HẬU VIỆN CỦA NAM CHỦ BỐC CHÁY RỒI


Bất quá chỉ trong một khoảnh khắc Uất Trì Điệp nén nổi oán giận đột nhiên sinh ra trong lòng, sắc mặt nàng khôi phục bình thường, Uất Trì Li còn tưởng rằng bản thân mình nhìn lầm, thở dài một hơi.
Nàng nín thở tập trung suy nghĩ lại cảm nhận một phen, lúc này mới chắc chắn những người đó đã không còn ở quanh đây nữa, do đó Uất Trì Li đứng lên vươn tay kéo Uất Trì Điệp: "Tỷ tỷ, ở đây vẫn còn nguy hiểm, chúng ta nhanh chóng rời khỏi núi thôi".
Uất Trì Điệp tránh đi cánh tay của Uất Trì Li, tự mình nương theo vác đá đứng lên, rồi cau mày "hừ" nhẹ một tiếng.
"Sao vậy?" – Uất Trì Li hỏi.
Vẻ mặt Uất Trì Điệp không được tự nhiên, nàng nhìn chân của mình, trấn định cường tráng nói: "Không có việc gì, không biết chân bị trẹo khi nào, có thể là do lúc này đứng dậy có chút vội nên không chú ý".
Bây giờ nhất thời thả lỏng, vết thương trên người đột nhiên lan ra rất đau.

Uất Trì Điệp nhịn đau, đi về phía trước làm như không có chuyện gì nói: "Không cần để ý, đi thôi".
Uất Trì Li cố ý nhìn nàng ấy, nàng vốn dĩ đi đứng yêu kiều bây giờ lại cẩn thận từng li từng tí, bốn bề yên lặng bước đi thỉnh thoảng loạng choạng chầm chậm.
Uất Trì Li lại thở dài, nhất thời không biết phải làm gì mới tốt, tính cách sỉ diện có chết cũng không muốn mất mặt này, cũng có vài phần giống với Liễu La Y.

Uất Trì Li sải bước tới nắm lấy Uất Trì Điệp.
Uất Trì Điệp bị đau xém chút kêu ra tiếng, nàng nhịn tức giận trong lòng vừa muốn mắng người, thì thấy Uất Trì Li đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng tay vén váy nàng ấy lên rồi vươn tay chạm nhẹ vào chân Uất Trì Điệp.
Uất Trì Điệp không kịp phản ứng, cũng không có tránh ra.
"Sưng rồi, lại bị thương, nhưng vẫn đi được chứng tỏ vẫn chưa tổn thương đến xương".
"Ò..." – Uất Trì Điệp đột nhiên không biết phải nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó trong lòng nàng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa không tên, nàng tại sao phải nghe lời Uất Trì Li như vậy? Do đó vừa muốn nói lời mỉa mai thì Uất Trì Li đã đứng lên rồi, tự nhiên kéo tay Uất Trì Điệp quàng qua cổ nàng.
Có sự hỗ trợ của Uất Trì Li, cơn đau ở mắt cá chân không còn quá nhiều.
"Chúng ta nhanh trở về thôi, miệng vết thương không nghiêm trọng, tìm đại phu đắp thuốc lên là được rồi.


Lần sau ra ngoài nhớ dẫn theo vài ám vệ, đừng xem thường bọn người kia, cũng đừng tự mình mất cảnh giác.

Nhưng mà không cần quá lo lắng, hôm nay chúng ta làm bọn chúng thiệt hại nặng, bọn họ một thời gian nữa mới có thể khôi phục lại lực lượng được".
"Tỷ tỷ nếu như đau hãy nói với ta" – Uất Trì Li nói, giọng điệu luôn ấm áp, giống như gió xuân tháng ba, thổi vào tai người khác khiến người ta muốn khóc.
Uất Trì Điệp nghiêng đầu, lau một chút ẩm ướt trên mắt, sau đó lại "ân" một tiếng.
Hai người cứ đi cứ đi thì có một chút mất phương hướng, cánh rừng này vốn rậm rạp, đường đi gồ ghề, các nàng khi nãy muốn tránh đi truy binh gần như không nhìn đường, chỉ biết đi càng sâu vào trong, cứ thế càng đi càng xa.
"Còn xa bao lâu, chân của ta đau chết đi được" – Uất Trì Điệp vẻ mặt đau khổ nói.
Uất Trì Li đỡ nàng ấy ngồi lên phiến đá nghỉ ngơi, sau đó vận công thăm dò xung quanh, rồi bay trở về, hạ xuống nhẹ nhàng nói: "Thật ra chúng ta đi sai hướng rồi, khi nãy vận công mà đi không để ý bản thân đi xa bao nhiêu.

