nói: "Ta bồi thường cho ngươi có được không, khi nãy ta chỉ là nhất thời nóng nảy, không phải oán trách ngươi.

Ngươi đừng giận, hơn nữa cũng đánh cả nửa ngày rồi, lửa giận cũng nên tiêu trừ rồi phải không?".
Trong hơn mười mấy năm sinh sống của Uất Trì Điệp, nàng chưa bao giờ nghe thấy Uất Trì Li dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, thật giống như Uất Trì Li đang dỗ nàng vậy.
"Buông ra" – Uất Trì Điệp nói.
Uất Trì Li vội buông tay ra, cười xin lỗi: "Tỷ tỷ, ta kêu Tân Nhiên làm vài món ngon đón gió tẩy trần cho ngươi có được không?"
Uất Trì Điệp tỏ ra nghiêm túc gật đầu, sau đó xoay người rời đi, trong lòng không rõ có cảm giác gì giống như là đánh vào bông mềm vậy.
Ai sinh ra mà chỉ nghĩ đến chuyện phong cảnh cảm tình chứ.
Uất Trì Li nhìn nàng ấy rốt cuộc cũng đi rồi, cuối cũng mới thở phào, quay người nói với Liễu Mân Thường đang bị dọa sợ ở kia nói: "Ngươi đừng sợ, nàng không phải cố ý đâu, ngươi không có bị thương chứ?".
Liễu Mân Thường đơn giản cười, gật gật đầu, nói nhẹ: "Mân Thường không sao, vị kia cũng là Uất Trì công chúa đi, lớn lên cùng công chúa rất giống, nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược".
Uất Trì Li cười ngượng, nói thầm, nếu như là lúc trước, tính tình của hai vị công chúa này đương nhiên như tạc từ một khuôn ra, đối chọi gay gắt, Bắc vực vương cũng tránh sai lầm không để chuyện nghiêm trọng gì xảy ra, tính ra tính tình hắn cũng rất nhẫn nại đi.
Uất Trì Li phân phó nha đầu ở trù phòng nấu một bàn thức ăn thật lớn, gọi tất cả người trong phủ ra, bao gồm cả Tân Nhiên, ngồi xung quanh bàn.
Bầu không khí trên bàn rất lạ, mọi người đều cuối đầu ăn cơm, duy chỉ có Liễu La Y không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng luôn là người nội liễm, cũng học theo mọi người cuối đầu dùng cơm.
Uất Trì Li tay dưới bàn nhét vào trong tay Liễu La Y một túi tiền, sâu đó nháy nháy mắt với nàng ấy.
Lúc Liễu La Y cầm lấy túi tiền, liền cảm thấy trong tay hơi nặng, nàng ấy kinh ngạc nhìn Uất Trì Li, Uất Trì Li ra hiệu cho nàng ấy mở ra.
Liễu La Y mở chiếc túi lớn hơn so với những chiếc túi tiền thông thường trong tay mình ra, sau đó mở ra hai chiếc túi nhỏ hơn bên trong, một chiếc bên trong chứa đầy bạc vun, còn chiếc kia đựng một bao kim nguyên bảo.
Kim nguyên bảo: Kim Nguyên Bảo là thỏi vàng có hình dạng giống như một chiếc thuyền bên trong chở một quả bóng to, người thời xưa đã dùng Kim Nguyên Bảo thay thế cho tiền để trao đổi hàng hóa.

Tranh Kim Nguyên Bảo có thể chiêu tài tiền bạc (mời gọi tiền bạc tới), cũng giống như nguyên lý "vật tụ theo loài" của tiền xu vậy.


Thần tài ôm Kim Nguyên Bảo.
Nàng mở to hai mắt, vội nhét lại túi bạc vào tay Uất Trì Li, nói nhỏ: "Công chúa, thế này, nhiều lắm".
"Nhiều cái gì, bên người nữ tử nên mang theo nhiều tiền mới đúng, bạc vụn để ngươi tiêu, còn thỏi vàng cất trong phòng, cái gì mà nước hoa phấn son ta không rành lắm, ngươi nên mua nhiều chút, hôm nay ở trong cung ta thấy mấy cung nữ đều đeo một ít châu báu lụa hoa trên đầu, ngươi cũng không thể lúc nào cũng cài một chiếc mộc trâm đúng không?".
Uất Trì Li nói xong, cũng không cho Liễu La Y cự tuyệt lần nữa, bèn buộc túi tiền vào eo nàng ấy.
Liễu La Y cảm thấy thắt lưng mình nặng lên rất nhiều, sóng mũi đau nhức, nhưng trên mặt lại không khỏi câu lên khóe môi, cười thậm chí còn để lộ răng.
"Ngươi lại cười rồi" – Uất Trì Li cũng cười theo nàng ấy, nàng không biết vì sao, nhưng nhìn thấy Liễu La Y vui vẻ, nàng cũng vui vẻ theo.
Mặc cho khoảnh khắc như thế này không nhiều.
Uất Trì Điệp đột nhiên ho khan cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, nàng nhìn Liễu La Y, lại nhìn Uất Trì Li, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Muội muội của nàng ngu xuẩn cũng là điều thường thấy đi, nhưng vị cô nương này, nhìn như thế nào cũng cảm thấy kì lạ như vậy, đặc biệt là ánh mắt nàng ấy nhìn Uất Trì Li, cứ là lạ.
Liễu La Y thu lại nét cười, hồi phục vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, liếc nhìn Uất Trì Điệp một cái sau đó cuối đầu ăn cơm.
Ao, còn mang theo cả địch ý.

Uất Trì Điệp nhướng mày.
Một bữa ăn rất nhanh đã kết thúc, Uất Trì Li vừa định nói chuyện với Liễu La Y, liền thấy Liễu La Y tránh né nàng, kéo Liễu Mân Thường nhanh trở về phòng.
Uất Trì Li không hiểu tình huống đây là làm sao, nàng nhìn sang Tân Nhiên, nhưng Tân Nhiên lại khoanh tay nhìn chằm chằm vào Uất Trì Điệp, dường như lại sợ hai người các nàng lại đánh nhau.
Sau đó, mọi người đều ôm tâm tư ai trở về phòng nấy.
Nhưng Uất Trì Li không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, nàng vẫn còn việc quan trọng khác cần phải suy xét.

Trời sớm đã tối, nàng nhanh nhẹn tay một bộ hắc y nhân, sải bước đi đến cửa, leo lên vài bức tường..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi