Dậy đi nào....Dậy đi mẹ ơi!
Thất Nguyệt Y bị tiếng gọi non nớt của một đứa bé sáu tuổi, trên thân hình bé bằng một khúc của mình quấn một cái tạp dề nhỏ hình con vịt nhỏ, tay nhỏ hết sức lay người trên giường.
Người phụ nữ khó khăn tốc chăn đang đắp ra khỏi mặt. Biểu cảm đầu tiên là sự nhăn nhó khó chịu khi ánh sáng tiếp xúc với cô.
- Ứ dậy đâu! Sao Nhỏ à... cho mẹ ngủ thêm năm phút nữa.
Nói xong, không cần biết câu trả lời là như thế nào cô lại trực tiếp đắp chăn kín mặt muốn ngủ tiếp.
Cậu bé cũng bất lực mà chống nạnh... nhìn mẹ nó mãi không chịu dậy, hai mắt bắt đầu rưng rưng, mếu máo khóc:
- Mẹ sao mẹ lại lười biếng nữa rồi! Mẹ không yêu Sao Nhỏ nữa... sao..hứ... hứ. Oaoaooao....
Giọng nhỏ bất mãn càng về sau lại thay bởi giọng khóc to lớn càng ngày càng lớn...
Người trong chăn cũng không yên ổn, bất lực mà bật dậy. Đầu tóc cô bù xù che đi cả khuôn mặt của mình, quay sang nhìn đứa con đang làm bù lu bù loa khóc lóc dưới sàn...
Thở dài một hơi, cô liền mặc kệ nó lững thững đi vào trong nhà tắm đóng cửa lại.
"Không biết cái tính ăn vạn này giống ai nữa..."
...----------------...
...Một lúc sau...???...
Người nữ lúc này đã ăn mặc gọn gàng hơn, làn tóc trắng dài bù xù lúc nãy đã được trả góp búi lên cao. Như thường ngày cô vẫn mặc một bộ đồ thể thao trước mặt con mình, mặt mộc đi ra ngoài, ngồi vào bàn ăn đợi bữa sáng được đem lên như mọi ngày.
Đứa bé cũng rất thuần thục, trên bàn tay nhỏ cẩn thận bê một đ ĩa bánh mì sandwich cậu tự làm lên trên trước mặt cô, kèm theo đó là là một hộp sữa.
Xong việc, Sao Nhỏ liền chu cái miệng nhỏ lên, nói như một ông cụ non:
- Mẹ ăn đi nhé!Con đi học đây ạ!
Cúi chào mẹ mình đoàng hoàng một góc bốn lăm độ đầy nghiêm chỉnh, mà hai tay không yên được ngoe nguẩy ở đằng sau.
Làm cô không nhịn được mà phải che miệng cười thầm " Đáng yêu quá đi!".
Xong Sao Nhỏ nhanh chân lấy cặp cậu đã để sẵn ở ghế sofa đeo lên mình. Loạt hành động cute đáng đang yêu này làm mẹ của cậu không ngùng kích động trong lòng...
"Ôi con trai mình đáng yêu quá đi!...Dadada!"
Nhưng bên ngoài chỉ bình thường kêu cậu lại, lấy hộp sữa của mình đưa cho cậu. Bàn tay mụ mẫn, tròn tròn đón lấy với đôi mắt khó hiểu.
Cô nói:
- Cầm lấy mà uống!
Sao Nhỏ liền đẩy lại dứt khoát:
- Không, mẹ uống đi! Xong chăm chỉ kiếm tiền cho con là được!
Ôi, câu này làm cô buồn cười...
- Con biết kiếm tiền là làm gì sao!
Lần này cậu chỉ lắc đầu lia lịa tỏ ý không biết. Thất Nguyệt Y xoa xoa cái đầu nhỏ, đặt hộp sữa vào tay cậu nhẹ nhàng nói.
- Mang theo hộp cơm mẹ để trên bếp chưa!
Sao Nhỏ gật đầu, trả lời:
- Rồi ạ!
- Ừ! Vậy giờ nên uống sữa để cao lên, mẹ kiếm tiền để nuôi con mà!
Câu này của cô lại bị Sao Nhỏ nhanh nhảu đáp lại.
- Nhưng mấy tháng này quán nhà ta không có khách rồi!..
- ... _ Cô có chút bất ngờ nhìn con mình
- Hoa Hoa bảo, mỗi lần nhà bạn không kiếm được tiền mẹ ấy sẽ cho bố bạn ấy đồ ăn sáng "đặc biệt" làm khác mọi ngày để cổ vũ tinh thần!
Sao Nhỏ vừa nói vừa dùng hành động hết sức đáng yêu cố hết sức miêu tả lại.
- Vậy nên!.. Con nghĩ đưa cho mẹ một hộp sữa là để cổ vũ tinh thần sao!
Dùng ánh mắt tràn trề hi vọng, gật gật cái đầu nhỏ, quả quyết nói:
- Vâng ạ! Như thế cũng là con đang đầu tư cho mẹ đó!
Đến đây thì cô hết nhịn được cười rồi...
- Hahhaa.... Con không biết "kiếm tiền " là gì mà biết đến "đầu tư" sao... ôi!
Không hiểu sao câu này của cô lại làm cho cậu tức đến phổng mũi. Cậu có cảm giác như mình bị trêu đùa vậy...
Thấy mình cũng làm hơi quá nên cô cũng không cười nữa về trạng thái bình thường nói với con:
- Thôi! Mẹ biết rồi nên con cần lấy đi, muốn nhà mình có tiền thì còn phải lớn nhanh để kiếm tiền cùng mẹ chứ!
Lần này thì ** cậu bị dắt mũi thật, thấy mẹ mình nói cũng đúng. Gãi đầu một hồi cũng nhận lại hộp sữa mang đi học.
...
Tiếng cánh cửa nhà mở ra rồi đóng lại nhanh chóng. Sau khi bé con của mình vừa đi cô chỉ lắc đầu cười thầm.
Sau khi ăn xong bữa sáng cô liền dọn sạch nhà cửa, cuối cùng là đi xuống quán mà cô đang chủ.
Đây là một cửa hàng bán hoa do cô là chủ. Lâu lâu cô cũng nhận làm một vài mẫu búp bê khớp nối trên trang web riêng của bản thân để tăng thêm thu nhập nữa.
...----------------...
Nếu ai đó có hỏi sao cô sao cô lại từ một nữ bá đạo tổng tài vạn người với không tới, sau sáu năm trời thành một chủ cửa hàng bán hoa bình thường, đã thế còn là một bà mẹ đơn thân nữa thì...
...
..
- Do cuộc đời xô đẩy đó!
Ôi trời! Đùa đó, hahaha.... tò mò gì tập tiếp theo rồi nói! Sang tập sau là vào phần hai luôn rồi á nha ????!