Ở đây ít có dân cư sinh sống, chắc là chúng ta đã đi vào sâu bên trong, có thể có nguy hiểm, chúng ta phải quay lại con đường phía đông kia thôi".
"Ta không biết, ngươi dẫn đường đi" – Uất Trì Điệp đau khổ nhìn chân của mình.
Uất Trì Li nhớ lại những đoạn kí ức luôn cảm thấy có chút các giác hổ thẹn, tuy nói người đó vốn không phải là nàng nhưng rốt cuộc vẫn mang chung một khuôn mặt.

Nàng thở dài, ngồi xổm xuống nói: "Ta cổng tỷ tỷ đi".
"Có cái gì mắc cười, ngươi có muốn cổng ta hay không?" – Uất Trì Điệp rất ngạc nhiên.
Uất Trì Li không nói nhảm nữa, trực tiếp kéo cánh tay nàng ấy nằm sấp trên lưng nàng, sau đó sải bước đi về phía mặt trời.
Uất Trì Điệp ở phía sau liên tục kêu: "Ai da, ngươi nhẹ chút, làm ta đau quá nè!".
"Không phải thân ngươi khinh công không ổn đi, cũng quá vô dụng rồi".
"Bên trái, bên trái, bên trái!".
Uất Trì Li cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bổng nhiên cảm thấy muốn vứt cảm giác hổ thẹn khi nãy đi, thật muốn tìm một cái lỗ ném Uất Trì Điệp đi.

Nhịn, nhịn.

Nàng tự nói với bản thân.
"Đợi đã, ngươi nhìn xem cái gì kia, có phải là thợ săn bỏ lại không?" – Uất Trì Điệp đột nhiên kéo mạnh cổ Uất Trì Li, như đang kéo ngựa vậy, sau đó dừng lại.
Uất Trì Li hít một hơi thật sau, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Uất Trì Điệp chỉ, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nàng nhanh đặt Uất Trì Điệp xuống, tiến lại gần đống củi lửa đã tàn đó.
Một không gian trống được tạo ra ở đây, rõ ràng là do người làm, trên mặt đất còn rải rác một số xương động vật.
Uất Trì Điệp không phòng bị bi ném xuống bất ngờ, đâu đến độ chỉ có thể "hừ hừ" hai tiếng, nàng tức giận nhảy qua chỗ Uất Trì Li.

truyện xuyên nhanh
"Những thứ này không phải là thợ săn để lại.

Ngươi xem, dấu vết xung quanh, là có người muốn đốt lửa nhưng lại sợ cháy rừng, nên đã dùng một con dao chọc lửa xung quanh, tạo nên dấu tích như thế này".
Uất Trì Điệp nghe thế nghiêm nghị nói: "Cũng có thể là thợ săn mà".
"Cũng đúng" – Uất Trì Li gật gật đầu "Nhưng mà những vết tích này không chỉ có một người lưu lại, mà mỗi người đều có nội công, có lẻ muốn tiết kiệm sức quét dọn cho nên đã dùng nội lực, mới có thể làm hoa cỏ trực tiếp bị thổi bay như thế này".
"Ý ngươi nói, bọn hắn đang ở gần đây?" – Uất Trì Điệp hỏi.
"Còn nhớ lần trước chúng ta truy đuổi hắc y nhân chứ, chính là đuổi tới trong núi này, chỉ là lúc đó không dám vào sâu bên trong.

Ta nghi ngờ nơi trú quân của bọn chúng chính là ở đây" – Biểu tình Uất Trì Li thập phần bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay sớm đã đầy mồ hôi.
"Nhưng khi nãy chúng ta vừa mới thoát khỏi bọn chúng, nếu nhất thời không cẩn thận sẽ bị bọn chúng phát hiện, phải làm sao đây?" – Uất Trì Điệp lo lắng nói, nhưng rất nhanh nàng liền xua tay, ý chí chiến đấu sục sôi trở lại: "Bỏ đi, chúng ta vẫn phải đi xem thử xem, bọn chúng đều đã chủ động dâng lên tới cửa, chúng ta không có lý do gì phải sợ cả".

Uất Trì Li nhìn thấy bộ dạng nàng ấy như vậy, không nhịn được cười, cho nên hai người nghĩ vẫn phải đến đó xem thử.

Hơn nữa vạn nhất rời đi sẽ rất khó tìm lại được nơi này.
Các nàng tạo thành hình tròn thăm dò xung quanh, tìm kiếm hồi lâu cũng không phát hiện được gì, mặt trời ngày càng lên cao làm ta người ta mồ hôi nhễ nhại.
Uất Trì Li lau mồi hôi định bỏ cuộc, ai ngờ chân của Uất Trì Điệp không may dùng lực quá đà, nàng ấy che miệng khịt mũi ngăn bản thân kêu lên, sau đó trầm mặc té ngồi xuống bụi cỏ.
Uất Trì Li đảo mắt, tiến lên vài bước, kéo Uất Trì Điệp ra khỏi đó.
Người được kéo ra, nhưng trên cỏ lại tạo thành một cái lỗ lớn, Uất Trì Li thấy vậy, đôi mắt nàng sáng lên trong lòng kinh hỉ, nàng vội ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong, nhưng tối đen một mãnh, cái gì cũng không thấy rõ, đây là một cái thông đạo.
Bên ngoài có một tầng cỏ mọc dày đặt, nếu Uất Trì Điệp không bị té thật sự rất khó để phát hiện.
"Xem ra ta thỉnh thoảng việc ta té cũng có chút tốt đi" – Uất Trì Điệp tiến gần lại, gật đầu.
"Ngươi ở ngoài đợi, có chuyện cứ trực tiếp la tên của ta" – Uất Trì Li nói vội, sau đó ném một cục đá vào trong, không có gì bất thường xảy ra nền liền nhảy xuống.
Miệng hố không sâu, rất nhanh đã tiếp đất, nàng bèn đi theo con đường tròn nhỏ hẹp kéo dài về phía trước, phải cuối người mới đi được.
Uất Trì Li lấy ra một cây chiết tử, sau khi ngọn lửa cháy lên, lúc này nàng mới cẩn thận đi về phía trước, đường càng ngày càng rộng, những chuyện nàng tưởng tượng trong đầu đều không có xảy ra, nhưng sau khi rẻ vào một góc, mắt nàng đột nhiên mở to.
Uất Trì Li kinh ngạc không khép miệng lại được, chỉ thấy trước mặt hiện ra một khoảng trống rộng lớn, chứa đầy vũ khí, gươm, đao, giáo, kiếm đều có đủ, số lượng rất lớn, còn có vài thùng lớn đựng mũi tên.
Nàng thuận tay cầm một cái lên, dấu vết ở góc mũi tên rất quen thuộc, kí tự giống hệt cái lần trước làm nàng bị thương.

Nàng cau mày nhìn qua, tích trữ nhiều vũ khí như thế này là muốn làm gì, nàng không nghĩ đây chỉ là một tổ chức sát thủ đơn giản như vậy.
Nơi này không có người canh giữ, xem chỗ này có vẻ rất lâu rồi không có ai vào, rất có khả năng số vũ khí ở đây không quá quan trọng, thậm chí là cũng chẳng như của quý hiếm.
Cũng có thể nói, gần đây có lẻ có những nơi như thế này nữa, cất giữ nhiều vũ khí giống như vầy, chỗ này khô ráo, cũng đủ để cất giấu phòng trường hợp xấu xảy ra.
Nàng dây dây mắt, sau đó trở về đường cũ, trầm mặc khôi phục lại cái hố như ban đầu.

"Sao rồi, bên trong có cái gì?" – Uất Trì Điệp tiến gần lại hỏi.
"Vũ khí, có rất nhiều vũ khí, gần đây có khả năng còn nhiều hơn nữa" – Uất Trì Li trả lời rất ngắn gọn, nàng lại cõng Uất Trì Điệp trên lưng đi xuống núi, nàng cố gắng ghi nhớ đường đến đây.
Uất Trì Điệp cũng im lặng, nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc.
"Hay là..." – Uất Trì Điệp nói.

"Không.

Việc này không thể làm ầm lên, ta sợ nó sẽ liên lụy đến chúng ta" – Uất Trì Li nói.
Đây là chuyện của Đại Yến, người ngoài can thiệp vào không tốt lắm, dẫn việc máu tanh vào người không nên, ngoài ra nàng còn mơ hồ nhớ ra nguyên nhân Bắc Vực diệt vong được miêu tả trong nguyên tác, chính là do cùng Đại Yến khai chiến, nhưng tuyến thời gian đó ở rất lâu rất lâu sau này.
Nàng sợ việc này có khả năng liến quan đến Bắc Vực.
Uất Trì Điệp cũng khốn nói nữa, không biết nghĩ cài gì, nhưng Uất Trì Li biết nàng cùng bản thân mình có mối lo như nhau.

Hai người các nàng vẫn đang đi trên đường, đồng thời khi này, Liễu La Y ở trong phủ cũng gặp biến cố.
- --------------------------------------
Liễu La Y đứng trước đại môn của phủ, nghe Lý nội thị ở đối diện nói đến nghẹn họng, lúng túng nói: "Liễu cô nương, Hoàng thượng muốn gặp ngài, còn đích thân cử xe ngựa tới, ngài không thể kháng chỉ không làm theo, có hiểu hay không?".
Liễu La Y nghe những lời này xong trong lòng rất hổn loạn, nhưng Uất Trì Li vẫn chưa về, nàng nhất thời không biết phải làm như thế nào.
"Đừng căng thẳng như thế, Hoàng thượng từ trước đến nay chưa bao giờ đối với nữ tử bên ngoài quan tâm đến nhường này, ngươi nha, đây là tích góp phúc phần bao nhiêu mới có.

Dáng vẻ thật ra rất được, đến lúc đó nghe lời một chút, ngọt ngào một chút, ngày tháng sau này bèn không cần lo nữa đó.

Khi đó, cũng đừng có quên nhân gia nha" – Lý nội thị vừa nói vừa vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Liễu La Y.
Liễu La Y cả người ớn lạnh, lùi lại vài bước, nhìn sang hướng Tân Nhiên cầu cứu, Tân Nhiên so với nàng ấy càng không biết phải làm sao.
"Liễu La Y, hôm nay công chúa không ở đây, không có ai bảo vệ ngươi đâu, ngươi không thể lúc nào cũng chờ nàng bảo vệ, ngươi còn nói là muốn bảo vệ nàng, ngươi quên rồi sao?" – Liễu La Y lẩm bẩm trong lòng.
Nàng nghiến răng, trấn định lại, cưỡng ép móc trong hầu bao ra một thỏi bạc học theo dáng vẻ của Uất Trì Li nhét vào trong tay Lý nội thị "Mong nội thị tiết lộ cho ta biết, Hoàng thượng vì sao gọi ta tiến cung, ta muốn chuẩn bị tốt một chút".
Lý nội thị vui vẻ cầm lấy thỏi bạc cười nói: "Liễu cô nương, nhân gia cũng không giấu giếm ngươi làm gì, chính là ngày đó trong hội Hoa thành bức họa của ngươi được Hoàng thượng thấy, không sai, sau đó Hoàng thượng liền lấy nó xem như là bảo vật.

Ngươi đó nha phúc khí như vậy, phải cảm tạ ông trời đó nha"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi